Người đàn ông đeo kính kiềm chế khóe miệng đang muốn nâng lên của mình, giọng điệu hắn cũng trở nên gian manh, trầm thấp, "Tôi là hàng xóm mới của cậu, tôi......"
Tống Ngôn Trần không chú ý tới vẻ giảo hoạt cùng ngu ngốc lóe lên trong mắt người đàn ông xa lạ này, cả người cậu đều đắm chìm trong cảm xúc sợ hãi của mình, cậu khẩn cấp vươn tay giữ chặt đối phương, trong mắt rưng rưng như bắt được một cọng rơm cứu mạng, vội vàng cắt ngang nói.
"Giúp, giúp tôi, tôi, tôi gặp phải ma."
Người đàn ông đeo kính khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm gương mặt quá mức ưa nhìn của Tống Ngôn Trần, không những không coi đối phương là bệnh thần kinh, ngược lại còn có chút vội vàng không thể nhịn được mà nhanh nhẹn cầm lấy tay cậu, hai mắt tỏa sáng an ủi nói, "Vậy cậu không sao chứ? Tôi nên giúp cậu như thế nào đây?"
Tống Ngôn Trần rốt cuộc vẫn nhịn không được, nước mắt ào ào rơi xuống, bả vai cũng nhịn không được mà run rẩy, nỗi sợ hãi lớn lao khiến cậu ngay cả nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Đầu lưỡi của người đàn ông đeo kính đảo qua đôi môi dưới khô khốc của mình, tưởng tượng mình đang liếm liếm đôi mắt ướt ấm của người đối diện, cả người trở nên càng thêm phấn khởi, "Nếu như vậy, cậu đến phòng tôi trước đi, cậu bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Tống Ngôn Trần hai mắt phát sáng, giày cũng không thèm mang, chỉ là theo bản năng cầm lấy chìa khóa đặt ở tủ ngay cửa ra vào, liền kích động muốn đi theo đối phương.
Người đàn ông đeo kính nhìn chằm chằm năm ngón tay cuộn tròn của cậu, ngón chân cũng không kiềm được mà run rẩy, yết hầu hắn không ngừng lên xuống.
Thật muốn liếm …
Rốt cục, người đàn ông đeo kính không nhẫn nại nữa, cúi người xuống, che đôi bàn chân lạnh như băng của cậu.
Tống Ngôn Trần hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một bước.
Hắn lại tự mình cầm lấy giày bên cạnh đặt trước mặt Tống Ngôn Trần, ôn nhu nói, "Trước tiên mang giày đã, tôi sẽ dẫn cậu đi. ”
Trái tim Tống Ngôn Trần chỉ là cảnh giác ngừng đập trong chớp mắt, lại một lần nữa rơi trở lại lồng ngực, cậu gật gật đầu, cố gắng áp chế cảm giác khó chịu vì bị xúc phạm vừa rồi.
Bóng đen lặng yên không một tiếng động lặng lẽ đi theo giọng nói của Tống Ngôn Trần, ánh mắt gã âm u lại thô bạo di chuyển qua lại giữa động tác thân mật của hai người trước mặt.
Thật sự là một đứa trẻ hư hỏng không vâng lời…
Ha ha ha…
Vừa vào tới cửa, bước chân Tống Ngôn Trần theo bản năng ngừng lại.
Tại sao có một mùi máu trong phòng?
Nhận thấy biểu cảm cứng ngắc của Tống Ngôn Trần, người đàn ông đeo kính bình tĩnh bật đèn, chủ động giải thích, "Hôm nay tôi vừa mới đi chợ mua một con lợn tươi vừa giết, trong phòng bếp còn chất đống thịt heo, cho nên mùi hôi không bay đi hết được.”
Mặt mày Tống Ngôn Trần trắng bệch, cả người đều có vẻ rất gò bó.
Người đàn ông đeo kính cười cười, gã kéo tay Tống Ngôn Trần, cả người Tống Ngôn Trần không ngừng run rẩy, cậu theo bản năng rút tay về.
Sắc mặt người đàn ông trong nháy mắt cứng đờ, đáy mắt hiện lên một tia hắc ám như thuộc về kẻ săn thú, trông rất đáng sợ, nhưng biểu cảm cứng ngắc của hắn rất nhanh đã được giãn ra, tựa như một diễn viên kinh kịch biến hóa cực tốt.
Người đàn ông đeo kính chủ động gọi Tống Ngôn Trần ngồi trên sofa, đầu tiên nhiệt tình rót cho cậu một chén trà, sau đó ân cần hỏi, "Có muốn ăn gì nữa không.”
Hai chân Tống Ngôn Trần khép lại, hai tay ôm ly trà nóng, cậu khẩn trương cúi đầu, có chút nhè nhẹ gật gật đầu.
"Được rồi, tôi sẽ đi xem trong tủ lạnh có thức ăn nào khác không," Nói xong, người đàn ông đeo kính một lần nữa đi vào nhà bếp.
Biểu cảm trên mặt Tống Ngôn Trần đột nhiên hơi dừng lại, tầm mắt cậu di chuyển xuống phía dưới, nhìn bàn trà có hình dáng giống y như tủ lạnh ở ký túc xá, cậu có chút kỳ quái.
Tủ lạnh không phải ở ngay đây sao?
Người đàn ông đeo kính rất nhanh lại từ trong phòng bếp đi ra, thoạt nhìn vẫn tự nhiên hào phóng như trước, không có nửa phần khác thường, chỉ là có chút tiếc nuối khoác áo lại, "Thật ngại quá, tôi mới phát hiện trong nhà hết đồ ăn rồi, thật sự là chiêu đãi không chu đáo. ”
Tống Ngôn Trần nghe vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, ánh mắt chậm rãi di chuyển đến khoai tây chiên bên chân còn chưa mở nắp.
Ngửi thấy mùi tanh không thể xua tan trong không khí, liên tưởng đến các loại quỷ dị sau khi tiến vào, cảm giác khó chịu cùng lo lắng của Tống Ngôn Trần càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay cả bộ não của cậu cũng bắt đầu hiện lên những hình ảnh đẫm máu của người phụ nữ nhảy lầu tử vong đêm qua.
Cảm giác ghê tởm một lần nữa vọt lên cổ họng cậu.
Cậu không thể chịu đựng được nữa, vội vàng đứng dậy, che miệng định đi về phía nhà vệ sinh.
Người đàn ông đeo kính thấy thế, nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu lại, "Chờ một chút!"
Tống Ngôn Trần đỏ mắt quay đầu lại nhìn hắn, người đàn ông nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nguy hiểm mà lại ẩn ý, "Thật ngại quá, hôm nay nhà vệ sinh bị tắc, còn chưa sửa, nếu cậu thật sự muốn nôn, trực tiếp nôn vào thùng rác là được rồi. ”
"......" Sắc mặt Tống Ngôn Trần thoáng chốc càng khó nhìn, bả vai cũng không nhịn được bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Có gì đó không đúng....
Người đàn ông này rất bất thường.......