• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lâm Ánh Nguyệt rời khỏi vị trí cô liền quay xang anh thì thầm.

- Em no rồi lên muốn ra ngoài nghỉ một chút. Anh có muốn đi cùng em không?

- Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở lại đây bàn về vấn đề của mẹ em với Lâm lão gia.

- Um, nhờ cả vào anh nha!

Cô hôn lên trán anh rồi rời khỏi bàn ăn. Để tránh sự ồn ào của phòng tiệc cô quyết định ra đài phun nước bên ngoài để hít thở khí trời.

- Sao em lại ngồi đây?

Lâm Ánh Nguyệt từ đâu bước tới ân cần hỏi cô.

- Trong kia ồn ào quá lên em muốn ra ngoài một chút.

- Hay là tới phòng chị nghỉ ngơi đi, ngồi ngoài này khí lạnh sẽ làm em bị cảm mất!

- Vâng.

Nói rồi cô ta khoác tay cô vui vẻ dẫn đường. Tới một căn phòng ở cuối hành lang cô ta nhanh chóng mở cửa.

- Phòng chị đang sửa lên chuyển tới phòng này ở tạm, em vào trong đi.

Cô chậm rãi vào trong rồi ngồi lên ghế cẩn thận dò xét xung quanh.



- Uống chút sữa ấm nhé!

Lâm Ánh Nguyệt nhanh chóng lấy ra một cốc sữa đưa tới trước mặt cô.

- Cảm ơn chị.

- Đừng khách khí thế, em vẫn như trước chẳng bao giờ chịu quan tâm tới sức khỏe của mình! Mau xuống đi rồi nghỉ ngơi cho khỏe.

Cô cầm lấy cốc sữa uống hết một nửa rồi mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

- Không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi chút đi lát chị sẽ bảo Minh Thần đón em

Cô ta rời khỏi phòng còn không quên tiện tay chốt cửa lại.

" Kẻ ngốc luôn tự nghĩ mình thông minh! Thời buổi nào rồi còn dùng cái trò xưa như trái đất này được vậy!"

Cô lấy điện thoại được giấu ở giưới váy ra gọi cho anh.

- Chồng à, em mệt quá nên vào trong phòng của chị Ánh Nguyệt nghỉ rồi. Anh qua đây với em được không?

- Đợi anh!

Khi anh vừa tắt máy thì cô cũng cảm nhận được tác dụng của thuốc. Cả người cô bắt đầu nóng lên, hai mắt cũng dần mờ đi.

" Vậy là cô ta bỏ xuân dược vào sữa, khó chịu thật! Sao không phải là thuốc mê nhỉ, mất công mình uống thuốc kháng thuốc mê trước đó. Kiểu này lát nữa sẽ có người tới "chào hỏi" mình đây!"

" Phải chuẩn bị trước thôi, nhỡ đâu Minh Thần không tới kịp. Vừa nãy móc họng ói hết đống sữa đó ra thì đơn giản hơn không, cứ thích chọn cái kiểu mạo hiểm thế này! Sợ mình thật!"

- Đành dùng cái này vậy!

Cô cầm chặt con dao gọt hoa quả trong tay rồi nhìn chằm chằm vào cửa để cố giữ cho mình tỉnh táo.

- Thiếu phu nhân, cô có trong này không?

Là tiếng của Vân Ảnh, cô thở phào nhẹ nhõm vội nói vọng ra.

- Vân Ảnh, mở... mở cửa giúp tôi với!



Mắt cô bắt đầu hoa lên, cả người và mặt đều đỏ ửng vì tác dụng của thuốc. Ngay cả nói chuyện cũng không thể lưu loát được nữa.

- Thiếu phu nhân!

Vân Ảnh bẻ khóa xông vào cùng Giang Minh Thần. Thấy cô đang ngồi trên ghế anh vội vã đưa Giang Minh Thần tới bên cô.

- Em sao vậy?

Anh lo lắng ôm lấy thân hình đang nóng rực của cô.

- Em...em nóng!

Cô ôm chặt lấy cổ anh thì thào.

- Là ai đưa em tới đây?

- Là... chị Ánh Nguyệt!

Đưa mắt nhìn cốc sữa ở trên bàn anh như đã hiểu ra tất cả.

- Đem thứ trong cốc này đi xét nghiệm, lấy tất cả dấu vân tay còn lưu lại trên cốc. Canh trừng ngoài cửa, bất cứ kẻ nào muốn vào căn phòng này đều bắt lại hết cho tôi!

- Vâng thưa thiếu gia!

Vân ảnh vội vã mang cốc sữa ra ngoài để cô lại với anh ở trong phòng.

" Chồng mình tức giận thật rồi! Nhưng sao ổng còn chưa mang mình tới bệnh viện vậy? Chần chừ nữa là mình không chịu nổi nữa đâu!"

- Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng!

" Nhẹ nhàng... nhẹ nhàng cái quần què gì vậy! Ê anh trai, anh đừng nói là muốn dùng phương pháp thủ công để giải quyết cái vấn đề này đó nhé!"

Cô hốt hoảng muốn đẩy anh ra nhưng cả người đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi. Ngay cả muốn nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn.

- Thở đều nào!

Anh vừa thì thầm vào tai cô vừa nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo khoác vướng víu. Thân hình nóng bỏng mờ ảo xuất hiện sau lớp áo sơ mi.

" Giờ tôi muốn tắt thở luôn chứ thở đều cái kiểu gì trước cái body trắng còn hơn Ngọc Trinh đó của anh chứ!"

Xong việc anh giúp cô cởi bỏ lễ phục rồi ôm cô vào lòng.

- Vợ à!

Anh nhẹ nhàng hôn cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên từng phần nhạy cảm cẩn thận thăm dò. Thấy cô không phản kháng anh mới bắt đầu luồn vào sâu hơn.

Bàn tay mát lạnh của anh đi tới đâu cả người cô liền trở lên dễ chịu tới đó. Cả cơ thể đã không còn nghe lời cô nữa, mỗi lần anh chạm vào là người cô lại run lên theo từng nhịp thở.

" Dừng lại, em còn chưa kịp chuẩn bị gì mà...Minh Thần!!!"

- Ư... ư..!!!

Tâm trí cô cũng chẳng thể suy nghĩ được gì nữa, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng của anh.

- Thả lỏng nào!

Anh đưa tay tiến vào sâu hơn rồi một loạt đông tác vô cùng thành thạo diễn ra. Lúc đó cô chỉ cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu rồi dần dần thiếp đi trong mơ hồ.

Sau khi lừa được cô vào phòng, Lâm Ánh Nguyệt nhanh chóng gọi một tên người làm tới. Cô ta muốn hắn đêm nay " phục vụ" cô thật tốt, trước khi đi còn không quên nhấn mạnh việc đó tới mấy lần.

- Con nhỏ Thanh Thanh ngu ngốc đó vẫn chẳng thể thông minh lên được chút nào cả. Đợi tới ngày mai đi, mọi thứ mày lấy của tao đều sẽ phải trả lại!

🌹 CÒN 🌹

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK