• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Una

Beta: Mều

Tần Ức mím chặt môi.

Cơ thể căng cứng của hắn dần thả lỏng, dường như đồng ý với câu nói của Ôn Dao, rũ mắt xuống, cả buổi không lên tiếng.

“Được rồi, cậu và Thẩm Từ bây giờ không phải đang sống rất tốt hay sao, với lại bệnh của em ấy cũng đã khỏi rồi, bất luận là lí do gì, cậu cũng đừng truy cứu vấn đề này nữa.”

“Em ấy nói với tôi rằng em ấy không nhớ, nói không muốn nhớ nữa.” Tần Ức thở dài, “Đây là cái gì, tự bảo vệ bản thân mình sao? Phải nhận lấy bao nhiêu đả kích mới có thể……”

Ôn Dao cau mày nhìn hắn, có chút bất lực mà nói: “Nếu không thì cậu đợi Thẩm Triệu Thành ra tù, tìm người đánh ông ta lần nữa? Ông ta hiện giờ bị tố cáo phạm tội kinh tế, điều tra xong chưa?”

“Chưa.”

“Chưa luôn? Chuyện này đã bao lâu rồi? Chẳng trách ông ta nhất quyết bảo vệ công ty, sợ sau khi phá sản thì những tài khoản có vấn đề đó sẽ bị lòi ra? Điều tra lâu vậy rồi mà vẫn chưa xong, vấn đề này e rằng không chỉ mất chút ít thời gian đâu.”

Tần Ức không nói gì, Ôn Dao lại nói: “Nhưng trái lại cậu có thể giúp em ấy một tay, cho ông ta thêm vài năm nữa, loại người như Thẩm Triệu Thành, vẫn cứ nên ở trong tù, tốt hơn hết là đừng ra ngoài gây nguy hiểm cho xã hội.”

“Không cần tôi giúp em ấy, em ấy đã rất quyết đoán rồi.”

Ôn Dao không tiếp tục chủ đề này nữa: “Sao cậu không nhanh chóng gọi lại, nói gì đi nữa đó cũng là cha mẹ của Thẩm Từ, cậu cúp điện thoại liền như vậy, thật bất lịch sự.”

“Biết rồi.” Tần Ức ban đầu cũng định gọi lại một cuộc gọi khác, hắn vẫn còn vài chuyện chưa hỏi xong, vừa rồi sợ mất kiểm soát nên mới phải vội cúp máy.

Lần này đối phương nghe máy rất nhanh, Tần Ức vẫn chưa mở miệng, giọng nói của Hướng Ngọc Mai đã chen vào: “Tần thiếu, vừa nảy tôi chưa kịp nói, trước mặt Tiểu Từ, cậu vẫn là nên không nhắc tới đến những chuyện này hết mức có thể chứ?"

“Tôi biết, sẽ không nhắc tới.” Tần Ức nói, “Phải rồi, trong khoảng thời gian này tôi vẫn chưa tìm thấy thông tin nhập học của con gái của dì, Thẩm Ca, có phải hiện tại em ấy không đi học không?”

“Đúng vậy.” Dì Hướng thở dài, “Ban đầu tôi định cho con bé chuyển trường, nhưng phải vật lộn việc ly hôn với Thẩm Triệu Thành trước đó quá lâu, bỏ lỡ tựu trường năm nay, với lại…… phải nói thế nào nhỉ, cha mẹ ly hôn, tâm tư đứa trẻ sẽ luôn khó chịu, mặc dù lúc trước Thẩm Triệu Thành bán họa cụ của con bé khiến nó rất buồn, nhưng dù sao cũng là ba nó, tôi sợ đến lúc nào đó nó sẽ giống như Tiểu Từ……cho nên trước tiên không để nó đi học, ở nhà nửa năm, tôi tự dạy nó trước, đợi đến học kỳ sau lại cho con bé đến trường."

Nghe dì nói thế, Tần Ức không thể không hỏi: “Vậy bây giờ em ấy thế nào?”

“Bây giờ ổn rồi, tôi đăng ký cho nó lớp học nghệ thuật mới, để cho nó học vẽ trước, con bé tập trung vẽ sẽ quên ngay những chuyện này.”

Tần Ức lại nói: “Nếu gặp khó khăn về tài chính có thể nói cho tôi biết.”

Dì Hướng và Thẩm Triệu Thành ly hôn, một xu cũng không có, con gái lại muốn học nghệ thuật, nhất định sẽ đối mặt với không ít chi phí.

Nếu Thẩm Từ có mối quan hệ tốt với dì, vậy hắn nên giúp đỡ một tay.

Không ngờ dì Hướng lại từ chối hắn: “Tạm thời thì chưa, trong tay tôi vẫn còn một ít tiền, xoay sở trong vài tháng vẫn đủ, việc tôi đổi sang công việc mới ở đây cũng sớm xong xuôi rồi, nếu thực sự thiếu tiền, nhất định sẽ liên lạc với Tần thiếu.”

“......Cũng được.” Tần Ức không ngờ rằng dì sẽ từ chối, thậm chí không thể hình dung được một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy sao lại nhìn trúng loại người như Thẩm Triệu Thành, nếu không cùng Thẩm Triệu Thành bên nhau, dì có lẽ đã có thể sống tốt hơn.

Giống như mẹ ruột của hắn, nếu không kết hôn với Tần Tiềm, có lẽ sẽ không mắc phải bệnh tâm thần.

Hắn do dự chốc lát, lại nói: “Có cần tôi cử người đến bảo vệ sự an toàn của hai người không?"

“Tần thiếu không cần lo lắng cho chúng tôi đến vậy đâu, tôi bên này vẫn có thể giải quyết được.” Dì Hướng nói, “Trước mắt ngoại trừ cậu ra, vẫn chưa có ai tìm thấy chúng tôi, đợi sau khi Thẩm Ca đi học lại, tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Dì lại lần nữa từ chối, Tần Ức đành không nói thêm nữa, dường như dì chợt nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, có một chuyện tôi quên mất — — anh trai của Thẩm Từ, Thẩm Phú về nước rồi.”

Tần Ức: “......”

Thẩm Phú?

Chính là người anh của Thẩm Từ chưa từng gặp, Thẩm Triệu Thành cướp chiếc vòng cổ của Thẩm Từ bán lấy tiền đưa cho anh trai cậu là Thẩm Phú sử dụng sao?

Khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên khó coi, tông giọng cũng trầm hơn: “Về khi nào?”

“Hai ngày trước, đáng lẽ cậu ta tốt nghiệp xong vào tháng 6 sẽ quay về, nhưng trong nhà xảy ra chuyện, Thẩm Triệu Thành sợ liên lụy đến cậu ta, nên tiếp tục để cho cậu ta ở lại nước ngoài, kéo dài đến tận bây giờ.”

Tần Ức không khỏi cười lạnh.

Thẩm Triệu Thành ngược lại rất yêu quý người con trai cả này, không hổ danh là người thừa kế đã được chỉ định, còn sợ bản thân sẽ liên lụy đến cậu ta, đối với con trai thứ thì chỉ qua loa thậm chí còn chèn ép, có nên nói người không được yêu thương luôn là người con thứ không?

“Mối quan hệ giữa cậu ta và Thẩm Từ ra sao.” Tần Ức hỏi.

“Mối quan hệ……khó mà nói được, Thẩm Phú tốt nghiệp cấp ba ra nước ngoài, du học nước ngoài bốn năm đại học, lại học cao học thêm hai năm nữa, cậu ta lớn hơn Thẩm Từ sáu tuổi, khi cậu ta ra nước ngoài Thẩm Từ mới học xong tiểu học.”

“Thẩm Phú một năm cũng chỉ về một hai lần, cậu ta ở lại nhà cũng không lâu, Thẩm Từ với cậu ta có thể có mối quan hệ gì? Hai đứa khi ở cạnh nhau lại rất khách sáo, khách sáo đến nỗi trông không giống như anh em, với Ôn Dao căn bản là không thể nào so sánh được.”

“Mỗi lần Thẩm Phú trở về đều sẽ mang thứ gì đó cho em trai em gái của mình, nếu như là đồ ăn, Thẩm Từ vẫn sẽ ăn, là món đồ khác, thì nó cất đi, không dùng tới, dù sao đi nữa tôi cảm thấy…… Thẩm Từ không thích anh nó cho lắm.”

Không chỉ có Thẩm Từ không thích, Tần Ức cũng không thích.

Mặc dù hắn không biết người này như thế nào, nhưng vì người được Thẩm Triệu Thành thiên vị hơn, cậu ta đương nhiên không có được ấn tượng tốt.

Nếu đã là người mà Thẩm Từ không thích, vậy hắn cũng không cần phải nể mặt rồi.

Ngay sau đó hắn nói: “Tôi hiểu rồi, dì còn biết được động thái nào khác của cậu ta không, chẳng hạn như, cậu ta sẽ đến tìm Tiểu Từ?”

“Cái này tôi cũng không chắc, tôi chỉ vừa nghe được tin cậu ta trở về, nhưng tôi đoán, cậu ta có thể sẽ đi tìm Tiểu Từ, hiện tại cậu ta không thể liên lạc được với tôi, Thẩm Triệu Thành lại đang tiếp nhận điều tra trong trại tạm giam, cậu ta chỉ có thể đi tìm Tiểu Từ để hỏi thăm tình hình.”

Dì Hướng đang nói, có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, tôi bây giờ thực sự không còn dư sức để giải quyết thêm Thẩm Phú nữa, tin cậu ta trở về nước nói cho cậu Tần đây, ngoài việc nhắc nhở các cậu sớm chuẩn bị, cũng là muốn nhờ Tần thiếu giữ bí mật giúp tôi, đừng đưa tin của tôi nói cho cậu ta biết.”

“Dì yên tâm, tôi biết cách giải quyết.” Tần Ức đương nhiên thông cảm, “Hãy coi như chuyện của chúng ta hôm nay chưa từng xảy ra, nếu về sau phía dì có cần gì, liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn.”

Hai người kết thúc cuộc gọi, Tần Ức không hiểu sao có chút bực dọc, tự nói với chính mình:

“Thẩm Từ có nhiều anh trai thật, một Ôn Dao chưa đủ, lại thêm một Thẩm Phú.”

Ôn Dao ở bên cạnh nghe rõ mồn một, không khỏi nhướn mày, “Sự ghen tuông này của cậu cũng bự quá đi, Thẩm Phú đó là anh trai của em ấy, cùng cha cùng mẹ, có quan hệ huyết thống, so với chúng tôi kiểu anh trai kết nghĩa này không giống nhau nha.”

Lời nói của anh đầy ý khiêu khích, giống như đang nói: “Xem đi người ta mới là người thân còn cậu là hàng ngoài.”


Tần Ức bị chọc tức thật, nhìn anh bằng ánh mắt lộ rõ sát khí, lạnh lùng nói, “Là anh trai ruột thì đã sao Thẩm Triệu Thành vẫn là cha ruột của cậu ta, nên tránh càng xa càng tốt.”

Ôn Dao nhún vai, không nói nữa.

“Anh chuẩn bị cho tốt đi,” Tần Ức đánh trả lại người nào đó ngay tại chỗ, “Nếu Thẩm Phúc thật sự tìm đến, anh đi giải quyết.”

“Tại sao lại là tôi?” Ôn Dao không hiểu, “Cậu mới là chồng chưa cưới của em ấy mà.”

“Anh là anh trai của em ấy.” Tần Ức nhấn mạnh hai chữ “anh trai”, “Bên cạnh em ấy hơn mười năm, so với anh ruột còn thân thiết hơn, chuyện anh ruột em ấy, đương nhiên nên là anh đứng ra rồi.”

“Ồ — —” Ôn Dao kéo dài ngữ điệu, khóe mắt đuôi cáo nhếch lên, siêu vui vẻ trước sự ghen tuông mang thương hiệu Tần Ức này, “Cậu ghen tị kìa.”

Tần Ức lười để ý tới anh, dùng giọng điệu đe dọa mà nói: “Đừng quá đắc ý, hiện tại anh chẳng qua cũng chỉ là vệ sĩ, tôi có thể sa thải anh bất cứ lúc nào.”

“Vậy sao?” Ôn Dao không thèm để ý, “Hôm đó khi cậu nhờ tôi giúp cậu bắt con nhện, không phải là giọng điệu này.”

Tần Ức căng cứng cả người.

Mặt hắn lập tức tối sầm lại, quay xe lăn rời khỏi phòng làm việc, hoàn toàn không nói chuyện với Ôn Dao nữa.

Bởi vì cuộc gọi với dì Hướng dời sự chú ý, Tần Ức ném chuyện mình nên làm ra sau đầu, hắn quay lại phòng ngủ, trước tiên là lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến 'rối loạn nhân cách tránh né', lại không tin lắm những thông tin trên mạng, dứt khoát nhắn tin cho Lục Hành.

Bác sĩ Lục hình như đang trực ở bệnh viện, chưa trả lời hắn, Tần Ức cũng không vội, trong khi chờ hồi âm, đã bảo quản gia điều tra tư liệu của Thẩm Phú.

Vì người này ở nước ngoài quanh năm, thông tin có thể tìm thấy không nhiều, đa phần là tình trạng cậu ta ở trong nước, quản gia rất nhanh đã tổng hợp được những thông tin hiện có gửi cho hắn, Tần Ức lướt ngang sơ lược, lông mày nhíu lại.

Thẩm Phúc này khi nhỏ học hành cũng chẳng giỏi giang gì, Thẩm Triệu Thành bảo cậu ta ra nước ngoài chỉ để đi “lấy tiếng” thôi, nhưng trong những năm này các du học sinh về nước ngày càng mất giá, Thẩm Phú bất đắc dĩ nên đành phải thi vào cao học ở nước ngoài, nhưng vì nền tảng kém, 4 năm đại học ra sức không ít, cuối cùng thi đậu vào, cũng học đến nỗi sắp bị ngu rồi.

Hiện tại có thể tìm được bức ảnh mới nhất của cậu ta, là hai năm về trước, người trên ảnh đeo cặp kính, ốm ốm cao cao, trông rất khờ, vẻ ngoài nhìn như có thể bị thao túng bởi bất cứ ai.

Người kế thừa mà Thẩm Triệu Thành coi trọng, lại là một tên mọt sách sao?

Ngoài trừ việc học ra cái gì cũng không biết, cha nói gì nghe nấy, ngay cả khi Thẩm gia không sụp đổ, thực sự có thể tiếp quản công ty một cách suôn sẻ chứ?

Tần Ức không tài nào hiểu nổi, Thẩm Triệu Thành bỏ rơi không bồi dưỡng cậu con trai thứ rất có thiên phú, lại phải chiến đấu đến cùng với đứa con trai lớn không có tài năng.

Điều này chút giống với Tần Tiềm, việc mà bản thân ông cho rằng tuyệt đối sẽ không thay đổi, với mong muốn kiểm soát con trai mình quá mức, bản thân ông muốn hắn làm gì, thì hắn phải làm cái đó.

Hắn chống lại Tần Tiềm, dù sao cũng đạt được một số thành tích, Thẩm Phú thuận theo Thẩm Triệu Thành mọi việc, mới ra thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Tần Ức nhận định Thẩm Phú không tạo ra mối đe dọa nào, đóng laptop lại, nhìn thời gian đã sáu giờ chiều, Lục Hành vẫn chưa trả lời tin nhắn, Thẩm Từ chắc là đi học về rồi.

Nghĩ đến Thẩm Từ, hắn cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút sau một ngày căng thẳng.

Nhưng luôn cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì đó quan trọng.

Hắn không để tâm, điều quan trọng là đi đón Thẩm Từ về nhà, cho nên điều khiển xe lăn đi tới phòng khách.

Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng chuông cửa, quản gia đã tự giác mở cửa, nghênh đón Thẩm Từ vào nhà.

“Anh ơi!” Giọng nói quen thuộc vang lên, lập tức xóa tan một ngày mệt mỏi, Thẩm Từ lao vào vòng tay hắn, hôn lên trán hắn, “Em không ở nhà, có chăm chỉ tập hồi phục không đó?”

Tần Ức vừa định ôm lấy cánh tay cậu đột nhiên bất động.

“Hửm.” Thẩm Từ để ý thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, lại quan sát một hồi, mọi thứ trên người đối phương vẫn như bình thường, quần áo không thay đổi, trên người hắn không ngửi được chút mồ mùi hôi nào.

Cậu chợt có một dự cảm không lành: “Anh đừng nói là từ sáng đến giờ vẫn chưa tập hồi phục đó nha? Chẳng phải anh đã hứa với em hôm nay bắt đầu sao?”

Tần Ức chột dạ mà nói: “Mai……ngày mai.”

________

Mều: Mều vẫn để [Tạm Ngưng] để các bạn đỡ phải hóng truyện, vì bản thân Mều không dám chắc khi nào sẽ có chương mới. Tốc độ lấp hố của Mều rất (cực kỳ) chậm, còn c51 nữa thôi là tôi đã dùng hết số chương edit sẵn rồi, sau c51 trở đi thì chỉ còn 1 mình Mều quằn quại lấp hố thôi 🤧

P/s: Chắc tôi phải đổi tên thành "Cụ Mều 4000 tuổi" quá 🙄

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK