Trên phố có không ít cửa hàng đã nghỉ, mấy người ở xa đều sớm rời Dận thành để về quê, ngay cả Hỉ Cửu Túy cũng chuẩn bị đóng cửa.
Trong khoảng thời gian này đa số khách đến chỉ mua rượu đem về, ở lại dùng cơm không có bao nhiêu, Thành chưởng quỹ và Phương quản sự rốt cục cũng rảnh rỗi được một chút.
So với năm ngoái thì năm nay Hỉ Cửu Túy có phần náo nhiệt hơn, Thành chưởng quỹ còn nhớ rõ lúc Hạ Việt mới đến, khi đó hắn đang ngồi sau quầy chán đến sắp mọc mốc. Mới qua một năm, không ngờ quán có thể có thay đổi nhiều như vậy.
Thành chưởng quỹ cầm chổi lông gà ở trên quầy tùy ý quét tới quét lui, Phương quản sự ngồi bên cạnh hít bụi cau mày, vừa ngẩng đầu lên định nói lại thấy thiếu phu nhân vén rèm cửa bước vào.
“Thiếu phu nhân sao lại đến đây?!”
Hai lang quan bị dọa hết hồn, vội vàng chạy ra nghênh đón, chỉ sợ người nọ bị sảy chân.
Thức Yến có tiểu hạ nhân của mình theo đỡ, thấy hai người trước mặt khẩn trương muốn chết, không nhịn được cười thành tiếng.
“Thành chưởng quỹ, Phương quản sự, hai người đừng lo, ta cũng không yếu đuối như vậy.”
“Ôi phu nhân ơi, ngài là bảo bối của thiếu gia đó, lỡ có gì chắc thiếu đương gia lột da ta mất!” Thành chưởng quỹ nhìn cái bụng tròn tròn của Thức Yến, bồn chồn nuốt nước bọt, hắn gọi tiểu nhị ra trông quầy, mình thì đi theo cẩn thận dẫn đường cho y.
Phương quản sự cũng thu hồi sổ sách đứng phía sau, thấy bước chân Thức Yến rất vững vàng, khí sắc cũng tốt liền thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi đoàn người ra đằng sau hậu viện, Phương quản sự mới hỏi: “Sao hôm nay thiếu phu đến đây mà không báo trước với chúng ta một tiếng?”
Thức Yến ngượng ngùng cười: “Tự dưng muốn qua nên ta cũng quên mất. Hôm nay bên nhà tặng quần áo mới, ta vừa lúc cũng phải ra ngoài liền tiện đường đem cho hai vị. Chỉ là ở đầu con hẻm dẫn vào cửa sau không biết có xe nhà ai đang đậu, chúng ta không vào được nên đành đi cổng trước.”
“Chỉ là mấy bộ quần áo mà thôi, phiền thiếu phu nhân quá, hôm nay trời còn lạnh như thế.” Thành chưởng quỹ vừa nói vừa vội vàng cho thêm than vào chậu.
Nhận lấy chén trà nóng Phương quản sự đưa tới, Thức Yến cười cảm ơn, nhấp một ngụm rồi mới kể tiếp: “Hôm nay Vân gia hun thảo mộc, mọi người bắt ta phải đi ra ngoài. Vốn định sang lò rượu nhưng Vân Khởi của tướng công đang trong giai đoạn ủ nóng, ta sợ làm phiền mọi người. Vừa lúc nhạc phụ muốn đưa y phục cho hai vị, ta liền ghé sang đây.”
“A!” Thành chưởng quỹ chợt bừng tỉnh, “Đúng rồi, tầm này mọi người hay hun thảo mộc nè!”
Tới cuối năm, các gia đình sẽ đốt mấy loại thảo mộc để trừ tà khí, khi nào Hỉ Cửu Túy chuẩn bị đóng cửa cũng sẽ xông một lần.
Mấy loại cây này có một mùi hương đặc thù, kỳ thực cũng rất thơm, ai ngửi vào sẽ cảm thấy thần thanh khí sảng, giống như tà khí ô uế trong cơ thể đều bị bài trừ. Tuy vậy, đa số khanh quan đang có thai đều không chịu nổi mùi này, rất nhiều người còn bị nôn mửa, ai cũng cho rằng loại thảo mộc này không tốt cho thai phụ, bởi vậy mỗi lần cuối năm hun thảo mộc, các khanh quan đều được đưa ra khỏi nhà.
Thấy chậu than vẫn còn nhiều, Thành chưởng quỹ liền đứng dậy, nói muốn ra đằng sau hậu viện xem thử. Một lát sau, hắn trở về, đi cùng còn có tiểu hạ nhân của Hạ Việt, hai người cùng nhau vác một cái túi rất lớn.
Trong túi là quần áo mới cho nhóm tiểu nhị của Hỉ Cửu Túy, còn đồ của Thành chưởng quỹ và Phương quản sự là đặt may riêng, được tiểu hạ nhân ôm vào trong ngực.
Thức Yến hỏi hai người có muốn mặc thử không, Thành chưởng quỹ và Phương quản sự đều nói không cần, chất lượng và kích cỡ xiêm y Vân gia đưa tới thì khỏi bàn.
Ban nãy, khi Thành chưởng quỹ vừa ra cửa sau đã gặp tiểu hạ nhân kia đang khệ nệ ôm cái túi to đùng, cỗ xe ngựa kỳ lạ nọ vẫn đang đứng đó, con hẻm không nhỏ nhưng bị nó chặn đầu, xe khác không vào được, người thì còn miễn cưỡng luồn qua.
“Chiếc xe kia thật kỳ quái.” Tiểu hạ nhân có chút bực bội nói, “Trong xe không có ai, ngay cả xa phu cũng không thấy, thật là vướng đường vướng lối.”
Thành chưởng quỹ lắc đầu, cũng tiếp lời hắn: “Trên xe có gia văn kìa, cũng không biết là của nhà ai, đậu chỗ nào không đậu lại đậu ngay chỗ này.”
Hai người trở lại hậu viện, đưa túi quần áo cho một tiểu nhị để hắn đem đi phân phát.
“Được rồi thiếu phu nhân…” Thành chưởng quỹ dứt khoát chuyển đề tài, quay sang nói với Thức Yến: “Bên ngoài đang có tuyết, ngài đừng về vội, ở lại chơi chút đã.”
Phương quản sự nghe vậy cũng phụ họa theo, thấy Thức Yến gật đầu đáp ứng liền đi lấy sổ sách ra. Thiếu đương gia đã nói nếu hắn bận thì cứ tìm Thức Yến là được.
Trong căn phòng nhỏ ấm áp, thời gian dần trôi, sổ sách cũng giải quyết xong, tiểu khanh quan theo hầu thấy Thức Yến buông sổ sách xuống liền lanh lẹ day day hai bên thái dương cho y.
Tuyết đã ngừng rơi, mặc dù mùi thảo mộc chắc vẫn chưa tan hết nhưng Thức Yến không muốn quấy rầy mọi người nữa, Thành chưởng quỹ và Phương quản sự tuy luôn miệng nói rảnh, kỳ thực đều bận đến vắt chân lên cổ.
Không thể mặt dày làm phiền người ta hoài được, nếu không về nhà thì sang lò rượu xem chút vậy.
Thức Yến nghĩ thế, chậm rãi bước ra khỏi cửa chính. Thành chưởng quỹ và Phương quản sự đi tiễn y, xe ngựa của Vân gia đậu cạnh bờ kè, bọn họ liền đứng trước cửa chờ xa phu đánh xe tới.
Tiểu khanh quan đang đứng cạnh đỡ Thức Yến, đột nhiên Thức Yến nghe được một chuỗi âm thanh lọc cọc truyền ra từ con hẻm phía sau, sau một khắc, một chiếc xe ngựa lấy tốc độ cực nhanh lao vọt ra, quẹo trái rồi phi thẳng lên đường lớn.
Thức Yến lanh tay lẹ mắt kéo tiểu hạ nhân của mình vào, bản thân cũng nhanh chóng lui về phía sau, chiếc xe ngựa kia hung hiểm khua móng qua chỗ hai người vừa mới đứng.
“A…” Thức Yến di chuyển quá nhanh nên cả người lảo đảo, trượt chân ra đằng sau, may là có Thành chưởng quỹ phản ứng cực nhanh lập tức cúi xuống đỡ, bằng không y chắc hẳn đã bị ngã.
Chiếc xe kia một đường cuồn cuộn phi tới, trong nháy mắt đã biến mất. Mọi người tuy rằng tức giận, lại cũng không biết làm thế nào, vội vàng chạy đến chỗ Thức Yến. Còn chưa kịp hỏi y có sao không, Thành chưởng quỹ, Phương quản sự và tiểu khanh quan chợt thấy mặt y trắng bệch.
“Thiếu phu nhân?! Thiếu phu nhân ngài làm sao vậy?!” Tiểu khanh quan hốt hoảng đến sắp bật khóc, quên luôn cả cảm ơn, rất sợ thiếu phu nhân có chuyện gì.
Thấy ba người đều lo lắng nhìn mình, Thức Yến miễn cưỡng cười cười, cố gắng đáp: “Không có việc gì, nhưng hình như ta bị trật chân rồi…”
“Trật chân? Vậy bụng ngài không sao chứ?!” Phương quản sự cau mày hỏi.
Thức Yến lắc đầu, biểu thị không có việc gì. Lúc này hạ nhân kia đã thúc xe tới, cảnh tượng vừa rồi hắn cũng nhìn thấy, mặt mũi xanh mét.
Thức Yến không có thể cứ như vậy trực tiếp quay về Vân gia được, em bé tuy không có chuyện gì nhưng trong nhà vẫn chưa bay hết mùi thảo mộc, chân y cũng đang đau.
Mọi người nhìn trán Thức Yến chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, nhất định bị thương không nhẹ, phải đưa y đi khám ngay.
“Hôm nay Thẩm đại phu ở y quán, mau dẫn ta sang đó…”
Thức Yến tuy rất đau nhưng người vẫn còn tỉnh táo, nhớ sáng nay lúc châm cứu cho mình xong thì Thẩm đại phu rời Vân trạch đến y quán, lúc này bèn bảo hai tiểu hạ nhân đưa mình đi.
Người hầu nghe vậy, vội vàng mở cửa xe.
“Thiếu phu nhân, mạo phạm.” Phương quản sự chấp tay hành lễ, sau đó cúi người bế Thức Yến lên xe ngựa, mình cũng đi theo, sau khi dặn dò Thành chưởng quỹ một tiếng liền đóng cửa xe.
Bình thường, lang quan tuyệt đối không được đụng chạm vào người khanh quan, Phương quản sự vốn là một người hữu lễ, càng chưa nói hắn đã sớm nhìn ra tính chiếm hữu của Hạ Việt, tự nhiên không đi làm mấy chuyện dư thừa. Chỉ là ngay lúc cấp bách, Thức Yến không thể tự lên xe ngựa, việc ưu tiên bây giờ là đưa người sang y quán đã, Phương quản sự nghĩ Hạ Việt nếu biết cũng sẽ không tức giận.
Hạ nhân lo lắng nên không dám chạy nhanh, xe ngựa bình ổn chạy tới trước cửa y quán.
Thẩm đại phu bảo tiểu khanh quan cởi giày của Thức Yến ra, mấy người đứng xung quanh vừa nhìn liền giật mình. Trên cổ chân trắng nõn của người kia sưng vù thành một khối, nhìn thôi đã thấy đau. Tiểu khanh quan theo hầu khổ sở không thôi, Thức Yến còn phải an ủi y vài câu.
Y quán bên trong có sẵn đá, Thẩm đại phu chườm lên vết sưng cho Thức Yến, lại bảo hạ nhân đưa lò sưởi cho Thức Yến cầm để y không bị lạnh.
“Buổi tối cũng phải chườm đá một lần, sáng mai xem tình hình sao rồi tính tiếp.”
Thẩm đại phu dặn dò xong, thấy Thức Yến và tiểu hạ nhân đều gật đầu ý bảo đã hiểu, lão nhân lúc này mới ngồi xuống giúp Thức Yến xoa bóp chỗ đau, nói: “Cái này ngươi không tự làm được, buổi tối ta ghé qua một chuyến chỉ phương pháp cho Vân thiếu gia, một ngày làm ba lần là ổn.”
Sau khi bôi thuốc và băng bó cho Thức Yến, Thẩm đại phu lại nói: “Mấy ngày tới đừng đi lại nhiều, đừng đè ép bên chân đau. Lúc ngủ thì kê gối cao lên, bình thường cũng nên hạn chế cử động cổ chân.”
Thức Yến nghe vậy, trong lòng không hiểu sao có chút chán nản.
Chạng vạng, Hạ Việt nghe tin nhanh chóng chạy về nhà, vừa bước vào đã thấy phu lang nhà hắn kê chân trái lên ghế nhỏ, ngẩn người ngồi cạnh cửa sổ.
Thấy trượng phu trở về, trống ngực Thức Yến bắt đầu đập thình thịch.
Ký ức đêm mưa bão bị hắn mắng một trận lại tràn về, y biết nam nhân rất không thích thấy mình bị thương, nếu không phải đúng lúc phát hiện có thai, phỏng chừng hắn cũng không nguôi giận nhanh như vậy.
Kết quả hôm nay đang mang bụng bầu còn bị trượt té, Thức Yến càng nghĩ càng chột dạ, rất sợ bị mắng, y cúi đầu nắm lấy vạt áo, hệt như một đứa nhỏ làm sai chuyện, không dám nhìn Hạ Việt.
Hạ Việt ngay cả áo lông cũng không cởi, trực tiếp vọt tới trước mặt Thức Yến, cũng không để ý thái độ kỳ lạ của đối phương. Nam nhân đau lòng ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát cổ chân nhỏ bị quấn băng kín mít.
“Có đau lắm không?” Hạ Việt nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân Thức Yến, đầu ngón tay khẽ vuốt ve, dịu giọng hỏi.
Hình như tướng công không giận.
Thức Yến âm thầm thở phào một cái, lúc này mới ngẩng đầu định trả lời không đau, nào ngờ lại bắt gặp ánh mắt đau lòng của nam nhân đang nhìn mình.
Vừa trông thấy đôi con ngươi dịu dàng sâu thẳm kia, Thức Yến đã cảm thấy tim mình mềm mại như muốn tan thành nước, trong lòng bỗng nhiên hổ thẹn không thôi, y theo bản năng thốt lên: “Tướng công, xin lỗi!”
“…” Hạ Việt nghe thế liền ngẩn ra: “Sao lại xin lỗi ta?”
———————————————
Hai cái đứa theo hầu Hạ Việt và Thức Yến đều được gọi là tiểu hạ nhân gì đó, khá là dễ lộn nên Mị xin phép đổi em người hầu của Thức Yến thành tiểu khanh quan