• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự kiên nhẫn của lão cảnh sát hiển nhiên bị tiêu hao không còn một chút nào, mắt thấy bên trong cửa không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng cũng nhịn không được mà nghi ngờ.

Có gì đó không đúng! Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều đi ra góp vui, nếu không góp vui thì cũng sẽ tò mò mà mở cửa ra liếc nhìn một cái, chỉ có phản ứng của căn nhà này là không có, thật sự là kỳ quái.

Ngay trong phút giây lão cảnh sát hoài nghi, căn phòng yên tĩnh nửa ngày, bất thình lình bị người từ bên trong mở ra.

Tống Ngôn Trần thật cẩn thận thò đầu ra, nhìn thoáng qua ngoài cửa, hai mắt mang theo mê ly cùng hồn nhiên, thậm chí còn có chút khiếp đảm, "Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?"

Thiếu niên bên trong mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo gió cực dài, nhưng quần áo quá lớn như đang bao phủ vào bộ xương có chút gầy gò của thiếu niên, ngược lại lộ ra cổ dài ưu tú của cậu như thiên nga, làn da trắng nõn, mịn màng, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.

Vết bầm tím trên cổ nhìn thoáng có chút chói mắt, giống như có rất nhiều đám mây hồng chiếu lên, mang theo vẻ đẹp không cách nào có thể hình dung.

Mà đôi môi hồng hào của thiếu niên im lặng như vạch trần cơ thể chủ nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt sắc bén của lão cảnh sát quét ngang Tống Ngôn Trần một cái, nhìn thần sắc bất thường của Tống Ngôn Trần, ánh mắt hơi nheo lại, ngữ khí lạnh như băng, lạnh lùng nói, "Thi thể của người thuê nhà đối diện cậu sáng nay được tìm thấy ở phòng khách, chúng ta cần hỏi cậu một ít chuyện, chúng ta đi trước nói chuyện.”

Biểu cảm Tống Ngôn Trần trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cậu vẫn rất nhanh điều chỉnh lại, vội vàng mở rộng cửa lớn hơn, mời người vào.

Trong giây lát cửa đã được mở, ánh mắt cậu nhịn không được liếc trộm một cái nhìn hướng đối diện.

Nhìn người đi vào, tim Tống Ngôn Trần cũng đập ngày càng nhanh.

Phía sau lão cảnh sát còn có một cảnh sát trẻ tuổi, hai người sải bước vào trong, giống như trước kia mỗi lần điều tra, quan sát một vòng phòng đối phương.

Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, có chút cứng ngắc đứng ở phía sau hai người họ, tâm trạng vô cùng hoảng loạn.

Lão cảnh sát nheo mắt lại, lão thoạt nhìn thoáng qua căn phòng của Tống Ngôn Trần có chút không đúng, "Đêm qua cậu đã làm cái gì vậy?"

Tống Ngôn Trần huyết sắc đã phai hết, "Tôi ở trong phòng, tôi không đi đâu cả.”

Lão cảnh sát hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua mặt đất đầy bụi, cùng với giường còn chưa kịp thu dọn, khi ánh mắt của lão liếc đến dấu ấn sâu không rõ ở giữa giường, mặt già thiếu chút nữa cứng đờ.

“.......”

Dù sao cũng là người từng trải, không có khả năng không biết đó là cái gì.

Lão cảnh sát có chút xấu hổ hằn giọng, một lần nữa nhìn về phía đối phương, "Vậy cậu có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không?"

Tống Ngôn Trần trắng mặt lắc đầu, "Tôi đã đi ngủ rất sớm, tôi không nghe thấy gì cả."

"Cái gì cũng không nghe thấy?" Giọng nói của lão cảnh sát đột nhiên cao lên, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, "Tôi vừa hỏi mấy hộ gia đình, bọn họ đều nói nơi này cách âm không tốt, cậu thật sự cái gì cũng không nghe thấy?"

Tống Ngôn Trần chưa từng thấy qua tình huống này, nuốt nước miếng, yếu ớt há miệng, "Tôi thật sự cái gì cũng không biết. ”

Mắt thấy lão cảnh sát có chút không nhịn được muốn ép hỏi nhiều hơn.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa sải bước xông vào một nữ cảnh sát, trong tay đang cầm một phần báo cáo khám nghiệm hiện trường.

Nữ cảnh sát đầu tiên là nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, sải bước đi tới trước mặt lão cảnh sát, đưa báo cáo qua.

Lão cảnh sát lập tức mở báo cáo ra, biểu cảm trong nháy mắt thay đổi, sắc mặt cũng trầm xuống theo, "Chính xác không? Danh tính đã tra được rồi?"

"Điều tra được, người chết trong phòng khách là Vương Dũng, kẻ đào tẩu cấp A đã bị truy nã, thi thể trong phòng bếp là chủ nhà, trải qua điều tra sơ bộ, chủ nhà bị Vương Dũng gi.ết ch.ết, nhưng cái chết của Vương Dũng còn chưa thể xác định, bên pháp y sơ bộ khám định là do cảm xúc bạo hành nên dẫn đến tự hại mình, mất máu quá nhiều mà chết."

Nữ cảnh sát trả lời thành thật.

Nói đến chuyện này, lão cảnh sát lập tức đi theo nữ cảnh sát đi ra ngoài, trước khi đi ra ngoài còn dùng ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn cảnh sát trẻ tuổi một cái, "Vậy cậu cứ tiếp tục ở lại đây ghi chép.”

Cảnh sát trẻ tuổi liên tục gật đầu đồng tình.

Lão cảnh sát già trước khi đi lại nhìn Tống Ngôn Trần một cái, cũng không tính là hoài nghi, chủ yếu lão chỉ cảm thấy phản ứng của đối phương thật sự quá kỳ quái.

Tống Ngôn Trần nghe nữ cảnh sát vừa rồi nói, biểu cảm trong nháy mắt như bị đông cứng.

Cái gì? Đối phương lại là tội phạm bị truy nã? Đây không phải là lần đầu tiên giết người sao?

Khi nghe được hai chữ "tự sát", trái tim Tống Ngôn Trần cũng giật mình theo, sự hồi hộp cũng chậm rãi ngừng lại.

Mặc dù cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất điều này chứng tỏ cậu sẽ không bị liên lụy.

Cảnh sát trẻ tuổi đương nhiên không hùng hổ bức người như cảnh sát già kia, dựa theo thủ tục bình thường hỏi mấy câu, làm bộ ghi chép một chút, toàn bộ quá trình giao tiếp cũng quá thuận lợi.

"Được rồi, tôi đại khái đã hiểu được, cảm ơn cậu đã phối hợp."

Nam cảnh sát trẻ đưa tay ra, tạo tư thế bắt tay.

Tống Ngôn Trần không được tự nhiên vươn tay, nuốt nước miếng, "Không cần cảm ơn đâu ạ."

Nam cảnh sát không ở lại lâu hơn, xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa lại.

Căn phòng bức bách trong nháy mắt lại chỉ còn lại một mình Tống Ngôn Trần.

Cuối cùng....

Cuối cùng cũng đi rồi....

Đầu vai Tống Ngôn Trần khẽ run lên, trong phút chốc lại muốn khóc.

Thực sự dọa cậu muốn chết…

Ngay khi Tống Ngôn Trần đang hoảng hốt, một bàn tay vô hình mà mạnh mẽ lặng lẽ đặt lên vai cậu.

Tống Ngôn Trần cả người run lên, cậu rất muốn khóc.

Ánh mắt của bóng đen tựa như đang thưởng thức một món bảo bối trân quý, với một ánh nhìn mơ hồ, gã duỗi tay kia, kéo eo Tống Ngôn Trần lại, kéo vào trong lòng ngực gã.

Trong nháy mắt, hai người đã ôm nhau trong một loại tư thế cực kỳ ái muội cùng thân mật, động tác đột ngột này khiến toàn thân Tống Ngôn Trần giật mình run lên, thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

Tống Ngôn Trần vừa định kêu, người đàn ông liền che miệng cậu lại, cọ cọ sau lưng cậu, giọng điệu mang theo vài phần lười biếng.

"Ta đã trở về rồi."

Gã vừa đi xử lý mọi thứ....

Sẽ không bao giờ có ai biết được chuyện gì đã xảy ra đêm qua...

Ha...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK