• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quạt máy vẫn không ngừng quay, trong căn phòng vắng bóng ánh sáng, tạo nên một cảm giác khó chịu.

Người đàn ông cởi mũ của mình, tháo kính xuống, ánh mắt tham lam quyết liệt nhìn ảnh chụp trong tay, trong mắt lộ ra vẻ si mê, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt nhỏ, đáy mắt tràn ngập chiếm hữu cùng tình yêu.

Hiện tại, hắn thuê một phòng ngay đối diện phòng cậu, hắn có thể xuyên qua cửa sổ nhìn trộm nhất cử nhất động của đối phương, mà trong tay hắn, chính là kết quả mấy ngày nay hắn hèn mọn chụp lén.

Người yêu dấu của anh ơi ....

Em đã nhận được bông hồng anh chuẩn bị cho em chưa…

Dần dần, người đàn ông giống như đắm chìm trong thế giới xinh đẹp đầy ảo tưởng của mình, hôn lên bức ảnh lạnh lẽo, thậm chí không thể khống chế được mà vươn lưỡi, cố gắng hôn lên mỹ nhân trong ảnh.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một âm thanh đập mạnh vào tường.

Thanh âm quá mức ồn ào trong khoảnh khắc cắt đứt suy nghĩ say sưa của người đàn ông.

Chết tiệt…

Người đàn ông nắm chặt nắm đấm của mình, sau đó đập mạnh vào tường.

Bất giác hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cầm theo một bản nhạc đặt ở một bên, chậm rãi bắt đầu phát bản giao hưởng số 9 của Beethoven, sau đó lộ ra một nụ cười điên cuồng.

Hắn chậm rãi từ phía sau lấy ống nhòm ra, bất thình lình đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ, bắt đầu tiến hành quan sát đối phương.

Đột nhiên, biểu cảm của người đàn ông hơi khó khăn, như thể nhìn thấy hình ảnh khó tin gì đó, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát được, cả cơ thể run rẩy như một kẻ nghiện ma túy, ngón tay xoắn chặt ống tay áo, vặn vẹo hiện ra một loại tư thế không hợp lý.

Tại sao lại lộ ra biểu cảm như vậy?........

- A a a a a a-------!!. Một tiếng gào thét sắc bén và điên loạn vang lên từ miệng người đàn ông, hắn vặn vẹo khuôn mặt, điên cuồng vỗ vào cơ thể mình.

Một giây sau, hắn đứng dậy, giống như một bệnh nhân tâm thần, lật bàn, thậm chí cầm lấy ghế bên cạnh, điên cuồng đấm vào vách tường.

Bóng đen ở phòng đối diện đã phát hiện ra kẻ nhìn trộm, gã vung tay lên, rèm cửa sổ trong nháy mắt khép lại.

................................................................................................................................

Đêm tối đã bao phủ mọi ngóc ngách của thế giới, ánh trăng nhạt nhẽo xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào trong phòng, tạo ra một không gian mờ mịt như sương mù, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi và chói lóa.

Tống Ngôn Trần mở mắt ra, dùng hai tay chống ở phía sau, gian nan ngồi dậy, cậu mơ hồ nhìn về bốn phía chung quanh, giật mình khi phát ra bản thân đã trở về căn hộ.

Cậu mê mang nhìn về phía bốn phía, trong mắt hiện lên nỗi hoang mang.

Ký ức trước khi ngủ xâm nhập vào não bộ cậu như từng đợt sóng lớn, nháy mắt khuôn mặt cậu liền trở nên đỏ ửng.

Là, ... Là con ma đó đã cứu mình…

Tống Ngôn Trần thật cẩn thận nhìn quanh phòng, gắt gao căng mặt, khó khăn mở miệng,.... "Anh còn ở đó không?"

Bóng đen im lặng tới gần Tống Ngôn Trần, tinh tế ngửi mái tóc sau đầu cậu.

Tất nhiên là ta ở đây.

Không ai trả lời.

Tâm trạng Tống Ngôn Trần trong nháy mắt hạ xuống tận đáy.

Cậu không biết nên hình dung cảm giác lúc này như thế nào.

Có là chút thất vọng? Hoặc do cậu nghĩ vậy.

Nhưng ngoại trừ mất mát, còn có một loại cảm giác phức tạp không rõ ràng, cùng lúc đó, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

Thật lòng mà nói, cậu còn không biết dùng loại cảm xúc nào để đối mặt với đối phương.

Cậu thừa nhận, người kia có ơn với cậu rất lớn, nhưng đó không phải là lý do để gã ép buộc cậu.

Mối quan hệ giữa họ rất bất bình đẳng, bất bình đẳng đến nỗi cậu không có quyền nói 'không' nếu đối phương không muốn.

Mà những gì cậu cần, cho tới bây giờ, đều không phải là một mối quan hệ như vậy.

Huống chi....

Phía bên kia... Đối phương còn không phải là người…

Tống Ngôn Trần suy nghĩ lung tung, cậu khó khăn từ trên giường ngồi dậy, hai chân nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống đất.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, Tống Ngôn Trần lại nhìn thấy thức ăn của bóng đen chuẩn bị cho cậu.

Thậm chí so với lần trước còn có hơn chứ không kém.

Tống Ngôn Trần nhìn thức ăn được chuẩn bị cẩn thận ở trước mắt, mũi hơi chua xót, hít sâu một hơi, quỳ xuống đất, nhưng cho dù là một động tác rất nhỏ như vậy, vẫn ảnh hưởng đến vết thương phía sau của cậu, mang đến một trận đau đớn rất nhỏ.

Cậu hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua gối ôm phía sau, lót dưới thân, thay đổi vài tư thế mới miễn cưỡng tìm được tư thế thoải mái nhất.

Đột nhiên, tay Tống Ngôn Trần chống ở phía sau hơi dừng lại, giống như là sờ được thứ gì đó, cậu sững sờ lấy nó ra…..là một lá thư niêm phong.

Có lẽ là dự cảm được chuyện không tốt, trái tim Tống Ngôn Trần bắt đầu không ngừng đập nhanh hơn, ngay cả bàn tay cầm thư của cậu cũng đang run rẩy, lông mi dài giống như con bướm sợ hãi muốn bay đi, run run rẩy rẩy không một tiếng động.

Thư trải phẳng, chỉ có bốn chữ ít ỏi.

[Ăn uống ngon miệng.] 

Rõ ràng chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng giờ phút này Tống Ngôn Trần lại cảm thấy một trận ấm áp từ ngực cậu chảy vào tứ chi, một loại cảm xúc nói không nên lời xoay quanh trong lòng cậu, ngay cả nỗi lo sợ của ngày hôm qua cũng đều tan biến trong khoảnh khắc này.

Đừng đối xử tốt với cậu như vậy…

Cậu sẽ mềm lòng....

Bóng đen nhìn đôi mắt ánh lên vẻ rung động nhẹ của cậu, đáy mắt gã cũng theo đó dâng lên một tia sung sướng mờ ám.

Chẳng bao lâu.....

Tất cả sẽ kết thúc...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK