“Cô.” Quý Trạch nói.
Nếu giữa họ có khoảng cách một trăm bước, vậy thì Quý Trạch đang đi nốt chín mươi chín bước của mình và chờ đợi, Diêm Mặc bước ra bước đầu tiên của cô.
Diêm Mặc á khẩu, trái tim cô đang loạn nhịp “thình thịch”.
Quý Trạch nhìn cô, trong mắt không còn vẻ lạnh lùng xa cách như ban đầu nữa.
“Đưa cô về nhà.” Một lúc lâu sau, Quý Trạch cài định vị, khởi động xe.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, gió ấm thổi vào, Diêm Mặc tháo tóc giả nhét vào trong túi, mái tóc dài dày buông xõa ngang vai, cơn gió nhẹ nhàng nâng vài sợi tóc mái trên trán cô.
Có lẽ thực sự đã đến mùa hè của nhân gian, Diêm Mặc ngồi trong xe, luôn cảm thấy nóng nực khó chịu, cô mở loa trên xe, phát hiện bên trong lại có thêm một thư mục.
Chữ phông Time New Roman đánh – Diêm Mặc.
Đầu ngón tay cô khẽ run lên, bấm vào trong, bên trong chính là mấy bài nhạc rock mà lúc trước cô cố ý bật trên xe của Quý Trạch.
Thì ra Quý Trạch đã sớm đặt cô vào trong cuộc sống của mình.
Diêm Mặc nhìn trộm Quý Trạch, trên mặt anh phản chiếu ánh đèn neon đủ màu của thành phố, không nhìn rõ biểu cảm.
Diêm Mặc thoát khỏi thư mục, chọn một bản nhạc piano của Debussy, âm nhạc du dương vang vọng trong xe, cô nghiêng đầu, không nhìn Quý Trạch nữa.
Xe dừng lại ở khu chung cư của Diêm Mặc.
Quý Trạch nghiêng người, đưa tay tháo dây an toàn cho Diêm Mặc. Cổ tay áo anh thoang thoảng hương bạc hà, sợi vải, nhẹ nhàng lướt qua má cô.
Cô không động đậy, im lặng nhìn Quý Trạch.
“Ngày mai gặp.” Giọng Quý Trạch càng thêm trầm thấp.
“Ừ, ngày mai gặp.” Giọng nói khàn khàn của anh, khiến Diêm Mặc nhớ lại lúc anh say rượu ở quán bar, gương mặt hơi ửng hồng. Cô nhớ lại câu nói của Quý Trạch.
“Có lẽ tôi đã yêu một yêu tinh rồi.” Vậy cô, có lẽ cũng sẽ yêu một người đàn ông loài người sao.
*
Sau khi xác định phương án phẫu thuật, ca phẫu thuật cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng. Diêm Mặc làm theo chỉ thị của Tào Viện, bắt đầu thành lập nhóm phẫu thuật của mình.
Đáng tiếc, ngoại trừ vài bác sĩ nội trú trẻ tuổi có quan hệ khá tốt với Diêm Mặc, các chuyên gia hoặc bác sĩ chủ trị khác, đều từ chối lời mời của Diêm Mặc một cách khéo léo.
Diêm Mặc vừa chuẩn bị cho ca phẫu thuật một cách máy móc, vừa chờ đợi tin tức từ địa ngục.
6 số điện thoại bắt đầu bằng 1 đã không còn tin tức, Diêm Mặc lo lắng anh ta bị phát hiện, hoặc là, bị ép uống canh Mạnh Bà, bị đuổi đến cửa luân hồi để bốc thăm chuẩn bị đầu thai.
Cô mở video trên máy tính, luyện tập khâu trên một miếng da nhân tạo. Nếu như phẫu thuật bắc cầu sử dụng phương pháp làm tim ngừng đập, vậy thì khó khăn nhất của ca phẫu thuật, chính là thời gian bắc cầu.
Mỗi động tác trong ca phẫu thuật, đều phải tính toán thời gian, bao gồm cả việc khâu vá tưởng như không có gì đáng kể.
“Bác sĩ Diêm.” Cô đang nghĩ đến linh hồn thông báo tin tức, thì bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng. Cô dừng động tác trên tay, ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt long lanh: “Sao vậy?”
Bách Mộ cắn môi: “Nghe nói cô đang thành lập nhóm phẫu thuật của Kỷ Thù.” Cô nói: “Bác sĩ Diêm, tôi cũng muốn tham gia.”
Có rất nhiều sinh viên đến bệnh viện thành phố thực tập, cuối cùng thực sự ở lại, chỉ có vài người.
Bách Mộ từ nhỏ đã được giáo dục phải có ý thức cạnh tranh, gia nhập nhóm của Diêm Mặc, cho dù cuối cùng chỉ trở thành người ở phòng phẫu thuật, kinh nghiệm thực tập của cô cũng sẽ vượt qua tất cả các sinh viên thực tập khác.
Diêm Mặc nói: “Cô là sinh viên thực tập, không được lên bàn mổ.”
“Tôi biết, tôi chỉ muốn… tham gia.” Bách Mộ trả lời: “Hy vọng cô giáo đồng ý.”
Diêm Mặc đương nhiên biết những chuyện Bách Mộ đã làm sau lưng cô, mách lẻo với cô Quý, và ngấm ngầm nói xấu cô với các sinh viên thực tập. Cô không để ý. Bách Mộ người này, rất ưu tú, sẽ là một bác sĩ giỏi, chỉ là, cô không thích người này cho lắm.
“Được.” Diêm Mặc nói: “Nhưng ít nhất cô phải thi xong kỳ thi cuối của khoa mới có thể cho tôi thấy thực lực của cô.”
“Kỳ thi cuối vào tháng 6, ca phẫu thuật cũng vào tháng 6, tôi không có thời gian chuẩn bị.” Bách Mộ uất ức trả lời.
“Chuẩn bị hay không là chuyện của cô.” Diêm Mặc thản nhiên trả lời: “Cẩn thận lựa chọn từng bác sĩ, là trách nhiệm của tôi.”
“Nếu như là vì đàn anh, cô hoàn toàn không cần phải thế.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Diêm Mặc ngắt lời cô.
Cô làm việc xưa nay đều phân biệt công tư. Cho dù trước đó Bách Mộ đã nói những lời khó nghe, nhưng cô vẫn cho Bách Mộ cơ hội.
“Tôi và đàn anh quen biết đã lâu, bác sĩ Diêm, tình cảm giữa chúng tôi và tình cảm của cô không giống nhau.” Bách Mộ nhẹ nhàng nói.
“Chuyện tình cảm này, vốn dĩ không liên quan đến thời gian.” Chiếc bút trong tay Diêm Mặc xoay một vòng giữa hai đầu ngón tay cô.
Cô nói xong, tự mình ngẩn người một lúc, Bách Mộ cũng ngẩn người. Sau đó, Quý Trạch đi vào, thấy họ, anh hơi giật mình.
“Đàn anh.” Bách Mộ gọi một tiếng. Quý Trạch không trả lời cô, mà lại nhìn về phía Diêm Mặc. Ánh mắt Diêm Mặc đảo qua lại giữa Quý Trạch và Bách Mộ.
Bách Mộ nhìn ánh mắt của Quý Trạch, luôn tràn đầy vẻ quyến luyến nồng nàn. Diêm Mặc có hơi ghen tị, dứt khoát đứng dậy: “Bác sĩ Quý, có chuyện gì thế?” Cô mỉm cười, khóe môi cong lên.
Ánh mắt lạnh lùng của Quý Trạch ấm áp hơn một chút.
“Hôm nay chú Từ xuất viện.” Quý Trạch nói: “Chú ấy muốn gặp cô.” Nói xong, anh quay người rời đi, anh đi rất chậm, cố ý chờ đôi chân ngắn của Diêm Mặc.
Ở khoa nội trú, bố Từ đang ngồi trên xe lăn trò chuyện với Từ Du Ninh. Vậy mà Tiểu Thự cũng ở đây, còn thân thiết khoác tay bố Từ.
Thấy Diêm Mặc, cô cười chạy tới: “Mặc Mặc, chị đến rồi.”
“Sao em cứ bám theo bác sĩ Từ cả ngày vậy.” Diêm Mặc gõ nhẹ đầu Tiểu Thự.
“Ai da, bác sĩ Diêm.” Từ Du Ninh cười hì hì: “Tôi còn chưa nói sao cô cứ cả ngày bám theo anh Trạch nhà tôi đấy.”
Khóe môi Quý Trạch hơi nhếch lên, ngồi xuống: “Chú, vết khâu có còn đau không ạ?”
Bố Từ lắc đầu, vỗ mu bàn tay Quý Trạch: “Không đau nữa rồi.” Ông ngẩng lên, nhìn Diêm Mặc. Trong mắt có thêm rất nhiều cảm xúc.
“Sư phụ Diêm…” Ông còn chưa nói hết câu, đã thấy Diêm Mặc ở sau lưng Quý Trạch, ra hiệu “suỵt” với ông. Cô cười gian tà, duỗi ngón tay ra, lắc lắc.
Bố Từ không tiếp tục nói nữa, mà ghé vào tai Quý Trạch lẩm bẩm một câu. Nói xong, kéo vành tai Từ Du Ninh: “Đi, về nhà.”
Từ Du Ninh kêu “ái da” một tiếng, đẩy bố Từ rời đi.
Trước cửa bệnh viện vắng vẻ, lập tức chỉ còn lại Diêm Mặc và Quý Trạch. Diêm Mặc cố ý vô tình thăm dò: “Bác sĩ Quý, bố Từ đã nói gì với anh vậy?”
Quý Trạch im lặng, tiếp tục bước về phía trước. Diêm Mặc không cam lòng, lại đuổi theo, không lẽ Từ Chấn Quốc thật sự đã nói rồi sao.
“Chỉ tiết lộ một chút xíu thôi.” Diêm Mặc véo ngón út, giơ ra trước mặt Quý Trạch.
“Một chút xíu?” Quý Trạch nâng cao âm cuối.
Diêm Mặc cười nịnh nọt, ra sức gật đầu.
“Cũng không được.” Quý Trạch mặt không biểu cảm bước vào thang máy.
Một nhóm người dìu một thai phụ đi lên, Diêm Mặc chờ thai phụ vào thang máy an toàn, mới từ bên cạnh bước vào.
Cô chỉ vô ý liếc mắt một cái, đã thấy trên bụng thai phụ, hiện lên một chuỗi số đếm ngược thời gian tử vong.
Chuỗi số này, không có nghĩa là thai phụ sẽ chết, mà là, đứa bé trong bụng cô ấy không giữ được. Ngay tối nay.
Lúc này, trên mặt thai phụ vẫn tràn đầy niềm vui hạnh phúc. Chồng cô ấy ân cần hỏi han bên cạnh, vừa cùng cô ấy nghĩ đến tên của đứa con tương lai.
Tim Diêm Mặc co rút. Có lẽ khi thân xác ngày càng tiến gần đến loài người, cô cũng có thêm những cảm xúc giống với loài người.
Đồng cảm với sinh mạng, đối với quỷ mà nói, xưa nay không phải là chuyện tốt.
“Buổi tối chúng ta trực ban.” Quý Trạch mở miệng.
Diêm Mặc thu hồi ánh mắt, cố ý trêu Quý Trạch: “Chỉ có chúng ta thôi sao? Hình như buổi tối không có ca phẫu thuật nào nhỉ?” Đêm khuya thanh vắng, trai đơn gái chiếc, Diêm Mặc lại bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để dùng được “túi máu nhỏ”.
Cô cong mắt cười: “Bác sĩ Quý, buổi tối anh có dự định gì không?”
Quý Trạch nói: “Cô muốn làm gì?”
“Chúng ta có thể làm gì?”
Quý Trạch lơ đãng buông một câu: “Làm cái mà cô đang nghĩ đó.”
Mắt Diêm Mặc sáng lên, cái mà cô đang nghĩ? Thế là cả buổi chiều, Diêm Mặc đều đang miên man suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra vào buổi tối. Vậy mà đến tối, trước mặt cô lại có thêm một chồng sách.
Bác sĩ Quý không nhanh không chậm nói: “Thấy lúc sáng cô đang luyện tập khâu, những cuốn sách này rất hữu ích.”
Diêm Mặc thất vọng, lật sách có phần mạnh tay hơn.
Quý Trạch ngồi đối diện cô, nhìn cô lật từng trang một cách thiếu kiên nhẫn, khóe môi khẽ cong lên.
Diêm Mặc đưa tay làm thành một khung vuông: “Bác sĩ Quý, anh không có việc gì khác muốn làm sao?”
Ngoại trừ, hai người nhàm chán ngồi đối diện nhau đọc sách.
Quý Trạch đứng dậy đi đến bên cạnh cô, đột ngột cúi nửa người xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Gương mặt tuấn tú của anh hiện rõ trước mắt Diêm Mặc.
Khoảng cách giữa họ gần trong gang tấc. Nhịp tim và hơi thở của nhau đều nghe rõ mồn một.
Hoàng hôn dần buông, đậm như mực. Chiếc quạt điện trong văn phòng treo ở giữa, “vù vù” quay. Không khí tĩnh lặng đến mức không thể xua tan.
Mi mắt Diêm Mặc khẽ run, cô không phủ nhận, Quý Trạch quả thực cực kỳ có sức hút. Đặc biệt là cô không nhịn được, giơ tay lên chạm vào mặt Quý Trạch. Đầu ngón tay vuốt v3 xương lông mày của anh. Cảm giác mát lạnh tan ra trong lòng bàn tay cô.
Trong mắt Quý Trạch lập tức nổi lên gợn sóng.
Một lúc sau, Diêm Mặc lại rụt tay về, ít nhất bây giờ cô rất muốn, rất muốn mình thực sự là một con người, một con người mà thể xác và linh hồn hòa làm một.
Điện thoại cô sáng lên thời gian đã đến.
“Tôi đi vệ sinh một chút~” Diêm Mặc tránh ánh mắt của Quý Trạch, cầm điện thoại nhanh chóng đi ra ngoài.
Khoa sản, phòng bệnh số một đã là một mảng khóc than. Thai phụ ôm bụng, người chồng ôm vợ.
Diêm Mặc đi vào, không ai nhìn thấy cô. Cô đối diện với đứa bé trong bụng, đứa bé chưa sinh ra, linh hồn không thể vào địa ngục.
Nhưng quỷ thần địa ngục, sẽ giúp những đứa trẻ này sống ở nhân gian bằng một cách khác — Cổ Mạn Đồng.
Đây cũng coi như là một nghề tay trái của quỷ sai địa ngục. Bán Cổ Mạn Đồng cho loài người, giúp loài người trấn trạch, bảo đảm bình an. Quỷ sai cũng có thể thu được một khoản thù lao không nhỏ.
Phòng bệnh khoa sản rất gần với khoa Tim mạch, vừa hay đúng lúc Kỷ Thù truyền nước xong, đi ra ngoài dạo chơi. Tiếng khóc ở khoa sản thu hút sự chú ý của Kỷ Thù, anh tò mò thò đầu vào xem.
Lại nhìn thấy một người quen, chính xác mà nói, cô không giống như một con người.
Diêm Mặc.
Đồng tử của anh từ từ giãn ra thật lớn, anh tận mắt nhìn thấy, Diêm Mặc đưa tay vào bụng thai phụ, lấy ra một đứa trẻ đã phát triển hoàn thiện.
Mà những người xung quanh hình như không nhìn thấy. Tựa như Diêm Mặc căn bản không có ở đó vậy.
Diêm Mặc chợt cảm thấy có người ở phía sau, cô sắp xếp xong linh hồn của đứa trẻ, quay người lại, một đôi mắt đen ngòm lấp lánh quỷ hỏa, đối diện với một đôi mắt kinh hãi.
Cô nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, nhưng cánh tay cô đột ngột bị Kỷ Thù đột ngột nắm chặt.
Kỷ Thù có thể nắm được cô bây giờ. Cũng không có gì lạ, thân xác của cô càng ngày càng tiến gần đến loài người.
Mà Kỷ Thù lại là một người đặc biệt.
“Bác sĩ Diêm… cô rốt cuộc là ai?” Anh vốn luôn bình tĩnh, bây giờ lại không khỏi lắp ba lắp bắp.
“Tôi…” Diêm Mặc giấu Cổ Mạn Đồng ra sau lưng, đang nghĩ xem làm thế nào để giải thích, thì bên ngoài khoa sản lại vang lên một giọng nói.
“Diêm Mặc?”
Ánh mắt cô từ Kỷ Thù, rơi vào người Quý Trạch đang đứng không xa.
Tác giả có lời muốn nói: Sân khấu nhỏ địa ngục [Diêm Vương nhìn con rể, càng nhìn càng thích.]
“Mã Diện cậu nghe chưa?” Ngưu Đầu cầm khẩu pháo dài, xắn tay áo vội vàng chạy đến.
“Sao thế?” Mã Diện lấy chiếc điện thoại đời mới nhất, lướt lướt tin tức: “Nghe nói gì?”
“Ôi chao, hôm nay Diêm Vương muốn gặp con rể.” Ngưu Đầu hít hít mũi: “Còn không mau cùng tôi đi hóng hớt một phen!”
Mã Diện: “Nhất định rồi.”
Hai người chạy lúp xúp đến nhà bếp nhỏ ở địa ngục, mấy trăm con quỷ nhỏ đã nhào lên cánh cổng quỷ đầy âm khí để nhìn trộm.
“Oa, nam sủng của đại nhân Diêm thật là đẹp trai.” Nữ quỷ ch ảy nước miếng~
“Đẹp trai thì có ích gì.” Tiểu Thiện chen vào: “Nhìn anh ta gầy gầy cao cao như vậy, không biết buổi tối có được hai phút không, thật lòng đau lòng cho đại nhân Diêm .”
“Thư sinh nhà cô cũng…”
“Câm miệng.”
—————————–
Nhà bếp nhỏ ở địa ngục
Diêm Vương rót cho Quý Trạch một ly rượu: “Tiểu Quý, con uống thử chén rượu này xem.”
Quý Trạch: “Nồng nàn, đậm đà. Rất ngon, chắc hẳn là nữ nhi hồng lâu năm.” Anh thản nhiên nói.
Diêm Mặc vội vàng nháy mắt với Quý Trạch: “Bố, người có gì thì nói nhanh đi, chúng con…”
“Vẫn là Tiểu Quý hiểu ta.” Diêm Vương không để ý bạn Diêm, ngược lại nhìn Quý Trạch, mắt sáng lên.
Quý Trạch: “Điện hạ, có chuyện gì sao?”
“Không có…” Diêm Vương vuốt râu cười hì hì.
Diêm Mặc giơ móng vuốt trước mặt lão cha, bị lão cha gạt ra.
“Tiểu Quý à, không biết khi nào hai đứa mới cho ta có một đứa cháu ngoại đây?” Diêm Vương cười hì hì.
Rượu trong miệng Quý Trạch suýt chút nữa phun ra.
Diêm Mặc ho khan hai tiếng: “Lão cha, người đang nói gì thế.”
Diêm Vương mặt tươi cười: “Cũng may con tìm được A Trạch.” Ông chống tay lên đầu, dừng lại một chút: “Nếu không gen hoàn mỹ của ta sẽ chết tuyệt trên người con mất~”
Diêm Mặc: “…”
Diêm Vương lấy một gói nước thuốc màu xám đưa cho Quý Trạch: “Tiểu Quý à, đây là ta xin của Quan Âm, con hiểu đó, nước cầu con~”
Khóe miệng Quý Trạch giật giật.
“Buổi tối khi làm chuyện phòng the, hãy rắc nó vào chỗ đó…”
“Lão cha.” Diêm Mặc bịt miệng Diêm Vương, cười hì hì với Quý Trạch: “Ông ấy nói linh tinh đó~”
Buổi tối.
Diêm Mặc tắm xong đi ra, phát hiện ai đó đang rắc cái gì đó trên giường. Nhìn kỹ lại, vậy mà lại là nước cầu con mà lão cha đưa.
Ai đó c ởi trần, để lộ ra tám múi cơ bụng rắn chắc, nằm nghiêng trên giường, vẫy tay với Diêm Mặc: “Qua đây, chúng ta thử xem hiệu quả…”
Ngày hôm sau, Diêm Mặc hai chân run rẩy được Tiểu Thự dìu đến điện Diêm Vương: “Lão cha ông ra đây cho tôi!”
[Kết thúc]