• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, xe của Quý Trạch vẫn chưa khởi động.

“Sao vậy?” Ngón tay của Diêm Mặc dừng lại ở xương quai xanh của anh, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Quý Trạch không trả lời, đánh lái. Xe chạy đến con đường nhỏ bên đường, xung quanh vắng vẻ, không một bóng người. Anh dừng xe lại, tắt máy.

Hoàng hôn đã đậm, đậm như mực. Bên con đường nhỏ là sự tĩnh mịch không thể phá vỡ. Anh im lặng, Diêm Mặc cũng im lặng theo, giữa họ chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Diêm Mặc vươn tay, định xoay chiếc chìa khóa treo trên xe. Giây tiếp theo, tay của Quý Trạch đã phủ lên. Anh nhìn Diêm Mặc, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, họ đã hiểu ý nhau, tay từ chiếc chìa khóa xe trượt xuống cơ thể đối phương.

Đôi môi của Diêm Mặc rất quyến rũ, đỏ tươi ngon lành, Quý Trạch nhìn chằm chằm vào đôi môi cách mình gang tấc đó, còn chưa kịp suy nghĩ đã cắn mạnh xuống.

Giống như đang ăn kẹo mềm ngon nhất thời thơ ấu, mắt anh đỏ ngầu, hai tay từ cổ cô, một đường đi xuống, hờ hững cởi hai cúc áo trước ngực cô.

Diêm Mặc thu mình trong vòng tay anh, cười khúc khích: “Bác sĩ Quý, anh đúng là đồ c@m thú đội lốt người.”

Quý Trạch dừng động tác, cười nhạt: “Đã như vậy.” Anh điều chỉnh ghế thấp xuống, cúi người đè cô xuống dưới thân.

“Anh mà không cầm thú một chút, chẳng phải rất thiệt sao.”

Vừa nói, anh vừa bắt đầu c ởi thắt lưng, hai đường nhân ngư hoàn mỹ ở eo, theo đường gân cơ, hoàn toàn hiện ra trước mắt cô.

Đôi chân thon dài của Diêm Mặc quấn lấy eo anh, hưởng ứng từng cái đẩy nhẹ nhàng chậm rãi của anh.

“Cầm thú.” Cô mỉm cười, gõ nhẹ vào đầu Quý Trạch.

Bác sĩ Quý đan mười ngón tay vào nhau với cô, nghe thấy tiếng gọi khẽ này, lại càng cầm thú hơn.

*

Buổi sáng kết thúc ca khám bệnh, Diêm Mặc đến phòng trà rót một ấm nước đun sôi nóng. Cô y tá nhỏ của khoa ngoại tổng quát đi vào, chống cằm, câu đầu tiên đã khen ngợi Diêm Mặc: “Bác sĩ Diêm, tôi phát hiện gần đây chị trẻ ra không ít.”

Trẻ ra…

Diêm Mặc khóe miệng run run: “Vậy sao?”

Cô y tá nhỏ khoác tay lên cánh tay Diêm Mặc: “Có bí quyết dưỡng da độc đáo gì không vậy?”

Diêm Mặc nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng hỏi: “Cô có bạn trai chưa?”

Cô y tá nhỏ mặt đỏ lên, đẩy Diêm Mặc ra ngoài: “Bác sĩ Diêm, anh Kỷ tỉnh rồi, chị mau đến thăm anh ấy đi.”

Diêm Mặc gật đầu: “Phòng bệnh bây giờ có người không?”

“Trưởng khoa nội vẫn còn ở trong đó.”

“Vậy tôi đợi một lát.” Diêm Mặc kéo ghế ra, ngồi xuống.

Cô y tá nhỏ bĩu môi, quay người rời đi, đến cửa, lại nhớ ra điều gì đó. Cô ta nửa đường quay trở lại, thì thầm vào tai Diêm Mặc: “Mặc Mặc, bác sĩ Quý lợi hại thật đấy.”

“Rất lợi hại.” Nếu ca phẫu thuật của Kỷ Thù không có anh ấy, xác suất thành công cuối cùng chắc chắn sẽ rất nhỏ.

“Ồ.” Cô y tá nhỏ gật đầu như hiểu mà không hiểu.

“Vừa nhanh vừa chính xác, thời gian còn ngắn.” Việc khâu vết mổ, quả thực đã giúp Diêm Mặc tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

“Thời gian… ngắn?” Mặt cô y tá nhỏ càng đỏ hơn, há miệng, không hỏi thêm nữa.

“Không tốt sao?”

“Ừm… Tôi đi xem khu nội trú trước đã.” Cô y tá nhỏ lè lưỡi: “Chị đừng quên sớm đến chỗ anh Kỷ nhé.”

Diêm Mặc không nói gì, cúi đầu xem báo cáo xét nghiệm của Kỷ Thù trên bàn. Đến mục huyết học, cô hơi nhíu mày, tim hẫng một nhịp, chùng xuống.

Kim giờ chỉ số 6, đến giờ tan làm. Diêm Mặc hiếm khi không thu dọn đồ đạc, mà là ngồi ở bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực im lặng chờ đợi.

Mấy bác sĩ ở phòng bên cạnh khó tin nhìn đồng hồ, lại nhìn cô. Đến 6 giờ rưỡi, Diêm Mặc vẫn chưa đi.

“Bác sĩ Diêm, chúng tôi đi trước nhé.” Mấy bác sĩ nhỏ trong văn phòng chào cô, trao nhau một ánh mắt, rồi vội vã rời đi.

Bảy giờ, Quý Trạch thu dọn đồ đạc tan làm.

“Buổi tối muốn ăn gì?” Anh thản nhiên hỏi.

“Ban đầu vì sao anh nói ca phẫu thuật của Kỷ Thù không thể thất bại?” Diêm Mặc đột nhiên hỏi.

Quý Trạch vẫn không có biểu cảm nào: “Thứ nhất là bác sĩ không muốn bệnh nhân dễ dàng qua đời, thứ hai” anh dừng lại một chút: “Là không muốn nhìn sự nghiệp mà bố anh ta gây dựng kết thúc trong tay thế hệ sau.”

Diêm Mặc rất rõ Kỷ Già là người như thế nào.

Một con bạc, một kẻ chơi gái, một sản phẩm điển hình của sự thất bại trong giáo dục gia tộc nhà họ Kỷ.

Anh chậm rãi đi đến trước mặt Diêm Mặc, khom người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, nhìn thật kỹ.

“Em đang ưu sầu sao?”

Cảm xúc của Diêm Mặc được che giấu rất hời hợt.

“Có lẽ vậy.” Đầu ngón tay cô, chạm vào sống mũi cao thẳng của Quý Trạch, từ trên xuống dưới phác họa một đường thẳng.

Trong khi phẫu thuật, cô luôn sợ hãi, sợ rằng nếu Kỷ Thù qua đời, cô thu xong linh hồn của Kỷ Thù, mà vẫn chưa bị triệu hồi về địa ngục thì phải làm sao.

Cô không muốn ca phẫu thuật của Kỷ Thù thất bại, là vì bác sĩ muốn chữa khỏi bệnh nhân, cũng là vì cô không muốn đối mặt với tương lai.

Quý Trạch không biết, anh đứng dậy, xoa đầu Diêm Mặc: “Về nhà đợi em.”

*

Buổi tối, cuối cùng phòng bệnh của Kỷ Thù cũng không còn ai. Diêm Mặc lặng lẽ mang bộ dụng cụ chọc dò tủy xương lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Kỷ Thù.

Cửa không đóng, Kỷ Thù nằm trên giường, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào trần nhà.

“Cô đến rồi.” Anh không nhúc nhích.

“Làm chọc dò tủy xương cho anh.” Diêm Mặc đáp.

Kỷ Thù lật người, cởi áo ngoài, đặt sang một bên.

Hôm nay, anh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chọc dò tủy xương rất đau, nhưng không khí trong phòng bệnh lại ngưng đọng. Tiếng răng va lập cập vào nhau, dù nhỏ, nhưng Diêm Mặc vẫn nghe rõ mồn một.

“Không cần phải nhịn, anh Kỷ.” Cô nói.

“Quen rồi.” Cuối cùng, Kỷ Thù đáp.

“Vậy tôi đi trước.”

Kỷ Thù đứng dậy, nắm lấy tay cô, từ phía sau, ôm lấy cô. Trên người anh có một mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ chịu, theo gió đêm len lỏi vào khoang mũi Diêm Mặc.

Diêm Mặc giãy giụa, Kỷ Thù không buông tay.

Một tay anh tắt đèn phòng bệnh. Vì vậy, Diêm Mặc mới không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh.

“Kỷ Thù.” Diêm Mặc gọi tên anh: “Buông tay.”

Anh tựa đầu vào hõm vai Diêm Mặc: “Ông đây không buông.” Anh nhếch môi, cười vài tiếng đầy ngạo mạn.

Diêm Mặc dùng vài phần lực, vừa muốn hất tay đang ôm chặt cô ra, giọng nói nhỏ như tơ nhện của Kỷ Thù, lại vang lên.

“Bác sĩ Diêm.” Anh hỏi: “Người chết rồi, thật sự có thể chuyển kiếp sao?”

Diêm Mặc khựng lại: “Có thể.”

Anh cười khẩy một tiếng, vùi đầu vào hõm vai Diêm Mặc, hai tay bịt tai cô lại.

Anh khóc, nước mắt làm ướt một góc trên áo blouse trắng của Diêm Mặc. Cảm giác của con người rất chính xác, đặc biệt là cảm giác về cái chết.

Nhưng con người trước cái chết, luôn giống như một con ruồi đang bay loạn trong không trung, một bóng đen bao trùm xuống, rồi, trên đời này sẽ không còn bóng dáng nữa.

Vài giọt nước mắt trượt xuống cổ cô, Diêm Mặc run lên, sống mũi cay cay.

Một lúc lâu sau, tay Kỷ Thù đang bịt tai Diêm Mặc buông ra, nước mắt cũng đã ngừng.

“Mặc Mặc, nếu người có thể luân hồi, có kiếp sau.” Giọng anh nghẹn ngào: “Tôi không muốn gặp lại cô ở bệnh viện, trên chiến trường.”

Anh nói: “Tôi muốn, khi đó tôi là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, ở những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời mình gặp được cô.”

Anh nói: “Có lẽ khi đó, tôi có thể cạnh tranh một cách thân thiện với Quý Trạch.”

“Anh sẽ không chết đâu.” Diêm Mặc đáp: “Tin tôi đi.”

Anh lắc đầu, rồi lại nằm xuống giường.

“Cô ra ngoài đi.” Anh lật người lại, quay lưng về phía Diêm Mặc: “Tôi ngủ đây.”

Anh nhắm mắt, trước mắt hiện ra hai bóng người, một người trắng bệch gầy gò, một người đen sạm cường tráng.

Họ nói với anh, chỉ khi anh chết, Diêm Mặc mới có thể sống sót. Họ nói với anh, vì cứu anh, Diêm Mặc đã phá vỡ quy tắc của âm giới, sắp hồn phi phách tán.

Kỷ Thù nghĩ đến Diêm Mặc, nghĩ đến Kỷ Già, nghĩ đến gia tộc nhà họ Kỷ rộng lớn. Có lẽ đúng như những gì Kỷ Già nói, anh chết, rất nhiều người sẽ có được hạnh phúc.

*

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, Kỷ Thù làm thủ tục xuất viện. Trước khi Diêm Mặc đến làm, anh đã rời khỏi bệnh viện thành phố.

Đi đâu, không ai biết. Nếu không phải cô y tá nhỏ nhắc đến một câu, Diêm Mặc còn không biết Kỷ Thù đã đi như vậy.

Cô đến phòng bệnh, nhìn chiếc giường bệnh trống trải được ánh mặt trời chiếu rọi, lần đầu tiên có rất nhiều cảm xúc.

Cô lùi về sau vài bước, ngã vào một vòng tay ấm áp. “Quý Trạch.”

“Nghe y tá nói, em ở đây.” Quý Trạch nói.

“Kỷ Thù …” Diêm Mặc đáp: “Bị bệnh bạch cầu cấp tính. Nhóm máu thường gặp, nếu chấp nhận điều trị hẳn có thể chữa khỏi. Ít nhất cũng có thể sống…”

Cô nói nhiều hơn, lẩm bẩm không ngừng. Giống như đang giao phó tình hình bệnh tật cho Kỷ Thù đã rời đi.

Quý Trạch giơ tay lên, che mắt cô. Quay người lại, ôm cô vào lòng: “Đừng nhìn, đừng nghĩ.”

Diêm Mặc ôm lấy eo anh, vùi vào lòng anh, run rẩy như sàng gạo. Quý Trạch vỗ lưng cô, lực tay càng thêm nặng.

Một lúc lâu sau ngẩng đầu lên, cô vẫn như bình thường. Một gương mặt bình tĩnh: “Cháo hôm qua ngon đấy.”

“Vì em, anh đã học nấu ăn.” Quý Trạch thản nhiên đáp, đi về phía trước: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Ăn bánh cuốn.” Cô nói: “Quán ăn kiểu Hong Kong bên cạnh bệnh viện.”

Cô nghĩ lại một lần, Kỷ Thù thèm, nhưng lại trong giai đoạn kiêng khem, cứng rắn kéo cô đến quán ăn đó, nhất định phải nhìn cô ăn hết một đ ĩa bánh cuốn.

Hôm đó, Quý Trạch cũng ở đó.

“Được.”

Họ đi đến nhà vệ sinh. Diêm Mặc vỗ vỗ vào mông Quý Trạch: “Đợi em, em đi rửa tay.”

Khóe miệng Quý Trạch run run, nhìn mấy bệnh nhân che miệng cười trộm rồi rời đi.

Vào nhà vệ sinh, Diêm Mặc vốc một nắm nước rửa mặt, ngẩng đầu lên, một khuôn mặt tái nhợt đối diện với gương.

Chỉ trong khoảnh khắc này. Cô nhìn thấy một chuỗi số, ẩn hiện trên đỉnh đầu cô. Cô ngẩn người, chống tay vào bồn rửa mặt.

Phía sau, hai bóng người từ từ hiện lên trong gương.

Tất An không hề đến, nhưng chỉ có một mình anh lên tiếng, vẫn là câu nói đó: “Mặc Mặc, cô không muốn làm quỷ dữ, để tôi làm.”

Cô không lộ vẻ gì mà rút một tờ giấy lau tay, coi như không thấy gì mà rời khỏi phòng vệ sinh, tim cô đang đập dữ dội.

Ngoài cửa, Quý Trạch đang đợi cô, thấy cô đi ra thì chậm rãi bước về phía trước, cố ý chờ cô. Diêm Mặc chân ngắn chạy theo: “Bác sĩ Quý, chân em ngắn.”

Quý Trạch u u đáp lại: “Chân ngắn dễ tách ra.”

Diêm Mặc: “····?”

Quý Trạch thản nhiên giải thích: “Ở trên giường.”

Tác giả có lời muốn nói:
Lão Trương: Bác sĩ Quý, sao anh càng ngày càng “yellow” (màu vàng – ý chỉ những chuyện nhạy cảm, 18 +) thế này!
Quý Trạch: Có lẽ là đã “mở bát” (ý chỉ lần đầu trải nghiệm chuyện đó)
Lão Trương đập bàn phím: Không không không, đây không phải là bác sĩ Quý thanh đạm, lạnh lùng của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK