Diêm Mặc chống cằm cười khẩy một tiếng, ngón tay chấm vào trán anh : “Vậy thì có phải em nên mong chờ một lời khen bằng hành động của bác sĩ Quý không?”
Quý Trạch gạt ngón tay cô ra, khóe môi cong lên rất nhạt: “Bôi xong rồi.”
Anh buông tay Diêm Mặc ra, đi đến bồn rửa tay rửa tay.
Diêm Mặc lật xem mấy tờ sao kê ngân hàng trên bàn: “Quý Trạch, vụ kiện…”
Chưa đợi Diêm Mặc nói xong, Quý Trạch đã lau khô tay, rút lấy mấy tờ giấy cô đang cầm, nhét vào ngăn kéo: “Chuyện này, để anh giải quyết.”
Một lúc sau, y tá nhỏ ở phòng trà nước gọi Diêm Mặc đến phòng khám, cô quay mặt về phía Quý Trạch, há miệng, lại không biết nên nói gì.
“Cái anh Vương Công…”
“Mặc Mặc.” Dường như Quý Trạch biết điều gì đó, lại như không biết gì cả. Anh ngẩng đầu lên sau chồng sách y khoa, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như thường lệ: “Chuyện này em đừng nhúng tay vào.”
Diêm Mặc gật đầu, quay người rời đi.
Quý Trạch không cho Diêm Mặc nhúng tay, Diêm Mặc liền thật sự không nhúng tay nữa. Cô rất rõ hậu quả của việc cô lại nhúng tay vào chuyện nhân gian là gì.
Linh lực còn sót lại trên người cô đã bắt đầu từ từ biến mất, tốc độ phân hủy của thân xác càng ngày càng nhanh. Cô bắt đầu trở nên giống một người bình thường, thậm chí ngoại trừ những kỹ năng cơ bản mà quỷ thần có thể thu hoạch linh hồn, nhìn thấy đồng hồ đếm ngược đến cái chết, cô đã là một con người.
Nếu như trước đây Diêm Mặc ở địa ngục, trải qua một trăm năm như một ngày, thì bây giờ cô bắt đầu cảm nhận rõ rệt dòng chảy thời gian của nhân gian, nhanh chóng và vô tình.
Chỉ là làm xong mấy việc, thực hiện vài ca phẫu thuật nhỏ, ở nhà với Quý Trạch vài ngày, nửa tháng đã trôi qua như vậy.
Thời tiết trở nên oi bức, tiếng ve kêu inh ỏi bám kêu xé lòng xé phổi. Vừa đúng vào ngày chủ nhật, cả cô và Quý Trạch đều rảnh. Điều hòa bật 18 độ, cô lấy từ trong tủ lạnh ra một que kem không biết mua từ khi nào, xé bao bì ra cắn.
Vừa mới cắn một miếng, tay của Quý Trạch đã đưa tới. Xem qua ngày trên vỏ kem, lông mày hơi nhíu lại: “Hôm nay hết hạn rồi.”
Diêm Mặc tặc lưỡi một tiếng: “Vậy thì hay quá, vừa hay không lãng phí.” Cô đi chân trần, mặc lên người chiếc áo sơ mi của Quý Trạch, đi đến sofa.
“Ngày mai mở phiên tòa.” Quý Trạch đưa cho cô một chiếc bát nhỏ trong suốt.
Diêm Mặc “răng rắc” cắn một miếng kem, khoanh chân ngồi trên sofa, đôi mắt quyến rũ cong thành hình vầng trăng khuyết: “Ồ, vậy sao?”
Cô đã đánh giá thấp bản lĩnh của Quý Trạch, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, những chứng cứ thu thập được đã đủ để tố cáo Kỷ Già, và đẩy nhà họ Kỷ ra tòa, đẩy đến đầu sóng ngọn gió dư luận.
Cái chết của Vương Công, Kỷ Già th@m nhũng công trình…
Đôi khi cô suýt quên mất, Quý Trạch chỉ là phó chủ nhiệm khoa của Bệnh viện thành phố.
Quý Trạch còn chưa kịp trả lời, Diêm Mặc đã ném que kem xuống, “sột soạt” chui vào phòng. Một lát sau, cô mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ chạy ra, tay đưa ra sau lưng, kéo khóa váy.
Chiếc váy dài bó sát màu đỏ làm nổi bật thân hình yểu điệu của cô, cổ áo trước ngực khoét sâu, lộ ra xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp, và đôi gò b ồng căng tròn như muốn tràn ra ngoài.
Quý Trạch bước đến, nắm lấy chiếc khóa kéo váy của cô. Hơi dùng sức một chút, Diêm Mặc đã bị anh kéo vào lòng. Lưng cô để trần, làn da mịn màng áp sát vào chiếc áo sơ mi mỏng manh của anh.
Anh kéo khóa cho cô, hơi khom người, khẽ thở ra một hơi: “Đổi váy khác đi.”
Diêm Mặc bị anh ôm trong lòng, nhẹ nhàng cười: “Tại sao?”
“Ngày mai mở phiên tòa, sẽ lạnh.” anh ta nói.
Diêm Mặc xoay người lại, ôm lấy eo anh: “Bác sĩ Quý, có phải anh đang ghen không?”
Quý Trạch không nói gì, nhìn vào mắt cô.
Tóc cô buộc lộn xộn, vài sợi tóc vô tình rớt xuống, rủ trên chiếc cổ cao của cô. Yết hầu của Quý Trạch lên xuống, một ngón tay vén sợi tóc của cô ra, giắt sau tai:
“Ừm.”
Anh đáp.
Diêm Mặc véo mũi anh, mỉm cười: “Không phải em đang cổ vũ cho anh Quý chính nghĩa của chúng ta sao?”
Quả nhiên, ngày hôm đó Diêm Mặc lái xe đến tòa án, vẫn là chiếc váy đỏ đó, mái tóc dài đen nhánh xoăn nhẹ buông xuống hai bên vai, đôi môi đỏ mọng yêu mị đặc biệt quyến rũ.
Cô đi đôi giày cao gót 12 phân bước lên bậc thang tòa án, những phóng viên và người dân xung quanh đến xem, rất khó để không đưa mắt nhìn về phía cô.
Nhìn một hồi lâu, mới có một phóng viên phản ứng nhanh mở miệng:
“Đây là bác sĩ Diêm phụ trách điều trị cho anh Vương Công.”
Chưa đầy một lát, một đám phóng viên đã vác máy quay phim lao đến, vây quanh Diêm Mặc, một loạt câu hỏi liên tục đưa ra cho Diêm Mặc:
“Tình hình thực tế trên bàn mổ ngày hôm đó là như thế nào?”
“Việc anh Vương Công gặp nạn có liên quan đến tổng giám đốc Kỷ không?”
“Bác sĩ Diêm.”
Đột nhiên, một phóng viên trong đám người gọi cô lại, cô liếc mắt nhìn, là phóng viên đi cùng anh Trương khám bệnh.
Sau khi anh ta mở miệng, xung quanh đột nhiên im lặng. Các phóng viên khác đang chờ, chờ anh ta tiếp tục hỏi.
“Nghe nói phiên tòa lần này, vẫn còn thiếu một nhân chứng quan trọng.” Anh ta nói rất bình thản: “Kỷ Thù.”
Anh ta nói: “Có người nói, Kỷ Thù đã chết rồi.”
“Vậy, anh muốn hỏi tôi điều gì?” Diêm Mặc khoanh tay trước ngực, mỉa mai hỏi: “Là nói với tôi không có Kỷ Thù, vụ kiện nhất định sẽ thua, hay là?” Cô nhướn mày, cười khẩy một tiếng: “Có ý đồ gì khác.”
Phóng viên mấp máy môi, cúi đầu cười nhẹ: “Tôi chỉ thắc mắc, vì sao Kỷ Thù lại từ chối điều trị, theo tôi biết, tỷ lệ chữa khỏi bệnh của anh ta rất cao.”
“Tôi nghĩ cô ấy không cần thiết phải trả lời anh.” Đột nhiên, sau lưng phóng viên vang lên một giọng nói trầm thấp.
Anh ta quay đầu lại, sau lưng là Quý Trạch. Ahh mặc một bộ vest đen thẳng thớm, tay cầm mấy tập tài liệu, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lạnh lùng.
Diêm Mặc nhìn anh một cái, đôi môi đỏ thẫm khẽ mấp máy: “Bác sĩ Quý.”
Giọng cô rất trong trẻo, dáng đứng yểu điệu, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mê hoặc lòng người.
“Bác sĩ Diêm.” Anh đứng sau đám phóng viên, gật đầu với cô.
Các phóng viên không biết nên nhìn Diêm Mặc hay nhìn Quý Trạch, nhất thời rối loạn. Cho đến khi, Quý Trạch chậm rãi bước lên bậc thang, xuyên qua đám phóng viên tụ tập trên bậc thang, đi đến bên cạnh Diêm Mặc: “Cùng nhau vào nhé?”
Diêm Mặc tươi cười, cùng anh đi vào trong.
Họ đi rất nhanh, sánh vai cùng nhau đi.
Phóng viên nhỏ phía sau khẽ nói: “Đẹp đôi quá.”
Phóng viên đi cùng anh Trương khám bệnh gõ vào đầu anh ta, mặt nghiêm lại: “Đừng ngẩn người ra, mau vào đi.”
Một đám phóng viên ngốc nghếch nhìn họ vào tòa án lúc này mới hoàn hồn, tranh nhau vào cửa.
Diêm Mặc ngồi ở hàng ghế đầu, đối diện với Kỷ Già.
Thần sắc anh ta thoải mái, vẫn là bộ dạng vest chỉnh tề, bên cạnh ngồi là đoàn luật sư quen thuộc của nhà họ Kỷ. Mỗi người, trên mặt đều tràn đầy nụ cười tự tin.
Bởi vì họ biết, có một người, một người quan trọng, nhất định sẽ không đến.
Nhà họ Kỷ, chỉ có hai người con. Không, bây giờ, chỉ còn một người.
Phiên tòa bắt đầu.
Chứng cứ mà Quý Trạch cung cấp rất đầy đủ, khi luật sư trình chứng cứ, Diêm Mặc thậm chí còn nhìn thấy một chiếc USB.
Sống lưng cô trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, theo lý thuyết, việc chứng cứ của Vương Công ở trong USB này, chỉ có mình Diêm Mặc biết.
Cô liếc nhìn Quý Trạch đang ngồi bên cạnh, khẽ hỏi: “Sao anh biết cậu ta có chiếc USB này?”
Anh hơi khựng lại, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối:
“Tình cờ phát hiện.”
“Tình cờ phát hiện?” Sao có thể, linh hồn của Vương Công trước đó rõ ràng đã nói…Diêm Mặc vừa định tiếp tục hỏi, các luật sư đã bắt đầu triệu tập nhân chứng.
Như Diêm Mặc đã nghĩ, mấy nhân chứng đã bàn trước sẽ đến, không biết vì lý do gì, đột nhiên từ chối ra tòa.
Toàn bộ cục diện, trong nháy mắt lâm vào bế tắc. Luật sư của Kỷ Già hùng hổ dọa người, chất vấn tính xác thực của chứng cứ, nhân chứng của bên kia, lần lượt bị triệu tập lên tòa.
Thẩm phán bất lực, tuyên bố nghỉ giải lao năm phút.
Giữa chừng, Quý Trạch đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, nói vài câu với luật sư. Khi phiên tòa tiếp tục, luật sư mở miệng: “Bên nguyên chúng tôi còn muốn triệu tập một nhân chứng.”
Kỷ Già xoay chiếc bút trong tay, lười biếng nhìn anh ta.
“Kỷ Thù.”
Một tiếng “cạch”, chiếc bút của Kỷ Già rơi xuống bàn, sắc mặt anh ta bắt đầu thay đổi, đủ loại cảm xúc trong nháy mắt tràn lên.
Diêm Mặc ngẩn người, nhìn về phía Quý Trạch. Bàn tay Quý Trạch đặt lên mu bàn tay Diêm Mặc, cảm giác ấm áp, từng chút một lan tỏa trên mu bàn tay cô.
Tất cả mọi người, phóng viên, luật sư, Kỷ Già, Diêm Mặc…đều đồng loạt quay về phía cửa. Cửa tòa án “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, hai người bước vào.
Kỷ Thù ngồi trên xe lăn. Mặc một bộ vest chỉnh tề, trên mặt, vẫn như trước tràn đầy vẻ ngông cuồng.
Phía sau, tài xế đẩy xe lăn. Ở hàng ghế đầu, xe lăn dừng lại. Kỷ Thù nghiêng đầu, nhìn Diêm Mặc. Đôi mắt sâu trong hốc mắt, ánh mắt thăm thẳm không thấy đáy.
Diêm Mặc nắm chặt ngón tay Quý Trạch, trên đỉnh đầu Kỷ Thù, một chuỗi số vẫn luôn di chuyển, trước đây còn ẩn hiện mờ ảo, bây giờ, lại nhảy nhót rõ ràng trước mặt cô, từng giây từng giây một.
Cô không khỏi ngẩng đầu, nhìn l3n đỉnh đầu của Quý Trạch.
*
Phiên tòa sơ thẩm kết thúc. Tội th@m nhũng của Kỷ Già cơ bản được xác lập, chỉ là cái chết của Vương Công, vẫn chưa có đủ chứng cứ chứng minh có liên quan đến Kỷ Già.
Diêm Mặc xách túi, cùng Quý Trạch đi ra khỏi tòa án.
Ngoài cửa, Kỷ Thù vẫn chưa đi. Anh ngồi trên xe lăn, ở cuối bậc thang, nghiêng người nhìn Diêm Mặc.
“Việc điều trị thế nào rồi?”
“Tôi không điều trị.” Kỷ Thù liếc nhìn Quý Trạch một cái. Anh im lặng nhìn Quý Trạch, rất lâu sau, mới lại đặt ánh mắt lên người Diêm Mặc.
“Chuyện hậu sự của nhà họ Kỷ tôi đã sắp xếp xong rồi.” Anh nói: “Chuyện di chúc, cảm ơn hai người.”
Diêm Mặc gật đầu, đột nhiên muốn nhanh chóng rời đi. Cô thân là quỷ thần, vậy mà cũng sợ đối diện với con người, sợ nhìn thấy đồng hồ đếm ngược trên đỉnh đầu anh.
Đồng hồ đếm ngược đến cái chết đó, quỷ dị nhảy nhót, dự báo thời điểm Kỷ Thù chết, dường như đang dự báo điểm kết thúc sinh mệnh của cô.
Cổ tay cô một lần nữa bị Kỷ Thù nắm lấy. Anh được tài xế đỡ dậy từ xe lăn. Lúc này Diêm Mặc mới cảm nhận được, sinh mệnh của Kỷ Thù đang trôi đi với tốc độ chóng mặt.
Anh bước lên vài bước, đột ngột ôm lấy Diêm Mặc. Dùng hết toàn bộ sức lực, như muốn nhét Diêm Mặc vào lòng.
Anh nói: “Lần trước đi quên nói với cô một câu.”
“Gì vậy?”
“Mặc Mặc, sau này không hẹn ngày gặp lại.” Anh hít một hơi thật sâu, buông Diêm Mặc ra.
Vẫn là bộ dạng ngông cuồng, bất cần đời lúc mới gặp, chống tay lên khuỷu tay của tài xế, từ trên cao nhìn xuống Diêm Mặc: “Bộ đồ hôm nay rất hợp với cô.”
Anh nói giọng Bắc Kinh đặc sệt, cười gian xảo, tự nói một mình: “Thằng nhóc Quý Trạch này, cũng có phúc đấy.”
Anh ngồi xuống, xoay bánh xe lăn, quay đầu.
Tài xế thấy ở khóe mắt Kỷ Thù, có một giọt nước mắt.