• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những đám mây xám đen phảng phất như chăn bông bao lấy trời đất, như bóng râm không thể xóa nhòa bao phủ trên bầu trời, không hiểu sao lại quỷ dị.

Tống Ngôn Trần tay phải nắm chặt vách tường, mới miễn cưỡng không để cho mình quỳ rạp xuống đất.

Mặt cậu trắng bệch, hơi thở dồn dập, mặc dù cậu đang cố gắng cố gắng giả bộ trấn định, nhưng đáy mắt vẫn không che dấu được nỗi hoảng sợ cùng sợ hãi.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã nhận ra ngay người đó.

-------- Người đàn ông đó đã giúp cậu thoát khỏi sự quấy rối của nhân viên bảo vệ, sau đó hắn đã gửi cho cậu một gói hàng kỳ lạ.

Giờ phút này, người đàn ông vẫn giống như lúc mới gặp, người mặc áo gió, đầu đội mũ, ngũ quan đoan trang sáng sủa, đường cong lạnh lùng và cứng rắn, bờ vai rộng lớn mang theo đường cong gầy gò phối hợp với cơ bắp hai đầu xinh đẹp cân xứng, cả người đều tản ra vẻ gợi cảm đầy nam tính.

Nhưng khi kết hợp với biểu cảm đáng sợ, cộng thêm những vết máu tươi trên khuôn mặt, không chỉ làm mất đi khí chất vẻ lịch thiệp quý ông nước Anh lúc mới gặp. Thay vào đó, hắn giống như một con dã thú vừa thoát khỏi nhà tù.

Người đàn ông nhe răng trợn mắt, hắn liếm vết máu trên khóe miệng một chút, không chút để ý xoay đầu lại, lộ ra một nụ cười kinh khủng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, giọng nói khàn khàn trầm thấp, vẫy vẫy tay, "Lại đây. ”

Tống Ngôn Trần không nhịn được mà run rẩy, hướng về phía nữ bác sĩ đang khó khăn hô hấp dưới đất, ném cho cô một ánh mắt chạy đi, cậu kiên định đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Khóe miệng đang con lên của người đàn ông chậm rãi hạ xuống, ý cười trong mắt đồng thời lạnh đi, ".... Tại sao...."

“.... Tại sao lại không nghe lời như vậy?...."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, phảng phất như đang lẩm bẩm với chính mình.

Nói xong, ánh mắt hắn chợt biến đổi, nắm chặt đao trong tay, từng bước từng bước đi đến vị trí của Tống Ngôn Trần.

Không sao cả...

Chúng ta sẽ cùng nhau đến địa ngục...

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Tống Ngôn Trần, đáy mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị cùng hưng phấn không che giấu được.

Đôi môi huyết sắc của Tống Ngôn Trần khẽ run lên, hai tay chống lên tường, cố nén đau đớn, chậm rãi lui về phía sau.

Nữ bác sĩ thừa dịp gã đàn ông đang thất thần mà vội vàng đứng dậy chạy đi, không có nửa điểm do dự.

Hành lang to như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại Tống Ngôn Trần cùng hai người đàn ông, còn những người khác sớm đã trốn trong phòng bệnh, cửa đóng kín.

Tống Ngôn Trần thoáng nhìn thấy nữ bác sĩ bỏ chạy, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy người đàn ông từng bước đến gần mình, nỗi sợ hãi một lần nữa lại ập tới.

Cậu đỏ mắt muốn xoay người đóng cửa lại, nhưng thân thể yếu ớt của cậu căn bản không nhạy bén như bình thường, nhất là khi người đàn ông nhìn thấy Tống Ngôn Trần có dấu hiệu muốn chạy trốn, cước bộ nhất thời tăng nhanh, mãnh liệt nhào tới.

Tống Ngôn Trần vừa xông vào cửa phòng, còn chưa kịp đóng cửa lại, bóng dáng người đàn ông vọt mạnh vào trong phòng, hai tay hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai* gắt gao siết chặt bả vai Tống Ngôn Trần, sau đó dùng tư thế của một mãng xà siết chặt con mồi tàn nhẫn, gần như cố định người vào trong ngực.

Con dao dính máu cũng đặt lên gương mặt trắng bệch của Tống Ngôn Trần.

Lưỡi dao dán vào khuôn mặt yếu ớt của cậu, dường như chỉ cần áp sát thêm một milimet là có thể vẽ ra một đường đỏ tươi chói mắt.

Khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười, đáy mắt giống như lóe lên hào quang tối tăm khó hiểu, hắn ấn chặt người cậu lại, "Đừng nhúc nhích..."

Cả người Tống Ngôn Trần run lên, sắc mặt cậu ngay lập tức mất đi huyết sắc, cánh tay nổi lên một tầng da gà.

Nhìn vào con dao gần như thấy được bóng chồng, đầu Tống Ngôn Trần có chút choáng váng, giọng nói khẽ run, vội vàng bảo, "Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?.... Tại sao anh cứ quấn lấy tôi chứ...."

Người đàn ông không vội vàng trả lời, hắn ôm lấy eo Tống Ngôn Trần, ép buộc Tống Ngôn Trần xoay lại, đối mặt với mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Ngôn Trần ở cự ly gần đối diện với đôi mắt hung ác như dã thú của người đàn ông, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

Người đàn ông lại giống như không nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Tống Ngôn Trần, hắn toàn tâm toàn ý chìm đắm trong tâm tình của mình, thu dào vào trong túi , tựa như đang nhảy điệu waltz mà nắm lấy tay Tống Ngôn Trần, nắm chặt vào trong lòng bàn tay, sau đó hắn lộ ra vẻ mặt say sưa mang theo Tống Ngôn Trần, bắt đầu nhảy múa ở hành lang.

Tống Ngôn Trần nhịn đau, bị động mà đi theo bước chân của người đàn ông, nhẹ nhàng nhảy múa, hai môi cậu nhắm nghiền, đau đến nỗi thiếu chút nữa kêu lên tiếng.

Khóe miệng người đàn ông cũng kéo lên một đường cong tàn bạo, hắn cúi người xuống, muốn hôn lên đôi môi Tống Ngôn Trần.

Mí mắt phải Tống Ngôn Trần hơi co rút, động gần như theo bản năng liền quay mặt đi, nụ hôn của người đàn ông trực tiếp rơi vào cổ cậu.

“........”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK