Hạ Việt lấy cơm đã chín ra, trực tiếp dùng vải buộc lại, vác lên lưng chạy sang diêu thất. Nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến, cảm giác bốn phía đều bao phủ mùi cơm thơm dịu ngọt ngào, Hạ Việt đột nhiên thấy bình yên không sao tả được.
Bò lên thang, cẩn thận đổ cơm trắng và nấm men vào, các tàng nhân khác đứng dưới phụ trách chuyền nguyên liệu lên cho hắn, cơm trắng và men nấm rơi vào trong hỗn hợp sền sệt nọ, phát ra tiếng kêu đục ngầu. Sau khi thêm nguyên liệu phải chú ý quấy đều, lần hai và lần ba cứ làm y như vậy là được.
Thêm nguyên liệu lần cuối xong, phần cơm rượu đã được lên men hoàn toàn, người ta đem chúng đi ủ chờ hình thành nước rượu.
Lúc công việc kết thúc, mọi người đã công tác trong lò rượu gần hai tháng. Ai nấy đều cố gắng hết sức, kế tiếp chỉ có thể khẩn cầu cơm lên men thành công.
Trong lúc Vân gia tập trung sản xuất Vân Khởi, phần cơm rượu của Nguyệt Hoa đã nổi bọt khí, Như Thủy và Vàng Anh cũng bắt đầu vào giai đoạn lên men lần hai.
Công việc ở lò rượu thuận lợi, bên kia, Thức Yến cũng vượt qua giai đoạn hay ngủ gà ngủ gật.
Lúc này đã là cuối tháng Mười một, Dận thành bắt đầu trở lạnh.
Hạ Việt nhét kỹ gói bánh dày nóng hổi vào trong tay áo, rụt cổ một cái, bước nhanh về đầu phố leo lên xe ngựa nhà mình.
Buổi chiều hôm đó, vừa từ lò rượu ra là hắn liền ghé Hỉ Cửu Túy ngay, quán rượu hoạt động khá thuận lợi, Hạ Việt thở ra, cuối cùng hắn cũng có thời gian ở cùng với phu lang.
Thỉnh thoảng, Hạ Việt sẽ ra ngoài mua một ít đồ ăn vặt cho Thức Yến. Y không được ăn đồ ngọt nhiều, ngay cả món bánh dày hoàng kim yêu thích nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới được ăn.
Thức Yến mang thai được bốn tháng thì thèm đồ ngọt kinh khủng, vốn Hạ Việt định chiều y, nào ngờ phát hiện đứa nhỏ kia ăn vặt xong thì ăn bữa chính không vô nên lại bắt đầu cấm đoán. Cũng may Thức Yến hiểu chuyện, biết nam nhân muốn tốt cho mình, vô cùng ngoan ngoãn không hề oán giận, mặc dù có chút ủy khuất nhưng thỉnh thoảng lại chạy đi than thở với trượng phu để hắn dỗ mình một chút là xong.
Khi Hạ Việt bước vào nhà thì Thức Yến đang tính sổ sách, trên bàn bày một chén nước mật. Thức Yến hiện tại phải ăn kiêng nhưng y thật sự thèm ngọt không chịu nổi, đành pha nước ấm với một ít mật hoa uống cho đã ghiền.
Thấy Thức Yến định đứng dậy đón mình, Hạ Việt bèn khoát tay ngăn lại, cởi áo lông ra treo lên rồi mới ôm phu lang vào lòng, hôn lên trán y một cái.
“Hôm nay cục cưng có nháo ngươi không?”
Thức Yến nghe vậy, lắc đầu cười: “Buổi chiều còn đá ta mấy cái, thật ra cũng không khó chịu đâu.”
“Nghịch đến thế sao?” Hạ Việt đưa bọc giấy cho Thức Yến, luồn tay xuống sờ bụng y.
Thời gian mang thai của khanh quan Lạc Việt không giống với phụ nữ trái đất, đa số chỉ kéo dài khoảng bảy đến tám tháng, bởi vậy, lúc được bốn tháng thì thai máy đã rất rõ ràng. Hạ Việt nghĩ, đây đại khái là do người nơi này toàn là “nam”, thể chất và khung xương cũng khác nhau.
Thức Yến tiếp nhận gói giấy trượng phu đưa tới, cảm thấy cái gói nóng hổi bèn tò mò mở ra nhìn, một khắc sau, đôi mắt to kia lập tức rực sáng.
“Bánh dày hoàng kim!”
Hạ Việt buồn cười nhìn y vui sướng ôm túi bánh dày, chỉ hận không thể nhét ngay vào miệng. Phu lang nhà hắn sắp làm cha, bình thường cũng rất hào phóng ổn trọng, thế nhưng trong mắt Hạ Việt thì y vẫn chỉ là tiểu hài tử mà thôi.
“Ăn từ từ, coi chừng nóng.” Hạ Việt nhéo nhéo vành tai Thức Yến, sủng nịch không thôi.
Cơm tối hôm nay có món tim gan hầm thuốc bắc, một đĩa măng tây xào chua ngọt (1) và canh trứng gà.
Dựa theo Thẩm đại phu phân phó, Thức Yến hiện tại phải ăn mấy món bổ một chút, Hạ Việt cũng ăn với y. Hắn ngày nào cũng thức khuya dậy sớm làm việc nên bình thường, còn Thức Yến rõ ràng tròn ra, trông không béo, chỉ là người có cảm giác đầy đặn hơn. Hơn nữa cơ bản y đều ở trong phòng, làn da phơi nắng một mùa hè đã trắng trở lại, mấy tháng này được nuôi kỹ nên sắc mặt rất khá, da dẻ căng bóng mịn màng. Hạ Việt nhìn mà thấy phu lang nhà mình giống hệt một viên ngọc trai, xinh đẹp cực kỳ.
Phu lang vừa ngon mắt vừa ngon miệng đang ngồi trước mặt mình ăn tim gan hầm, Hạ Việt bắt đầu cảm thấy chỗ nào đó trong người đang rục rịch.
Cái phần rục rịch này đến khi hắn giúp phu lang tắm lại càng dằn vặt hắn đến mức khó có thể kiềm chế.
Đại phu dặn thai phụ không nên ngâm nước quá lâu, Thức Yến ngồi xổm cũng cực nên Hạ Việt liền chủ động vào phòng tắm với y. Dù sao Lạc Việt không có vòi sen, tự múc nước tắm vừa mệt vừa lâu, có người đỡ là hay nhất.
Tháng trước, nam nhân đã thuê người tu sửa phòng tắm, ngoại trừ vách tường giao giữa hai phòng thì đều dùng gạch cách nhiệt để lát. Không cần đốt lò sưởi, hạ nhân chỉ đưa nước nóng vào là lát sau phòng tắm cũng ấm lên.
Hạ Việt đứng phía sau Thức Yến, nhẹ nhàng lau lưng và gáy cho y. Đèn trong phòng tắm có chút mờ ảo, hắn nhìn làn da phấn nộn trước mắt, rất là muốn hôn.
Hạ Việt đã cấm dục hơn bốn tháng.
Tuy Thẩm đại phu nói thai kỳ đến tháng thứ tư thì tương đối ổn định, có thể làm vài chuyện được. Chỉ là lúc trước Hạ Việt chuyên tâm cất Vân Khởi, thứ hai là lo cho Thức Yến, muốn chờ thêm một thời gian nữa cho chắc.
Có điều hôm nay, hắn cảm giác mình đã chịu hết nổi.
Giúp Thức Yến tắm xong, đuổi y ra ngoài, hắn qua loa lau người, quay lại phòng tắm tự xử lí bản thân trước. Một lát lâu sau, Hạ Việt rửa sạch dịch trắng trên tay rồi mới bước vào phòng ngủ.
Thức Yến đang ngồi cạnh bàn khâu một chiếc đệm cho em bé.
“Ban đêm đừng có may vá nữa, hại mắt lắm.” Hạ Việt cản y lại, trong phòng chỉ có mấy ngọn nến, hắn không muốn để Thức Yến cứ nhìn chằm chằm kim chỉ.
Nghe trượng phu nói như vậy, Thức Yến rất ngoan ngoãn cất đồ đi.
“Tướng công buồn ngủ chưa?”
Thức Yến hỏi Hạ Việt, tuy còn sớm nhưng sáng mai trượng phu canh ba canh bốn đã phải dậy, thành thử y cứ liên tục hỏi mãi, hôm nay ăn cơm xong đã đòi tắm luôn, y muốn để nam nhân nghỉ ngơi nhiều một chút.
Hạ Việt gật đầu, nhìn Thức Yến trải giường.
Hai người chui vào chăn, Hạ Việt ôm lấy đối phương, không làm ngay mà thấp giọng thì thầm, bọn họ cũng đã quen đắp chăn nói chuyện phiếm, bầu không khí rất ấm áp.
Thức Yến đầu tiên là hỏi mấy vấn đề về sổ sách, nghe Hạ Việt giải thích xong lại kể vài chuyện trong nhà. Nào là sắp cuối năm nên phải mua đồ Tết, y đã lên danh sách, muốn hỏi ý kiến của tướng công nhà mình.
Hai người vừa bàn chuyện xong thì Thức Yến mới nhận ra bàn tay của nam nhân đã luồn vào áo mình từ bao giờ.
…Hôm nay hắn muốn làm sao?
Thức Yến đỏ mặt không dám hỏi, chỉ hé mắt ra len lén nhìn trượng phu. Từ lúc Vân Khởi bước vào giai đoạn cuối, đôi phu phu cũng quên mất nhau, đến khi Thẩm đại phu nói Hạ Việt không phải cấm dục nữa, hắn cũng không nói gì, Thức Yến sợ trượng phu mệt nên đành im lặng. Qua một thời gian, tiểu hài tử cũng không để ý nữa, lúc này bị Hạ Việt vuốt ve ám chỉ rõ như thế, y lập tức động tình.
“Tướng công…”
Nhìn Thức Yến khóe mắt vương một tia xuân tình, chủ động ôm lấy mình, Hạ Việt nhẹ nhàng cười, ngậm lấy môi Thức Yến, đưa đầu lưỡi vào trong thăm dò.
Kéo nội y của đứa nhỏ ra, lột tiết khố xuống, Hạ Việt hất chăn, dịch người đỡ lấy lưng đối phương.
“Chúng ta dùng tư thế này đi, ngươi đỡ mất công mệt nhọc.” Hắn từ phía sau ôm lấy phu lang, tiến đến vành tai phiếm hồng của y thấp giọng thì thầm.
Hệt như hắn sở liệu, người nọ run rẩy một chút, sau đó thuận theo gật đầu.
Thức Yến tưởng trượng phu muốn để mình ở phía trên, vậy mà cuối cùng bản thân ngay cả cử động cũng không cần, vừa mở miệng nói ra đã bị nam nhân ngăn cản.
Hạ Việt xót vợ, thời gian này hắn cũng không dám vào sâu, sợ Thức Yến khó chịu, Thức Yến tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn biết đấy là do nam nhân thương mình.
Tiểu hài tử tựa hồ càng mẫn cảm hơn trước, hơi thở ấm áp của nam nhân thổi vào tai làm y run rẩy cuộn người lại, hô hấp cũng bắt đầu có chút hỗn loạn.
Hạ Việt liếm lên hình hoa sen lộ ra sau gáy Thức Yến, dùng đầu lưỡi hôn liếm miêu tả, hưởng thụ da thịt mềm mại đang co rút dưới môi mình. Hắn vẫn mặc nguyên nội y, chỉ cởi quần mình ra, sau đó đưa tay xuống dưới thân Thức Yến, đầu ngón tay đâm vào trong xoay nghiến.
Sờ sờ phần bụng Thức Yến, Hạ Việt hôn một cái lên tai y, nhẹ giọng nói: “Khó chịu thì bảo ta.”
Thức Yến gật đầu, cảm giác đùi mình bị trượng phu nâng lên, ngay sau đó, vật to nóng kia cũng từ từ tiến vào.
Hạ Việt chỉ vào một nửa rồi bắt đầu chậm rãi chuyện động. Cái tư thế này với hắn mà nói đương nhiên thiếu tận hứng, nhưng nếu làm như bình thường, hắn chỉ sợ mình không kiềm chế được lại dày vò y.
Thức Yến có chút luống cuống, động tác của trượng phu rất mềm nhẹ, không hề kịch liệt như dĩ vãng, thế nhưng tư thế lạ lùng cùng tốc độ chậm chạp lại khiến y cảm nhận được đối phương từng li từng tí, phảng phất như mỗi lần nam nhân tiến nhập hoặc ly khai, từng biến hóa trong khe nhỏ chật hẹp đều hiện lên trong đầu y.
Rõ ràng hắn không tiến vào, lại tựa hồ như chiếm giữ toàn bộ, Thức Yến nhịn không được cong thắt lưng, bắt đầu phối hợp với động tác của đối phương.
Hạ Việt vuốt ve khắp người Thức Yến, môi lưỡi tiếp tục cắn liếm trên vai trên cổ y, Thức Yến nhạy cảm không chịu nổi, tuy không thể đi sâu, nhưng chỗ kia kịch liệt co rút lại mang cho Hạ Việt khoái cảm cực hạn.
“Ư… Tướng công… A ha…”
Hai người giằng co chừng một nén nhang, Thức Yến rốt cục nhịn không được lên cao trào. Hạ Việt từ trong người y rút ra, để Thức Yến nằm thẳng xuống, phủ lên người y dùng tư thế bình thường tấn công.
“A a!”
Nam nhân vừa húc vào, Thức Yến đã nhịn không được ngửa đầu ra sau, hai chân theo bản năng kẹp lấy hông Hạ Việt.
Hạ Việt bị y hung hăng cắn, nhịn không được bắt đầu mãnh liệt va chạm. Hắn vẫn không dám tiến nhập toàn bộ, chỉ nhanh chóng ma sát bừa bãi trong cơ thể Thức Yến, cứ mười cạn lại một sâu, sau đó lập tức rời đi. Cứ mỗi lần nam nhân chậm rãi ấn mạnh vào trong, sau đó lui ra ngoài nhanh chóng chuyển động, Thức Yến lại không kìm được bật ra một tiếng nức nở, thoải mái đến mức ngón chân cũng co lại.
“Tướng công… Tướng công…” Đôi bờ mi của người nọ đã ướt đẫm, y hoảng hốt vươn tay về phía trượng phu.
Hạ Việt cầm tay Thức Yến, đưa đến bên môi khẽ hôn lên từng đầu ngón tay trắng nõn. Hắn không dám cúi xuống, sợ đè lên bụng y, được một lát, Hạ Việt đột nhiên cắn mạnh lên ngón trỏ Thức Yến một cái.
“Ư!” Thức Yến giật bắn mình, hạ thân theo bản năng siết chặt. Hạ Việt khựng lại một chút, đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ, tay kia đưa xuống vuốt ve xoa nắn phía trước của Thức Yến, đứa nhỏ đáng thương bị nam nhân làm đến mức cuồng loạn lắc đầu, tiếng khóc rên nhỏ vụn trào ra giữa đôi môi sưng đỏ.
Ra vào như vậy mấy chục lần, cuối cùng, Thức Yến run rẩy tiết ra trên tay nam nhân, Hạ Việt cũng hừ một tiếng, bắn vào trong người y.
Đợi cho cơn vui sướng tê dại bên hông tan đi, Hạ Việt nhẹ nhàng lùi xuống, cúi người hôn Thức Yến một cái.
“Có khó chịu chỗ nào không?”
Nghe trượng phu lo lắng hỏi, Thức Yến mở đôi mắt sũng nước ra, vô lực lắc đầu.
Hạ Việt lúc này mới yên tâm mà lau rửa cho phu lang nhà mình, rút tấm đệm dính đầy dịch thể dưới thân Thức Yến ra ném xuống đất.
Đôi phu phu thay quần áo sạch sẽ xong, Hạ Việt thổi nến, kéo đứa nhỏ đã chống đỡ hết nổi kia vào lòng, thơm y một cái rồi nhắm mắt lại, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
————————————————
(1) Măng tây xào chua ngọt: