Thành chưởng quỹ đoán chừng đã không còn khách nữa bèn để một tiểu nhị trông quầy hàng, còn mình ôm sổ sách đi vào trong phòng.
Thức Yến đang ngồi hâm rượu cho Hạ Việt và Phương quản sự, thấy Thành chưởng quỹ đẩy cửa tiến đến, y rất lễ phép cúi người xuống chào.
“Thành tử, sao ngươi lại chạy vào đây?” Phương quản sự nhìn hắn.
“Bây giờ là giờ gì rồi, bên ngoài còn có tuyết, chả có ma nào thèm đến đâu.” Thành chưởng quỹ chen vào ngồi cạnh Phương quản sự, tiếp nhận li rượu Thức Yến đưa tới, cười nói cám ơn.
Hạ Việt đợi hắn nhấp xong một ngụm rượu mới lên tiếng hỏi: “Khách phản ứng thế nào?”
“Thiếu đương gia, ngươi quả thật tính toán như thần.” Thành chưởng quỹ hai mắt cong cong, đầy mặt tươi cười đáp: “Ta vốn còn hơi lo lắng, rượu nóng tuy rất ngon nhưng dù sao bao lâu nay người Lạc Việt đều cho rằng nó dở, ta thật sợ khách uống xong sẽ khó chịu.”
Nói đoạn, Thành chưởng quỹ ngửa đầu lên uống cạn li rượu, tiếp tục nói: “Bất quá hôm nay mấy vị khách kia sau khi uống thử rượu quán tặng thì tất cả đều muốn uống rượu nóng! Ta cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy!”
“Thuận lợi là tốt rồi.” Hạ Việt cũng cười, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng chúng ta cũng không được lơ là, không có khả năng tất cả khách nhân đều lập tức tiếp nhận, nếu người nào thực sự không thích thì đừng kiên trì, cứ lấy rượu bình thường cho họ là được rồi.”
Thành chưởng quỹ vội vàng gật đầu.
“Được rồi.” Thành chưởng quỹ nhìn về phía Phương quản sự, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đắc ý, “Ngươi đoán xem hôm nay là ai tới mở hàng cho chúng ta?”
“Khách quen hả?” Phương quản sự thầm lướt lại danh sách khách quen của Hỉ Cửu Túy trong đầu, đột nhiên hắn có chút kích động trợn tròn mắt, “Đừng nói là…”
Thành chưởng quỹ có chút không thú vị, bĩu môi đáp: “Sao ngươi đoán ra nhanh quá vậy? Đúng rồi đó, là Diệp lão bản.”
Nghe vậy, ngay cả Phương quản sự cũng khó kiềm chế vui mừng, hắn lôi kéo Thành chưởng quỹ hỏi: “Diệp lão bản nói thế nào? Hắn có thích không? Hôm nay hắn có đi kể chuyện không?”
“Ha ha ha!” Thành chưởng quỹ cười đến thoải mái, “Ngươi làm gì mà gấp thế. Diệp lão bản không nói gì, thế nhưng… Hắn tổng cộng uống nhiêu này.”
Nhìn Thành chưởng quỹ giơ lên mấy đầu ngón tay, không chỉ Phương quản sự mà Hạ Việt cũng giật mình.
“Bốn, bốn bình?”
“Bốn bình đều là rượu nóng cả, Diệp lão bản còn gọi một phần thịt bò nướng và một đĩa lòng gà hấp. Hắn uống liên tục, lúc đi ra mặt mày đỏ bừng, ha ha!”
Phương quản sự vô cùng phấn chấn, Diệp lão bản là người sành rượu, nay lại uống của Hỉ Cửu Túy tận bốn bình! Nếu rượu không ngon thì làm sao mà uống liền tù tì vậy được?
“Hắn uống nhiều thế liệu hôm nay có kể chuyện được không?” Phương quản sự có chút bận tâm.
“Yên tâm, Diệp lão bản vừa đến là ta đã hỏi hắn rồi, ngày mai hắn mới kể. Hắn còn chạy tới hỏi ta quán làm thế nào mà thần kỳ như vậy, rượu trong bình không bị nguội xuống.”
Nghe Thành chưởng quỹ nói thế, Phương quản sự chỉ kém phổng mũi lên mà thôi.
“Rất có thể ngày mai Diệp lão bản trước khi kể chuyện sẽ nhắc tới Hỉ Cửu Túy a, thiếu đương gia, chúng ta thật may mắn!”
Diệp lão bản đúng là trước khi thuyết thư thường hay ngồi bóc lạc, tán gẫu với khách. Hạ Việt cũng nghe nói về vị tiên sinh nổi tiếng này, lúc Thành chưởng quỹ hỏi Phương quản sự, trong lòng hắn cũng đã lờ mờ đoán ra, đúng thật là may mắn.
Trước kia vốn còn định nhờ khách quen giới thiệu cho bạn bè, người này lại kể cho người kia, giúp Hỉ Cửu Túy tuyên truyền. Thế nhưng Diệp lão bản chỉ cần nhắc tới quán vài câu là có thể tiết kiệm không ít công phu và thời gian. Hạ Việt cũng đã tính toán sẵn kế hoạch quảng cáo, chỉ không ngờ bọn hắn lại nhặt được vận tốt trời ban.
Ba người lại ngồi trao đổi một hồi, bổ sung ý kiến cho nhau.
Qua giờ Thân, Hỉ Cửu Túy lục tục nghênh đón những vị khách đến ăn tối. Hạ Việt vẫn ở trong phòng, Thức Yến vì lo lắng nên đã đi xuống hầm chứa rượu kiểm tra, Phương quản sự cũng đi ra ngoài bắt chuyện với mấy khách quen.
Bên trong Hỉ Cửu Túy càng lúc càng đông, những khách nhân này đều là ăn cơm xong liền sang tửu phòng uống rượu. Nơi đó cũng là sinh ý chủ yếu của quán.
Mấy tàng nhân đến đây khá trễ, còn có Vân lão gia. Đoàn người ở quầy hàng cùng Thành chưởng quỹ chào hỏi, sau đó được dẫn tới phòng trong, Hạ Việt đã mỉm cười chờ sẵn.
Mị lực của rượu nóng đối với tàng nhân đương nhiên là lớn hơn nhiều so với tửu khách bình thường.
Chức nghiệp của bọn họ là sản xuất rượu, nhất là Đỗ sư, hắn đã muốn cất rượu cả đời, thế nhưng vẫn không biết hương vị rượu khi đun nóng lên còn có thể biến hóa đa dạng như vậy. Rượu nơi này hầu như đều xuất từ tay hắn, nhưng lúc ngụm rượu đầu tiên trượt vào trong miệng, hắn thậm chí còn không nhận ra chúng.
Đỗ sư khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thiếu gia vẻ mặt ôn hòa ngồi một bên, lại nhìn thiếu phu nhân đang ngoan ngoãn cụp mắt chăm chú đun rượu, cuối cùng, hắn nhìn về phía Vân lão gia.
“Lão gia, đây thật là rượu mà ta cất sao?” Thanh âm của Đỗ sư run rẩy, viền mắt nổi lên màu đỏ.
Vân lão gia cười đến là tự hào, hắn vỗ vai Đỗ sư nói: “Ông bạn già, đây thiên chân vạn xác là rượu ngươi cất, là mồ hôi nước mắt của ngươi chế khúc chế nguyên, tỉ mỉ ấp ủ, là thành quả cuối cùng của ngươi!”
“Rượu của ta… Rượu của ta hóa ra có thể ngon như vậy sao? Ta còn tưởng rằng thiếu phu nhân có phép thuật chứ!”
Thức Yến nghe vậy liền vội vàng lắc đầu, dưới ánh đèn, cẩm bào màu hồng làm nét mặt y có vẻ nhu hòa hơn: “Ta không có phép thuật, cái này là được tướng công dạy cho.”
“Thiếu gia!!!”
Hạ Việt nhìn một bàn người đều nhất loạt nhìn mình chằm chằm, hắn có chút buồn cười, trông những đôi mắt kích động kia, trong ngực không hiểu sao lại có chút chua xót.
Rượu đối với bọn họ mà nói, trên đời này, không ai có thể yêu rượu hơn tàng nhân.
Nghĩ như vậy, Hạ Việt nhẹ nhàng cười, chậm rãi giải thích phương pháp hâm rượu cho mấy người ở lò rượu, bảo Thức Yến làm mẫu cho bọn hắn xem, sau đó lôi kéo Đỗ sư dạy hắn làm thử. Tàng nhân của Vân gia không cần nói cũng biết, bọn họ nhất định sẽ không đem bí quyết này tiết lộ ra ngoài.
“Nếu như nóng quá rượu sẽ không còn ngon nữa, ngược lại nếu đun tới nhiệt độ thích hợp, hương vị của rượu sẽ càng thêm sâu sắc.”
“Sâu sắc?”
“Đúng vậy.” Hạ Việt cười cười, rót cho Đỗ sư một li rượu, “Rượu cha cất đều là rượu ngon, vì thế nên đun nóng lên lại càng thêm mỹ vị. Nhiệt độ khác nhau hương vị sẽ khác nhau, muốn ngừng mà không được.”
Nói đoạn, hắn nâng chén lên, chạm nhẹ vào li của Đỗ sư một cái, lại quay sang nói với những tàng nhân còn lại: “Mọi người thật sự rất tuyệt vời, kỹ thuật chưng cất rượu của các vị kỹ làm ta thật bái phục, Vân Hạ Việt sau này còn muốn đi theo các vị học tập, xin mọi người chiếu cố cho.”
Hắn nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, người trong phòng cũng vội vàng nâng li đáp lễ.
Vân lão gia ngồi cạnh cao hứng nhìn, trong lòng vừa tự hào vừa kích động. Hắn thậm chí còn bắt đầu nghĩ, Hạ Việt mê man ba năm là do tửu thần muốn truyền thụ tri thức về rượu cho Hạ Việt, hắn có lẽ là được bề trên chọn trúng, muốn thông qua nhi tử để truyền đạt cho nhân loại!
Vân lão gia càng nghĩ càng cảm thấy có lí, hắn cũng không dám đem ý nghĩ này nói ra khỏi miệng, chỉ có thể âm thầm kích động một mình. Nếu quả như thật đúng như hắn suy nghĩ, như vậy chắc chắn tương lai của Vân gia trong tay nhi tử sẽ càng ngày càng phát đạt, không những thế Hỉ Cửu Túy còn có khả năng sẽ dương danh Lạc Việt!
Tối hôm đó, Vân lão gia và mấy tàng nhân Vân gia uống đến thoải mái.
Hạ Việt lặng lẽ đi tìm Thành chưởng quỹ thanh toán tiền. Hắn cảm thụ được tâm tình của phụ thân cùng Đỗ sư, còn có mấy tàng nhân khác đối với hắn mang theo chờ mong không nhỏ. Trong ngực hắn bắt đầu tích tụ một luồng hào khí, lần đầu tiên, hắn muốn ở Lạc Việt hung hăng tung hoành một phen, không cô phụ những người đã kỳ vọng vào hắn.
Đoàn người ăn uống tận đến lúc Hỉ Cửu Túy đóng cửa. Tiễn mọi người xong, Hạ Việt trở lại hậu viện, cùng quản sự và chưởng quỹ thử tính toán sổ sách hôm nay, kết quả làm Phương quản sự và Thành chưởng quỹ vô cùng phấn chấn. Hạ Việt gọi tiểu nhị đến, hỏi thăm cẩn thận rồi lại dặn dò vài vấn đề.
Chờ nói xong thì trời cũng đã khuya lắm rồi, hắn dắt Thức Yến ngồi vào xe ngựa, băng qua đường đêm trở lại Vân gia.
Ngày thứ hai mùng chín, lò rượu đã kết thúc lễ đảo tắng, không phải nấu cơm cũng không ủ rượu mới, Hạ Việt đột nhiên vô cùng rảnh rỗi. Nhìn trái nhìn phải một hồi, hắn quyết định đưa Thức Yến ra ngoài đi dạo một chút.
Đêm qua có tuyết, Thức Yến nghe lời đội mũ lông thỏ lên, tay phải cầm lò sưởi, vừa định nhét nốt tay trái vào thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn kéo lấy.
Hạ Việt cúi đầu nhìn y, trong mắt đều là tiếu ý ấm áp.
Thức Yến trợn mắt nhìn hắn, nói: “Chúng ta cứ thế này mà đi sao?”
“Ừ, nắm cho chắc vào, mất công con thỏ của ta lại lạc mất.” Hạ Việt cười đáp.
Thức Yến nghẹn lời, thu hồi tầm mắt không thèm nhìn Hạ Việt nữa, y cũng không biết y nên cãi rằng mình không phải là thỏ, hay nên nói là mình lớn rồi, sẽ không đi lạc nữa. Bất quá, nghe thấy một câu “của ta” kia, Thức Yến lại cảm thấy, cho dù hắn có coi y là thỏ cũng chẳng sao.
Thương *** ở phía Đông nằm bên trái Hỉ Cửu Túy, hai người ở đầu phố xuống xe ngựa, chậm rãi đi dạo, không lâu sau đã nghe được âm thanh náo nhiệt khắp nơi.
Tuy rằng có tuyết nhưng trên phố vẫn rất nhộn nhịp, cũng có khá nhiều khanh quan. Hạ Việt nhìn một loạt cửa hàng tấp nập hai bên, ngay cả hàng son phấn hắn cũng muốn vào, không biết Thức Yến thích gì nhỉ, hay là cứ mua hết?
Thức Yến vừa đến đây đã phát hiện, không ít khanh quan len lén nhìn tướng công của y, nhất là khanh quan chưa buộc eo. Lạc Việt cho phép khanh quan đã kết hôn dùng đai lưng, phô bày đường cong lưng eo ra, khanh quan chưa hứa thân phải mặc áo bào rộng rãi, không được buộc đai.
Hạ Việt anh tuấn như thế, hấp dẫn kha khá ánh mắt của khanh quan trên đường, Thức Yến cúi đầu, chỉ nghĩ là chuyện đương nhiên, trượng phu của y có bao nhiêu xuất sắc, chính y rõ ràng nhất.
Tuy rằng mấy khanh quan kia trắng trợn nhìn Hạ Việt, bất quá Thức Yến ngay cả cơ hội lật bình dấm chua cũng không có, Hạ Việt nắm chặt tay y, thường thường nghiêng đầu nói chuyện với y. Thức Yến không hiểu sao lại cảm thấy có chút vi diệu, vừa thẹn thùng vừa vui sướng, khóe miệng không kiềm chế được khẽ cong lên.
Hạ Việt thấy Thức Yến lộ ra một nụ cười nho nhỏ, trong lòng ngứa ngáy, lại cố kỵ nhiều người ở đây, Thức Yến da mặt lại mỏng, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhào qua đè người ta ra hôn, chỉ âm thầm ghi lại món nợ này.
Đang lúc này, Hạ Việt cảm giác tầm mắt của Thức Yến đột nhiên dời sang một hướng khác, hắn xoay đầu nhìn theo, là một sạp bán bánh ngọt, phía trên gian hàng còn đang bốc khói nghi ngút.
“Muốn ăn?” Hạ Việt cúi đầu hỏi Thức Yến.
Thức Yến nhìn chằm chằm cái sạp kia một hồi, cuối cùng y lắc đầu: “Mắc lắm.”
Hạ Việt vui vẻ, nhéo nhéo tay vợ mình: “Ngươi ăn không hết được của tướng công ngươi đâu.”
Nói đoạn, hắn kéo y đi thẳng đến trước quầy.
Chủ sạp tay chân lanh lẹ đang dùng xẻng lật bánh, thấy có khách đến liền nhiệt tình mời chào một tiếng, sau lại cúi đầu trở mặt bánh.
Hạ Việt nhìn sạp đặt một chiếc bàn nướng to (1), bên cạnh đặt một chiếc bát to đựng bột lỏng, trông như hồ dán, cũng không biết ở bên trong có gì.
Chủ sạp múc một muỗng bột rưới vào giữa chảo, cũng không vuốt phẳng mà đợi một lúc, khi bột hơi chín thì cho một ít đậu đỏ nghiền vào, hai tay dùng hai chiếc xẻng nhỏ, canh đúng lúc liền lật một cái, ép phẳng miếng bột. Bánh chín trông hệt như một khối gạch nhỏ màu trắng, mặt trên có màu vàng, chỗ cháy sém in hình hoa văn dưới đáy chảo màu nâu trông rất đẹp.
“Sư phụ, món này tên là gì?” Hạ Việt cười hỏi chủ sạp.
“Đây là bánh gạo hoàng kim.”(2) Chủ sạp cười tủm tỉm giới thiệu, “Nhân đậu đỏ này là độc môn bí phương của ta đó, bảo đảm ngon! Khách quan dùng thử đi!”
Hạ Việt buồn cười nhìn phu lang nhà mình dòm lom lom mấy cái bánh gạo vàng óng, hắn móc tiền ra, mua hai cái.
“Khách quan cẩn thận, bánh vừa nướng xong rất nóng, nhất là phần nhân bên trong, tiểu phu lang phải coi chừng nha.”
Cám ơn vị chủ sạp nhiệt tình kia, Hạ Việt và Thức Yến mỗi người cầm một cái, tiếp tục đi dạo.
Hạ Việt sợ nóng nên chưa ăn, chỉ cầm trên tay chờ nguội bớt. Thức Yến lại không đợi được nữa, vội vàng mở giấy gói ra cắn một miếng, quả nhiên bị nóng, y vội vàng dùng tay che miệng, liên tiếp hút khí, ngay cả mắt cũng rươm rướm theo.
“Cẩn thận một chút, không phải ta đã dặn là nóng lắm rồi sao?” Hạ Việt đau lòng nhìn phu lang nhà mình, hắn đợi Thức Yến nuốt bánh xuống rồi bảo y há miệng, “Đưa lưỡi ra ta xem một chút.”
Tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, xác định lưỡi của Thức Yến không bị phỏng, Hạ Việt thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhéo nhéo má của tiểu hài tử tham ăn kia.
“Sao mà tham ăn thế này, đợi một lát cái bánh nó cũng không chạy mất a. Cẩn thận, bên trong có đậu đỏ nghiền, nóng lắm.”
Thức Yến ngoan ngoãn nghe Hạ Việt căn dặn, hơi nước trong mắt tán đi, đôi con ngươi lại có vẻ sáng sủa lạ thường. Y gật đầu, mở miệng nói hai chữ: “Ăn ngon.”
“…”
Hạ Việt nhất thời dở khóc dở cười, bị nóng đến mức chảy nước mắt mà chỉ lo ăn ngon, tại sao đến giờ hắn mới phát hiện phu lang nhà mình hóa ra là chúa ăn vặt cơ chứ.
Giống như là để chứng minh suy nghĩ của Hạ Việt, suốt một đoạn đường Thức Yến nhìn chằm chằm vào các loại đồ ăn vặt, Hạ Việt vui vẻ thỏa mãn đi sau trả tiền cho y, y vui thì hắn cũng vui.
Sau khi càn quét một loạt hàng quán, Thức Yến rốt cục ngượng ngùng, có phu lang nào lại tham ăn như vậy chứ. Y xấu hổ ngẩng đầu, chỉ thấy người bên cạnh mình trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng sủng nịch.
“Tướng công, ta không ăn nữa, ngươi cần mua gì không, chúng ta đi đi.” Thức Yến nói gì cũng nhất quyết không chịu dời bước sang mấy hàng ăn vặt nữa.
“Ngươi muốn ăn thì cứ ăn, ngươi không ăn hết được tiền của ta đâu, hôm nay ta mang nhiều lắm, dắt ngươi mỗi sạp ăn một vòng cũng được.”
Hạ Việt mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Thức Yến năm nay mới mười tám tuổi, trong mắt hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, hắn càng thích sủng con thỏ nhu thuận này. Ai bảo nhóc con này bình thường thành thật quá mức cần thiết, không có yêu cầu gì cả, đánh cũng không thèm rên một tiếng, dù Hạ Việt có muốn nuông chiều y cũng không biết phải xuống tay từ đâu.
Thức Yến vẫn lắc đầu. Y kỳ thực chỉ là chưa từng ăn qua mấy thứ này, thương *** phía Đông xa hoa so với phía Tây nhiều lắm, đồ ăn vặt cũng nổi tiếng, ăn rất ngon, giá cũng rất mắc.
Tuy rằng Bạch gia cũng không quá khó khăn nhưng một đàn con lóc nhóc thế kia thì tiền tiêu vặt chia ra cũng chẳng có bao nhiêu, Thức Yến cũng hay đưa tiền cho bọn tiểu đệ đệ nên y cũng chưa từng tới thương *** bao giờ.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên, lần đầu tiên y nhìn thấy nhiều bánh kẹo như vậy, nhất thời thèm ăn khủng khiếp. Kỳ thực Thức Yến có mang tiền, thế nhưng trượng phu thấy y nhìn cái gì liền mua cái đó, Thức Yến vui sướng không thôi, nhịn không được muốn hưởng thụ thương yêu của người kia nhiều một chút.
Nhưng y cũng rất rõ ràng, trên đường không ít người đang nhìn bọn y chằm chằm, bất kể là coi trọng Hạ Việt, muốn làm thị lang của Hạ Việt, hay là muốn cười nhạo vị phu lang vì xung hỉ mới được gả vào Vân gia là y. Thức Yến không muốn bị cho là được sủng mà kiêu, gả về là do muốn đào mỏ nhà người ta.
Thức Yến không ăn nữa, Hạ Việt cũng không ép y, chỉ là mức độ nghiện sủng vợ của hắn đã muốn tăng lên, có điểm chưa thỏa mãn. Vốn dĩ đi dạo phố là muốn cho quà cho Thức Yến, nào ngờ y chỉ mải ăn, hắn cũng đành chiều y. Hiện tại hắn phải mua cho Thức Yến cái gì bây giờ?
Son phấn thì không được, mấy hộp trang điểm trong phòng ngủ hầu như không xê xích, mua thêm cũng chỉ lãng phí. Đầu xuân, y phục cũng đã may xong, tạm thời không cần mua mới, người ở đây lại không tặng hoa.
Hạ Việt hồi tưởng lại mấy món quà đời trước con gái hay nhận, phát hiện chả có gì thích hợp tham khảo cả.
Nếu không, mua ít đồ trang sức đi? Vòng vàng dây nhẫn rất quí, Thức Yến thỉnh thoảng cũng phải đeo đi dự lễ, bất quá chọn cái nào bây giờ nhỉ…
Hạ Việt đột nhiên giật mình, kéo Thức Yến quay trở lại. Hắn nhớ mình vừa đi ngang qua một cái tiệm trang sức nhìn khá đẹp.
————————————————
(1) Bàn nướng: Nó dẹt dẹt như này xong có hoa văn lồi lõm dưới đáy chảo, tưởng tượng cho dễ thì giống như máy nướng hotdog mà không có nắp ấy =)), mỗi tội thời xưa thì trông không hiện đại như này với chả có chống dính gì đâu.
(2) Bánh gạo hoàng kim: Bánh gạo của Tq nó dẻo dẻo giống tokbokki ý, chiên ăn cũng ngon mà hấp ăn cũng ngon, trong truyện là nướng =)). Trong hình là bánh gạo chiên thôi còn vụ hoàng kim là do tác giả nghĩ ra. Edit xong thèm quá mà tình hình chiến sự thế này cũng chả dám đi qua bển lại để mà ăn =)).