• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diêm Mặc khẳng định, nhất định là Quý Trạch đã phải chịu một đả kích tinh thần to lớn nào đó. Nếu không thì làm sao mà bị Từ Du Ninh dụ dỗ mua vé concert của Lâm Nhai được. Mà còn mua cả hàng ghế đầu tiên.


Tiểu Thự tuân theo nguyên tắc tuyệt đối không được lãng phí bất kỳ tấm vé nào, nhất quyết kéo Diêm Mặc cùng đi. Đến ngày xuất phát, Diêm Mặc mới phát hiện, vậy mà Quý Trạch cũng ở đó.


Anh vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt kia, đeo kính râm, mặc một bộ áo hoodie màu đen, trông đầy vẻ thiếu niên, cũng có thêm chút hơi người so với ngày thường.


Anh bước xuống xe, mở cửa ghế phụ. Từ Du Ninh lập tức chui vào trong, nhưng giây tiếp theo, cả người lẫn túi của anh đều bị Quý Trạch kéo ra ngoài.


“Bác sĩ Diêm, mời cô.” Từ Du Ninh nở một nụ cười rạng rỡ với Diêm Mặc.
Tiểu Thự vừa định nói gì đó thì Từ Du Ninh vội vàng chắn trước mặt cô, kéo cô vào ghế sau.


Gọi là gì nhỉ, nhận tiền của người ta, thay người ta… tán gái? Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trên đường đi, Tiểu Thự và Từ Du Ninh ngồi ở ghế sau ríu rít thảo luận không ngừng, trong khi ở ghế trước, Quý Trạch và Diêm Mặc lại giữ im lặng.


Nơi diễn ra hoà nhạc cách Giang Lí không xa, lái xe chỉ mất vài tiếng, trong đầu Diêm Mặc vẫn luôn rối rắm không biết nên nói gì với Quý Trạch, còn chưa nghĩ ra thì xe đã dừng ở cửa.
Ở cửa là một đám học sinh trẻ đang bán đồ cổ vũ cho Lâm Nhai. Tiểu Thự và Từ Du Ninh đã mua hai chiếc băng đô phát quang, Diêm Mặc thấy mọi người đều cầm đồ cổ vũ, cũng lấy hai que phát quang có ghi chữ “Đại Ái Vô Nhai”, một cây cầm trên tay, một cây nhét vào tay Quý Trạch.

Quý Trạch ngẩn người, đây là lần đầu tiên anh chạm vào thứ này. Theo bản năng, Quý Trạch lại trả que phát quang cho Diêm Mặc: “Không cần.”
“Anh đẹp trai, bạn gái anh bảo anh cầm thì anh cứ cầm đi.” Cô gái bán đồ cổ vũ bật cười.


“Anh ấy không phải là…”
Diêm Mặc còn chưa nói hết câu, Quý Trạch đã cầm lấy que phát quang trong tay Diêm Mặc, rồi hòa vào dòng người.


Diêm Mặc cong môi cười, chạy bước nhỏ đuổi theo: “Bác sĩ Quý, đợi tôi với.”
Mặc dù có rất nhiều người xếp hàng ở cửa Ngũ Khỏa Tùng, nhưng Quý Trạch lại đặc biệt nổi bật giữa đám đông. Cao gầy, lại mang theo khí chất thanh lãnh khác biệt với đám người đang hưng phấn.


Diêm Mặc thấp hơn một chút, lại không giỏi định hướng trong đám đông, đây cũng là lần đầu tiên cô đến Ngũ Khỏa Tùng, rất nhanh đã lạc mất Tiểu Thự và Từ Du Ninh.


Cô chỉ có thể nhìn về phía xa, cái bóng lưng cao gầy ấy, trên tay cầm que phát quang không hề hợp với anh.


Đột nhiên, người cao gầy dừng lại, đưa tay ra, kéo người đang lơ ngơ nhìn xung quanh phía sau mình vào bên cạnh. Nắm chặt lấy cổ tay cô: “Đừng chạy lung tung.”


Anh vừa nói vậy, Diêm Mặc thật sự không chạy lung tung nữa, mà bị Quý Trạch nắm tay, xếp hàng ở cuối đoàn người.


Ngày hôm đó, những người hâm mộ đến xem concert của Lâm Nhai, không chỉ tập trung vào thần tượng Lâm Nhai, mà còn hướng mắt về hàng ghế đầu tiên, nơi chỉ có bốn người.


Người hâm mộ lớn tiếng hát theo, vung que phát quang và la hét cổ vũ. Diêm Mặc thích sự náo nhiệt của nhân gian, từ lễ hội đèn lồ ng ngày xưa, đến concert hiện tại. Cô cũng cùng người hâm mộ đồng thanh hô lớn.


Quý Trạch vẫn luôn đứng đó, lẳng lặng nhìn Diêm Mặc. Diêm Mặc thấy anh vẫn không vào trạng thái, liền cười, nhấc cánh tay Quý Trạch lên, cùng cô vung vẩy. Quý Trạch cũng không phản ứng, cứ để cô tùy ý vung tay mình một cách tùy tiện.


Cuối cùng, đến phần chọn bài hát theo yêu cầu, rõ ràng ca sĩ Lâm Nhai chỉ lựa chọn bốn người ở hàng ghế đầu.

Người hỗ trợ nói gì đó bên tai Lâm Nhai, Lâm Nhai mỉm cười: “Người chọn bài hát, lên đây song ca với tôi nhé~”


Cả khán đài lại một tràng hoan hô, Tiểu Thự huých nhẹ Diêm Mặc bên cạnh: “Chủ nhân, chị lên đi.”
Diêm Mặc còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Thự đã giơ tay Diêm Mặc lên: “Cô ấy lên.”


Sân khấu cách hàng ghế đầu tiên một bậc thang cao. Diêm Mặc không bước lên được, Lâm Nhai liền ngồi xuống, đưa tay ra: “Lên đi.”


Diêm Mặc đang định nắm lấy tay Lâm Nhai, đột nhiên cảm thấy eo mình bị siết chặt, cô quay đầu lại, phát hiện Quý Trạch đang ôm eo mình, cô theo bản năng nắm chặt tay Quý Trạch, một cảm giác ấm áp từ từ chảy trong huyết quản.


Quý Trạch nhẹ nhàng nhấc lên, Diêm Mặc lên được sân khấu.


Màn song ca diễn ra rất thuận lợi, Từ Du Ninh và Tiểu Thự đều không ngờ Diêm Mặc hát lại hay như vậy.


“Anh Trạch, bác sĩ Diêm thật đúng là tài sắc vẹn toàn nha.” Từ Du Ninh khoác vai Quý Trạch trêu chọc.


Quý Trạch nói: “Tôi biết.”


Từ Du Ninh: “…”


Diêm Mặc không ngờ mình lại nổi tiếng.


Từ khoá #Tôi cũng muốn có bạn trai đại gia# đã leo lên top tìm kiếm.


Diêm Mặc bị cô y tá nhỏ trong phòng trà kéo sang một bên, đưa chủ đề này đến trước mặt cô. Có hai bức ảnh, một bức là hàng ghế đầu chỉ có bốn người, Quý Trạch đang nhìn Diêm Mặc, khóe miệng tràn đầy ý cười. Bức ảnh còn lại, là Diêm Mặc được bác sĩ Quý nhấc bổng lên…


Diêm Mặc lướt qua diễn đàn địa ngục, vậy mà còn không ít tiểu quỷ đang bàn tán về chuyện này:


[Người đó không phải là đại nhân Diêm sao?]


[Người bên cạnh là bao máu của cô ấy sao, là của Diêm Vương, còn khá đẹp trai.]


[Hahaha, không ngờ rằng đại nhân Diêm cũng có con người thích. Thật sự là bái phục.]


Bên dưới là một đám tiểu quỷ để lại bình luận:
[Nhiệt liệt chúc mừng, đại nhân Diêm tìm được phiếu cơm dài hạn~]


Hình như, cũng không có gì sai.
Diêm Mặc tắt điện thoại, cô y tá nhỏ tiến đến gần: “Bác sĩ Diêm, tôi biết ngay là cô và bác sĩ Quý có một chân mà.”


Giọng điệu này, nghe có vẻ như đang bắt gian. Diêm Mặc đẩy cô y tá nhỏ ra khỏi phòng trà: “Cô nghĩ nhiều rồi.”


Cô y tá nhỏ tặc lưỡi một tiếng: “Bác sĩ Diêm, cô thật là không có ý tứ gì cả.”
Diêm Mặc véo má cô y tá nhỏ: “Mau đi ra trước quầy.”


Chủ nhật, người đến khám bệnh khá đông. Diêm Mặc và Quý Trạch trực ban, chung một phòng khám. Cô y tá nhỏ kêu một tiếng “ây da” rồi le lưỡi, mới ra ngoài gọi số.


Quý Trạch ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diêm Mặc một hồi lâu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision


“Bác sĩ Quý, chào buổi sáng.” Diêm Mặc bám vào tấm vách ngăn bằng kính, thò hai con mắt ra: “Chuyện hot search, đừng để ý, lát nữa sẽ hết thôi.”
Quý Trạch “ừ” một tiếng, cong khóe môi lên: “Đối với hot search, tôi không có ý kiến.” Nói xong, anh tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân đến.


Cô y tá nhỏ không gọi bệnh nhân của Diêm Mặc mà lặng lẽ đi vào lần nữa, nói một câu bên tai Diêm Mặc.


Vẻ mặt Diêm Mặc trở nên nghiêm nghị hơn, tay gõ bút lên bàn. Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn đặt bút xuống, đến khu nội trú.


Bách Mộ và vài thực tập sinh đang đứng đó, tay chân luống cuống nhìn bệnh nhân đang sùi bọt mép trên giường bệnh. Diêm Mặc ngẩng đầu, trên đầu bệnh nhân đã xuất hiện một dãy số.


Không lâu nữa, cô lại có thể thu hoạch thêm một linh hồn.


“Bác sĩ Diêm, phải làm sao bây giờ?”

Bách Mộ môi run rẩy, xoắn vạt áo: “Tôi… không cố ý.”


Ánh mắt Diêm Mặc lạnh xuống: “Cô đã phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm.”


“Chị là bác sĩ hướng dẫn của tôi mà.”

Bách Mộ không phục. Dường như Diêm Mặc đã hướng dẫn cô, thì nhất định phải gánh trách nhiệm thay cô.


“Cho nên?” Diêm Mặc hỏi.


“Bác sĩ Diêm, chị giúp Mộ Mộ đi mà.”

Một đám thực tập sinh nhao nhao lên.


“Có thời gian cầu xin tôi, chi bằng nghĩ xem làm thế nào để cứu vãn sinh mệnh của bệnh nhân.” Diêm Mặc nói một cách thờ ơ.


Rõ ràng, đám trẻ này không dám báo cáo lên trên việc mình dùng sai thuốc khiến bệnh nhân đột ngột phát bệnh. Chỉ có thể tìm đến bác sĩ hướng dẫn, nghĩ rằng Diêm Mặc có thể giúp bọn họ.


Diêm Mặc nói xong, vài thực tập sinh biết rằng không thể trông cậy vào Diêm Mặc được nữa, một trong số đó, gọi điện thoại cho trưởng khoa, điện thoại chưa kết nối, đã bị Bách Mộ ngăn lại: “Để tôi… thử xem.” So với cái chết của bệnh nhân, cô càng sợ mất cơ hội thực tập ở bệnh viện thành phố hơn.


Cô nắm chặt dao mổ, không biết phải bắt đầu từ đâu.


Diêm Mặc lạnh lùng nhìn, ngón tay vô tình chạm vào người bệnh nhân đó. Nửa đời trước của bệnh nhân thoáng chốc hiện lên trong đầu Diêm Mặc như một thước phim.


Anh ta vẫn muốn sống, khát vọng sống khiến anh ta không ngừng giãy giụa, không ngừng trì hoãn thời gian tử vong. Các con số lăn càng ngày càng chậm, cánh tay anh ta cong lên rồi đưa lên, bóp chặt cổ họng mình.


Diêm Mặc không biết, có phải cô làm bác sĩ quá lâu, hay là không ở địa ngục quá lâu rồi. Đối với loài người, đối với những người muốn sống sót, hay những người sắp chết, vậy mà lại có sự đồng cảm.


Nhìn con dao của Bách Mộ sắp hạ xuống, Diêm Mặc theo phản xạ có điều kiện buông tay khỏi cổ tay bệnh nhân. Con dao của cô càng gần cổ họng bệnh nhân, thì các con số trên đầu bệnh nhân càng lăn nhanh.


“Cô thực sự muốn anh ấy chết sao?” Diêm Mặc không ra tay, chỉ nhắc nhở Bách Mộ.


Trán Bách Mộ rịn đầy mồ hôi lạnh, cô run rẩy: “Phải làm sao đây?”


“Đặt ống nội khí quản, anh ấy sắp ngạt thở rồi.” Diêm Mặc gợi ý. Bách Mộ hiểu ra ngay. Cô nhanh chóng thực hiện thủ thuật mở khí quản cho bệnh nhân, đồng thời hét lên, yêu cầu các thực tập sinh khác đi tìm ống dẫn.


Diêm Mặc lấy cây bút kẹp trong túi đưa cho Bách Mộ. Cô rất thông minh, nhanh chóng hiểu ý.
Cô ấy là một sinh viên khá giỏi, nhanh chóng giúp bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm. Các thực tập sinh thở phào nhẹ nhõm, vây quanh tán dương sự nhanh nhạy của Bách Mộ.


Bách Mộ vẫn còn run rẩy, run như cầy sấy. Cô hiểu rõ, nếu không có Diêm Mặc, hôm nay cô đã phải gánh trên vai mạng người đầu tiên.


“Sau này đừng ích kỷ như vậy nữa.” Diêm Mặc không tính là trực tiếp giúp đỡ con người, nhưng cô đã bỏ lỡ một linh hồn có thể thu hoạch.


Không biết bộ phận ghi chép ở địa ngục, có ghi lại linh hồn này hay không.


Cô bước ra khỏi cửa phòng bệnh, vừa hay chạm mặt Quý Trạch và Từ Du Ninh đang ra ngoài ăn cơm trưa. Từ Du Ninh phản ứng cực nhanh: “Anh Trạch, tôi có việc.” Nói xong đưa tay làm hình trái tim với Quý Trạch, rồi chuồn xuống lầu.


Diêm Mặc nhìn thấy Quý Trạch, trong lòng an tâm hơn nhiều. Cô mỉm cười: “Bác sĩ Quý, buổi trưa tiện đường đi ăn cơm không?”


Quý Trạch đáp: “Ăn gì?”


Diêm Mặc đang nghĩ ngợi thì các thực tập sinh và Bách Mộ đi ra. Quý Trạch nhìn thấy tay Bách Mộ đầy máu.


“Trạch… đàn anh?”Hàng mi Bách Mộ run nhẹ, giấu tay ra sau lưng. Quý Trạch lướt qua người Bách Mộ, đi vào trong.


Trên giường bệnh phòng đơn, Bách Mộ đã xử lý xong cho bệnh nhân. Quý Trạch dùng hai ngón tay đặt lên cổ họng bệnh nhân, rồi liếc nhìn thuốc trong thùng rác: “Là cô đổi?”


Giọng điệu của anh rất lạnh.


“Đàn anh, em chỉ là…” Bách Mộ nhìn sắp khóc đến nơi.


“Được rồi, mọi chuyện đều qua rồi.” Diêm Mặc thật sự không muốn nhìn Bách Mộ khóc lóc trong phòng bệnh, cô kéo tay Quý Trạch đang đặt trên cổ họng bệnh nhân.


Quý Trạch khựng lại một chút, đầu ngón tay theo bản năng xoa nhẹ mu bàn tay Diêm Mặc. Diêm Mặc sợ nhột, lại rụt tay về, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Quý Trạch đứng dậy, không nhìn Bách Mộ nữa, mà chỉ khẽ cong khóe môi.


“Buổi trưa ăn gì?”


“Gà… kho tàu đi.”


“Gà…?” Khóe miệng Quý Trạch khẽ run.


“Ờ… không có gì.” Diêm Mặc kéo tay Quý Trạch, nháy mắt rồi bước ra ngoài.


Trong phòng bệnh, chỉ còn lại một đám thực tập sinh.


“Bọn họ thực sự ở bên nhau sao?” Một người khẽ hỏi.


“Đều là những kẻ máu lạnh, ở cùng nhau là hợp nhất.” Một thực tập sinh bực bội nói.


“Họ sẽ không ở bên nhau.” Giọng nói nhẹ nhàng của Bách Mộ vang lên từ phía sau họ. Cô nghiến răng, lặp lại một lần nữa.


Các thực tập sinh xua tay, rồi tản ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK