• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mều

Tần Ức đang muốn đưa Thẩm Từ về phòng, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện xe lăn bị mình đẩy ra hơi xa, với không tới.

Hắn do dự một lát, không đành lòng đánh thức Thẩm Từ, cũng không muốn gọi Ôn Dao, đành phải cẩn thận đặt Thẩm Từ xuống, cố gắng dùng sức chống tay trên tay vịn sô pha, nỗ lực nhích người đến gần xe lăn hơn ở đầu bên kia của sô pha.

Sức lực hai chân vẫn còn yếu nhưng cũng đủ để hắn chống đỡ giây lát, Tần Ức thuận lợi với tới xe lăn, lại tiếp tục nhích người ngồi lên xe lăn, sau đó bế Thẩm Từ quay lại phòng ngủ.

Hằng ngày bọn họ đều đi ngủ vào lúc mười giờ, bây giờ trời đã khuya, Tần Ức cũng cảm thấy mệt mỏi, đặt Thẩm Từ lên giường, xong xuôi chính mình cũng lên giường tắt đèn đi ngủ.

Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn duy trì uống thuốc điều dưỡng thần kinh, có lẽ thần kinh đang dần dần khôi phục tuy đã lâu nhưng cơn đau thần kinh kịch liệt không xuất hiện, phần lớn cơn đau rất nhỏ, không cố tình di dời sự chú ý vẫn có thể chịu được.

Cho  dù hôm nay ngủ muộn cũng không gây ra bất cứ khó chịu nào ngoài buồn ngủ.

Thẩm Từ đã ngủ từ sớm, bị hắn bế từ phòng khách về phòng ngủ cũng không tỉnh. Dường như vì có nụ hôn lén lút cùng với xung quanh ngập trong mùi hương của Tần Ức, nên tối hôm ấy cậu có một giấc mơ đẹp đầy màu sắc.

Ở trong mơ, cậu cảm thấy mọi thứ không thật cho lắm. Tần Ức vừa mới nói trước kết hôn sẽ không chạm vào cậu, không thể nào nuốt lời nhanh như vậy được, vì thế cậu ý thức được mình đang nằm mơ nhưng mãi không thể tỉnh lại, hoặc là nói tiềm thức không muốn tỉnh, cho đến tận sáng sớm ngày hôm sau.

Thẩm Từ vừa mở mắt liền cảm thấy nơi nào đó không đúng, cậu mơ mơ màng màng mà ngơ ngác nhìn trần nhà trong chốc lát, nơi nào đó không hiểu sao hơi ẩm ướt, rất khó chịu.

Như nhận ra điều gì đó, đại não đột nhiên thanh tỉnh, cậu đột ngột ngồi dậy xốc chăn lên cúi đầu nhìn, cơn buồn ngủ còn sót lại hoàn toàn bị sợ hãi bay hơi, chịu không nổi mà kêu “A” một tiếng.

Sau đó cậu cuống quít bụm miệng lại, nghiêng đầu nhìn thì thấy Tần Ức bị mình đánh thức, dùng giọng mũi hỏi: “Sao thế?”

“Không… không có gì,” Thẩm Từ giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, hai má nhoáng cái đỏ hồng, hoang mang rối loạn xuống giường, “Đi vệ sinh.”

Hắn nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cậu cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra, thầm nghĩ không phải chỉ là mộng tinh thôi sao có gì đâu mà hoảng, thấy cậu muốn chui thẳng vào phòng vệ sinh bèn có lòng tốt nhắc nhở: “Nhớ cầm theo quần nha.”

Bước chân cậu hơi khựng lại, nóng bỏng từ hai má lan tới tận mang tai, cả người xấu hổ đến mức muốn thăng thiên tại chỗ, chạy nhanh tới tủ quần áo lấy đồ sạch phi thẳng vào phòng tắm.

Tần Ức lấy điện thoại xem giờ, mới sáu giờ sáng, chưa tới giờ rời giường.

Hắn thong thả trở người, nhìn đèn phòng tắm sáng rất lâu mới tắt, Thẩm Từ nhẹ nhàng đi ra lại cẩn thận bò lên giường, liếc mắt nhìn mắt Tần Ức một cái, giống như coi thử hắn đã ngủ lại chưa.

Tần Ức không mở mắt chỉ thấp giọng hỏi một câu: “Cần đổi chăn không?”

Thẩm Từ bị hắn làm cho giật mình, lật đật sờ sờ chăn, nói cà lăm: “Không…không bị bẩn.”

“Vậy ngủ thêm một lát đi.”

Thẩm Từ nào còn ngủ được, xấu hổ không chỗ để chui, do dự hồi lâu mới nằm xuống, co người lại quay lưng về phía hắn.

Tần Ức chủ động nhích tới gần cậu, lại hỏi: “Nằm mơ?”

Cả người Thẩm Từ cứng đờ, bối rối lên tiếng: “Dạ.”

“Mơ thấy anh làm gì với em?”

“.......”

Thẩm Từ không dám quay đầu lại nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi nữa mà, dù sao… anh cũng sẽ không làm gì với em thật, còn không cho em nằm mơ à.”

Tần Ức im lặng chốc lát, lại nhích tới gần cậu, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu: “Chờ thêm chút nữa.”

Thẩm Từ biết hắn nhất định sẽ nói đợi thêm nên cảm xúc không có gì thay đổi, nhiệt độ trên mặt cũng dần lui.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi cũng đã quên mất cảnh tượng trong mơ, không rõ ràng như lúc mới tỉnh ngủ, nhưng vẫn nhớ mang máng một ít hình ảnh không hợp với trẻ em, chân thật cứ như tự mình đã trải qua.

Cậu nhịn không nổi mà kéo chăn che mặt lại, thầm nghĩ nằm mơ loại giấc mơ như vậy mà còn bị bắt, xấu hổ chết mất.

Cậu bỗng quay người lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, chẳng lẽ anh không…không gặp phải tình huống này sao?”

“Có chứ, chuyện này bình thường mà?” Tần Ức khó hiểu hỏi, “Lẽ nào Ôn Dao không phổ cập khoa học về phương diện này cho em sao?”

“...Em không nói cái này,” Thẩm Từ cũng không biết sao hắn lại nói đến chủ đề giáo dục giới tính, vội kéo về, “Ý em là, nếu như lời anh nói, sao em chưa từng thấy.”

“Đương nhiên là anh không để em phát hiện rồi.”

Thẩm Từ: “...”

Đúng là lòng tự trọng kỳ lạ.

Tần Ức nhìn biểu cảm không phục của cậu, lại có lòng tốt mà nói: “Nếu em có nhu cầu anh có thể giúp em.”

Thẩm Từ không hiểu: “Anh giúp em gì cơ?”

Hắn đưa tay về phía cậu.

Thẩm Từ nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của hắn, mấy giây sau mới kịp hiểu hắn đang nói cái gì, nhiệt độ trên mặt vừa mới hạ lại tăng lên, đẩy tay đối phương ra: “Anh đừng nói chuyện thì hơn, ngủ đi.”

Một đôi tay đẹp để chơi đàn dương cầm, vậy mà lại dùng để làm loại chuyện khó nói này!

Tần Ức bất đắc dĩ thu tay: “Được, ngủ đi.”

*

Mới thử thăm dò một lần mà đã kết thúc trong thất bại, Thẩm Từ hoàn toàn từ bỏ, cậu không hiểu nổi ý thức đạo đức “Không phát sinh hành vi x trước khi kết hôn” là cảm giác gì, nhưng cũng đành tôn trọng hắn, tạm thời không nhắc tới chuyện này.

Thời gian nghỉ đông cấp ba ngắn ngủi, Thẩm Từ cảm thấy qua năm mới không bao lâu đã phải đi đi học lại.

Cậu vẫn tò mò không biết cuộc gọi hôm giao thừa Tần Ức nói chuyện gì với Ngu Xu, cậu cảm thấy Tần Ức từ lúc ấy có gì đó không giống trước.

Hắn bắt đầu làm những việc mà bình thường không làm, ví dụ như không cho dì nấu ăn giúp mà tự mình gọt táo cho cậu, nhưng vì không thành thạo mà bị cắt trúng tay.

Chẳng hạn như tăng số lần mua quần áo với đồ ăn vặt, nhưng mà cậu không có dịp mặc tới chỉ dùng để mở rộng tủ quần áo.

Lại như buổi tối đi ngủ sẽ chủ động ôm cậu, chủ động muốn hôn môi, nhưng cố tình chỉ hôn chứ không đi bước tiếp theo khiến cho cậu nhiều lần có chút cảm giác lại bị dừng lại đột ngột, quá nhiều lần, cậu cảm thấy có lẽ mình bị giày vò đến mức muốn lãnh cảm tới nơi.

Có thể nhìn ra Tần Ức đang nỗ lực lấy lòng cậu, nhưng phương hướng nỗ lực có hơi lệch.

Trong lúc thường xuyên bị cám dỗ rồi liên tục bị mài mòn, cuối cùng cũng tới tháng ba.


Lúc này Tần Ức cuối cùng cũng phát huy được đúng tác dụng — Tuy tốt nghiệp đã nhiều năm nhưng với địa vị và mối quan hệ của hắn, hỏi thăm đôi chút ở Yến Âm vẫn dễ dàng, dò hỏi thầy cô ở đó trọng điểm thi để Thẩm Từ chuẩn bị sớm.

Kỳ thi diễn ra vô cùng thuận lợi, Thẩm Từ còn gặp lại cô nàng cùng thi tập trung lúc trước. Cô nàng cũng báo danh thi ở Yến Âm, nhưng vì lo mình không thi đậu nên cũng báo danh ở các trường khác. Không như Thẩm Từ, không chọn thêm trường nào ngoài Yến Âm, cũng không tham gia kỳ thi của bọn họ.

Thật ra trong lòng Thẩm Từ cũng không tự tin đến vậy, dù sao thì thí sinh trúng tuyển khoa dương cầm chuyên nghiệp cũng rất ít, cạnh tranh rất lớn, lỡ như không được chọn thì rất khó chịu, nhưng Tần Ức vẫn tin cậu, nói với cậu không có “lỡ như’’.

Sự thật chứng minh cảm giác của Tần Ức là đúng, tuy Thẩm Từ thường xuyên không tự tin về chính mình nhưng phát huy ổn định, khi có kết quả, cậu lấy hạng hai của khoa dương cầm chuyên nghiệp, cũng tạm ổn.

Mà cô nàng kia cũng thi không tệ, nếu điểm văn hóa không có vấn đề gì thì có khả năng lớn là cô sẽ cùng đậu Yến Âm với cậu.

Lúc này Thẩm Từ hoàn toàn yên tâm, thi thử văn hóa ở trường cũng xong, thành tích không có gì thay đổi, cậu chỉ cần duy trì trình độ này không thụt lùi là ổn.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần Thẩm Từ càng thêm phấn chấn, cậu càng ngày càng đến gần được mốc thực hiện ước mơ, gần đến mức cậu đưa tay là có thể chạm tới, ước gì bây giờ có thể xuyên thời gian đến ngày có kết quả thi đại học.

Về phần Tần Ức mọi thứ vẫn như thường, bởi vì sau khi thi xong kế hoạch luyện đàn của Thẩm Từ được thả chậm để tập trung thi tốt nghiệp. Thời gian hướng dẫn ít đi, hắn cũng tập trung vào tập phục hồi chức năng hơn.

Đã một năm lẻ ba tháng sau tai nạn, cho đến hôm nay, hắn rốt cuộc cũng có thể đứng lên đi xung quanh khi đeo nẹp, tuy còn chưa hoàn toàn bỏ đi dụng cụ hỗ trợ nhưng ít ra vẫn tốt hơn là ngồi trên xe lăn.

Hôm nay là cuối tuần, xuân về hoa nở trong viện tràn ngập màu xanh tươi, Thẩm Từ cũng thuyết phục được vị Tần thiếu nào đó một năm ở trong nhà, ra ngoài đi dạo.

Lần trước Tần Ức đã đồng ý rồi cho nên lần này không thể từ chối, đành phải ra vườn hoa với cậu, dừng xe lăn bên cạnh bàn đá.

Vườn hoa vẫn luôn do quản gia coi chăm, sau khi Ôn Dao dọn qua đây, ngẫu nhiên sẽ thêm mấy chậu hoa yêu thích để tiện bắt sâu cho nhện cưng ăn. Vườn hoa được bố trí đan xen, hương hoa thoang thoảng, gió nhẹ thổi phất qua, lá thường xuân dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lăn tăn.

Thẩm Từ còn nhờ dì nấu ăn chuẩn bị ít bánh ngọt uống với trà, định dùng trà chiều ở đây, vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy bên tai có tiếng vo ve, bọn cậu tới đây hình như làm phiền bầy ong mật ở gần đó. Đàn ong bị vị ngọt hấp dẫn, vỗ cánh bay tới chỗ cậu.

Hình như Tần Ức có nỗi sợ với những côn trùng từ bốn chân trở lên, thấy ong mật bay tới đã nhíu mày, ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn, vẻ mặt có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Ong mật bay quanh hai người vài vòng, chuẩn bị nhắm tới bánh ngọt trên bàn.

Thẩm Từ không muốn dùng trà chiều với bầy ong, nên đưa tay chặn lại, ong mật bắt buộc phải đậu trên tay cậu.

Tần Ức nhíu mày càng sâu, đầy mặt viết “em không sợ bị ong chích sao”, ánh mắt hắn như đang nhìn gì đó quái lạ.

Ong mật đậu trên tay cậu cũng không lập tức bay đi, Thẩm Từ còn dùng đầu ngón tay trêu nó sau đó mới đứng dậy thả ong mật xuống bụi hoa.

Cậu cắt đôi bánh ngọt chia cho Tần Ức một nửa: “Ăn nhanh thôi, không biết dì bỏ bao nhiêu mật ong mà thu hút nhiều ong như vậy.”

Tạm thời ong mật chưa quay lại, Tần Ức tranh thủ ăn xong phần của mình, nghiêng đầu qua nhìn hai con chim sẻ không biết đậu trên tường viện từ bao giờ, đang nhìn đánh giá về phía bọn họ.

Sao trước kia hắn lại không biết hệ sinh thái vườn hoa trong biệt thự lại phong phú như vậy nhỉ.

Thẩm Từ vừa mới bẻ một miếng bánh mì nhân socola thì nghe thấy tiếng chim kêu, một chú chim sẻ to gan bay tới đậu trên bàn, nghiêng nghiêng đầu nhìn miếng bánh mì trên tay cậu, giống như đang muốn xin ăn.

Thẩm Từ nhìn nó, ân cần bẻ một miếng bánh mì nhỏ đưa tới trước mặt nó, chim sẻ lập tức dùng mỏ mổ miếng bánh mì, vỗ cánh bay về phía bức tường.

Tần Ức nhịn không được nói: “Em tới uống trà chiều hay là cho động vật ăn thế?”

“Anh à, anh phải có tình yêu động vật mới có thể phát hiện ra nhiều thứ thú vị vui vẻ.” Cậu nói xong chia một nửa bánh mì cho hắn, “Anh cũng thử xem?”

Một con chim sẻ khác thấy bạn mình xin ăn thành công, gan cũng bự ra học theo bay xuống đậu trên bàn.

Tần Ức do dự một chút, cũng học theo Thẩm Từ bẻ một miếng nhỏ, thử cho chim sẻ ăn.

Không biết là do khí tràng không hợp hay vì gì, chim sẻ không tới mổ mà ngược lại bị dọa sợ, nhảy tằng tằng liên tục lùi về sau, nhảy thẳng tới chỗ Thẩm Từ.

Đến khi Thẩm Từ cho nó miếng bánh mì, nó liền dứt khoát mà cắp lấy rồi bay đi.

Tần Ức: “...”

Một con chim sẻ đơn thuần cũng nhìn mặt gọi món à?

—----

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm - Công chúa Disney đang lẩn trốn - Từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK