Buổi sáng uống một bát cháo, vừa hoạt động chân tay được một lúc thì hắn đã bị mời đi tắm rửa. Đây coi như là lần tắm đầu tiên khi đến thế giới này, mấy ngày trước chỉ có thể lau người, làm Hạ Việt vốn ưa sạch sẽ có chút bất mãn.
Nước tắm là nước thảo dược, lang quan Lạc Việt trước khi thành thân đều phải tắm rửa, xua tan tà khí và bệnh tật, ngụ ý tôn trọng tân phu lang, đương nhiên cũng có chút thuốc có tác dụng hưng phấn thần kinh và tráng dương.
Chẳng qua Hạ Việt không được phép dùng thuốc tráng dương, đại phu nói cơ thể hắn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể viên phòng. Hạ Việt nghe xong cũng rất bất đắc dĩ, không biết là nên cảm thấy may mắn hay đáng tiếc nữa.
Tuy thiếu đi vài vị thuốc nhưng bồn nước tắm của Hạ Việt cũng đã có một màu nâu đậm, nghe nói nước tắm của tân lang quan bình thường còn có màu đậm hơn.
Một hạ nhân dìu hắn chậm rãi ngồi vào bồn, còn cẩn thận giải thích cho hắn đại phu đã bỏ những thảo dược gì vào đó. Tên thuốc hạ nhân đều nhớ kỹ, bất quá nghe nói đều là thuốc hỗ trợ điều khí, lưu thông máu các loại. Hạ Việt suy nghĩ một chút, cũng biết đại phu muốn giúp mình có thể thuận lợi hành lễ. Sau đó, hắn bảo hạ nhân đi ra ngoài, khi nào đến giờ thì lại vào gọi hắn.
Lạc Việt hiện tại đã là trung tuần tháng Chạp, buổi sáng lạnh cực kỳ, thời tiết như vậy tắm nước nóng thật vô cùng thoải mái.
Nước tắm mùi cũng không quá nồng, còn có mùi thảo mộc nhè nhẹ rất dễ chịu.
Hạ Việt vừa ngâm nước nóng vừa chà chà người mình, hắn nhìn nhà tắm to đùng, nghĩ thầm: Biết là Vân gia giàu có rồi, tắm bồn thì cũng không có gì lạ, thế nhưng pha thảo dược cư nhiên cũng dùng một cái bể to thế này, hình như có hơi lãng phí, dùng thùng gỗ hoặc bồn tắm bình thường là đủ.
Được rồi, hắn thừa nhận là mình cũng muốn tắm thử trong thùng gỗ giống người xưa.
Chừng nửa nén nhang sau, hạ nhân tiến vào đỡ Hạ Việt dậy, giúp hẳn mặc quần áo chỉnh tề.
Hạ Việt cảm giác cả người đều tràn đầy tinh thần, tay chân vốn đau nhức mấy ngày qua cũng hết. Tuy biết chỉ là tạm thời, hắn cũng rất vui mừng vì hiệu quả của nước tắm.
Sau khi khỏe lên một chút, hắn muốn đi dạo chung quanh thử, nhưng lại không biết nên đi chỗ nào. Tân phòng khẳng định không được đi qua, bố trí xong thì phải để dành cho tân phu lang vào đầu tiên, hắn không muốn phá hoại phong tục của Lạc Việt.
Lại nói tiếp, đến giờ hắn mới biết nơi mà hắn ngủ ba năm qua không phải là phòng của mình, mà là trong lúc Vân Hạ Việt còn đang mê man, người nhà đưa hắn đến sương phòng này ở phía Đông, chỗ đó thông gió tốt hơn.
Hạ Việt nhớ lại chiếc giường hoành tráng kia, bây giờ nghĩ lại, đại khái là Vân phụ thân mang riêng vào cho hắn nằm.
Nói đến giường chiếu, lúc nãy vừa ra khỏi phòng tắm hắn liền thấy mấy người hầu khiêng một cái giường mới to tướng đi qua đình viện, thoạt nhìn so với giường ở sương phòng còn muốn lớn hơn. Nghe Hạ nhân bảo đó là giường thành thân, Hạ Việt thiếu chút nữa đã muốn chạy qua vây xem.
Nguyên một bộ giường khung chạm trổ cầu kỳ (1), vừa nhìn đã biết làm sao có thể ngày một ngày hai mà hoàn thành. Chuyện thành thân của hắn cứ như thế mà quyết định vội vàng, từ lúc tổ cha bắt đầu tìm người xung hỉ cho hắn tính tới hôm nay cũng chưa đến mười ngày, rốt cục nhà hắn đào đâu ra thời gian để làm cái giường to như vậy chứ.
Hạ Việt lần thứ hai bị sự giàu có của Vân gia triệt để thuyết phục.
Hắn thần thanh khí sảng đứng ở hành lang, nhìn người chung quanh ai cũng bận rộn, tay xách nách mang, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên vì hắn chỉ có thể ngồi một chỗ không giúp được gì. Thế nhưng bây giờ hắn đã lỡ đi ra đây rồi, trong nhà còn đang bố trí, người đi ra đi vào nườm nượp, cho dù là hắn không sợ vướng tay vướng chân người ta thì cũng lo lỡ đụng mặt với tân phu lang. (2)
Bất đắc dĩ một hồi, Hạ Việt đành phải phân phó người hầu ôm qua một chậu than, sau đó dẫn hắn vào thư phòng.
Trong nhà nói bây giờ thì hắn không được ăn, phải chờ đến khi buổi lễ kết thúc. Hạ Việt mấy ngày nay chỉ được ăn thức ăn lỏng nên rất mau đói, vì vậy hắn lựa chọn đọc sách, di dời lực chú ý.
Muốn đến thư phòng phải đi qua hoa viên, bên trong rất an tĩnh, Hạ Việt để chậu than sưởi ấm, cầm quyển “Nghi lễ thành hôn” lên xem một mạch đến tận chiều.
Đến giờ, hạ nhân đưa hỉ phục vào, giúp hắn mặc quần áo, lại chải tóc cho hắn, sửa sang xong thì chủ trì cũng đến dặn dò hắn vài điều, dù Hạ Việt đã đọc qua những thứ này trong quyển sách trên, hắn vẫn cố gắng chăm chú lắng nghe.
Sau khi chủ trì đi rồi, Hạ Việt mới cúi đầu quan sát quần áo trên người mình. Người hầu kia tay chân lanh lẹ, vội vàng đẩy gương dự bị cất trong thư phòng ra cho hắn xem.
Hạ Việt lấy làm kinh hãi, ở đây mà cũng có gương toàn thân?! Hắn còn tưởng rằng nếu là thời cổ thì cũng chỉ có thể có gương đồng tròn tròn a.
Mặt gương trông rất trơn nhẵn, hắn đưa tay lên sờ thử, cũng không biết gương này làm từ chất liệu gì, lành lạnh nhưng lại không giống kim loại, tựa hồ là loại khoáng thạch nào đó. Mặc dù không có hiệu quả như gương thủy tinh của hiện đại, bất quá phản chiếu coi như rõ ràng.
Trong gương, một vị công tử văn nhã đang mặc hỉ phục màu đỏ thẫm. Dung mạo có bảy tám phần tương tự với Hạ Việt ở kiếp trước, thân cao cũng không sai biệt lắm, chỉ là mặt mày vừa mới bệnh dậy không có thịt. Thân thể mặc y phục rộng rãi nhìn không ra béo gầy, không biết có phải do hỉ phục màu đỏ không, sắc mặt hắn dường như cũng có chút hồng nhuận.
Hạ Việt lúc này mới chợt nhận ra, mình thật sự sắp phải thành thân. Vì vậy, hắn đột nhiên khẩn trương!
Làm sao có thể không khẩn trương a, đời trước hắn chưa bao giờ có cảm giác thế này a, đây chính là chung thân đại sự a, hơn nữa hắn còn không biết mặt vợ của mình a!
Hạ Việt ngay từ đầu không muốn nạp thị lang thế nhưng nhịn không được bắt đầu cầu nguyện, hi vọng đối phương tính tình tốt, hợp với ý mình, hợp với ý mình, hợp với ý mình…
Hắn cũng không biết cụ thể ở đây hợp là hợp cái gì, nhưng hắn cứ ngồi cầu nguyện như thế cho đến khi được mời vào trong hỉ đường.
Ở Lạc Việt, từ xưa đến nay lễ thành thân đều được cử hành lúc hoàng hôn, bởi vậy nghi thức cũng được gọi là “hôn lễ”, tuy Hạ Việt nước đến chân mới nhảy đọc quyển “Nghi thức thành hôn” kia, nhưng coi như ít nhiều cũng biết về hôn tục và cấp bậc lễ nghĩa.
Lúc này, mặt trời từ từ lặn xuống, trong trạch viện bao phủ ánh sáng màu vàng cam ấm ấp, Hạ Việt đứng ngay ngắn ở trước hỉ đường liền nghe thấy chủ trì hắng giọng một cái, tuyên bố giờ lành đã điểm.
Hạ Việt nuốt nước miếng, nhìn tân phu lang của mình được hỉ quan đỡ xuống.
Hắn vẫn còn nhớ, dưới ánh chiều tà rực rỡ khi ấy, người kia chậm rãi bước về phía hắn.
Quá trình hành lễ tiếp theo y hệt như trong phim truyền hình Hạ Việt từng xem, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu phu giao bái. Sau đó, chủ trì hô to một tiếng kết thúc buổi lễ, tân phu lang được đưa vào động phòng.
Hạ Việt ở lại yến tiệc mời rượu khách quan. Các tân khách đều biết Vân thiếu gia bệnh nặng mới khỏi, cũng không làm khó hắn, căn bản là bọn họ cạn một chén Hạ Việt nhấp một ngụm, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng cho dù là như thế, sau khi gần trăm người luân phiên kính rượu, chân của Hạ Việt cũng có chút nhũn ra, để cho Thẩm đại phu bắt mạch xong cũng bị đuổi về động phòng.
Cửa phòng được đóng lại, mọi người sau khi chúc phúc cho hắn thì an phận rời đi, Hạ Việt nghe thấy tiếng bước chân của đoàn người lục tục quay về, tâm tình có điểm vi diệu.
Mấy người đó đây là biết hắn hiện tại không làm ăn gì được nên ngay cả nháo động phòng với đứng góc tường nghe lén cũng không thèm đúng không?
Ở trong lòng yên lặng rủa xả một lúc, Hạ Việt hít sâu, sau đó mới chậm rãi xoay người.
Tân phòng quả nhiên cũng đỏ rực y như trong tưởng tượng của hắn. Giường mới trông rất đẹp, ánh nến lung linh trong phòng khẽ lay động, chiếu lên bốn khung giường chạm trổ vô cùng tinh xảo, điêu văn mạ vàng ẩn hiện kim quang, phong cách vô cùng xa hoa lộng lẫy. Chỉ là khung giường to quá, Hạ Việt đứng ở cửa mà ngay cả mũi giày của tân phu lang cũng không thấy.
Hạ Việt đi tới trước một bước, tim không hiểu sao mà bắt đầu đập rộn lên. Tân phu lang đội khăn voan lẳng lặng ngồi ở mép giường chờ hắn. Hắn có chút xấu hổ, cảm giác mình chỉ mải nhìn cái giường mà bỏ quên tân phu lang.
Hắn bèn âm thầm động viên chính mình.
Sợ cái gì, Hạ Việt nghĩ, đây là vợ của mình, có cái gì phải sợ? Tuy rằng…ngay cả mặt mũi vợ ra sao hắn cũng không biết.
Nghĩ như vậy, Hạ Việt liền cầm gậy tơ (3) để trên bàn lên, nhẹ nhàng bước đến định vén khăn của lão bà. Lúc đưa tay ra hắn mới phát hiện, tay mình đang run cầm cập. May là tân phu lang đang trùm khăn nên không nhìn thấy, nếu không chẳng phải hắn sẽ rất mất mặt sao, rõ ràng đã dặn lòng là không được sợ, tại sao tay lại run a.
Kỳ thực Hạ Việt biết là nước thảo dược đã hết tác dụng, tay run không phải là do hắn sợ, mà là hắn bị đau.
Cầm chắc gậy tơ trên tay, Hạ Việt nhẹ nhàng hất tấm khăn đỏ thẫm xuống, nhìn chằm chằm vào mặt người ta một lúc thật lâu. Sau đó, hắn chậm rãi nở nụ cười.
Ừ, gương mặt này, hắn thích.
Tân phu lang trên mặt có bôi một lớp phấn mỏng, đây là chuyện bình thường, đối với linh hồn đến từ địa cầu hiện đại Hạ Việt mà nói, con trai trang điểm một chút hoàn toàn không thành vấn đề.
Lông mày thanh mảnh, hai má hồng hồng, trên môi tựa hồ cũng bôi son nhưng màu rất nhạt. Hạ Việt nghĩ thầm, cho dù nhìn có đỏ đi chăng nữa cũng là do màu của hỉ phục hắt lên. Cũng may Lạc Việt không thịnh hành phu lang bôi son đỏ choét, nếu không chắc Hạ Việt chỉ có nước xách dép chạy.
Về phần tướng mạo của tân phu lang, Hạ Việt biết nếu là dựa theo miêu tả trong sách vở, người này cũng không thể tính là mỹ nhân, bất quá mặt mày coi như thanh tú, nhưng lại không hề có cảm giác nữ tính, thậm chí ngay cả trung tính cũng không.
Mặc dù đối phương không có biểu tình gì nhưng quanh thân y lại có một loại khí tức rất nhu hòa, Hạ Việt cảm giác càng nhìn càng thoải mái.
Hạ Việt tự cho đó là một khởi đầu tốt, hắn cũng không khẩn trương nữa, trực tiếp dắt tân phu lang đi tới bên bàn ngồi xuống, nhìn đối phương vẫn không có biểu cảm gì, trong lòng nhất thời nổi lên hứng thú nồng đậm.
Lúc trước đã từng nói qua, Hạ Việt ban đầu bởi vì có dị năng nên cảm thấy đọc cảm xúc của người khác rất thú vị, sau khi tới Lạc Việt, mất đi dị năng lại còn phải nằm bẹp một chỗ, quan sát thần tình người khác đã trở thành thú vui duy nhất của hắn.
Mấy ngày nay tỉnh lại, bất luận là phụ thân hay cha, đại phu hay người hầu thì đều bị hắn ngầm quan sát nghiên cứu qua một lần. Hắn cũng tin tưởng mình cho dù không có năng lực nhận biết tâm tình như trước nữa, bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác coi như cũng thuộc hàng top.
Kết quả, lúc này đây, hắn cư nhiên nhìn không ra phu lang nhà hắn đang nghĩ gì, miệng của vị này thậm chí còn không thèm nhúc nhích!
Chẳng lẽ thuộc hệ mặt than sao? Hạ Việt thầm nghĩ, nếu đúng là vậy thì thật đáng tiếc, ngũ quan coi như cũng khá, biểu tình phong phú nhất định sẽ rất đẹp.
Bất quá… Mặt than tựa hồ rất có tính khiêu chiến nha?
Hạ Việt không biết moi ra từ đâu ý chí chiến đấu hừng hực.
Hắn vẫn như trước cười cười, đoán rằng có khi nào tân phu lang đang khẩn trương hay không, tuy rằng nét mặt cứng ngắc, bất quá ngẫm lại trước khi kết hôn thì ai mà không thế, hắn liền mềm giọng hỏi một câu: “Sợ sao?”
Tân phu lang ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. Người kia không né tránh ánh mắt của hắn, cũng không nhăn nhó, làm Hạ Việt nhìn thấy lại càng thích!
“Không sợ? Thế tại sao không nói gì a?” Hạ Việt tiếp tục dỗ dành, liên tưởng đến lời Vân phụ thân lúc trước, hắn thử dò hỏi, “Đang lo lắng sao? Ngươi yên tâm, ngươi đã là người của Vân gia rồi, sẽ không có ai khi dễ ngươi đâu.”
Ý tứ của Hạ Việt chính là, Vân gia từ trên xuống dưới đều sẽ không bạc đãi tân phu lang, bao gồm cả hắn.
Tân phu lang chắc là nghe hiểu hứa hẹn của Hạ Việt, y ngẩn ra, mím chặt môi, sau đó gật đầu.
Cho là mình đã đoán đúng, trông thấy biến hóa nhỏ trên biểu tình của đối phương, Hạ Việt lại tiếp tục thăm dò.
Hắn cảm thấy mình như đang chơi trò Dò mìn vậy, bước này đi được rồi, lại tính xem tiếp theo nên đi bước nào. Hắn cho là y đang sợ hãi nên mới trấn an, nhưng người kia lại không có biến hóa rõ ràng, bước này coi như sai.
“Sao vẫn chưa chịu nói a, hay là ngươi không thích làm phu lang của ta?” Hạ Việt cố ý hỏi như vậy, nhìn đối phương sốt ruột liên tục lắc đầu, hắn bật cười, nói: “Muốn làm phu lang của ta? Vậy sao ngươi lại không chịu nói chuyện với ta, hay là… đang xấu hổ?”
Hạ Việt ghé sát vào mặt của tân phu lang, sau khi hắn nói ra ba chữ kia liền thấy được trong mắt đối phương hiện lên một tia bối rối. Gương mặt có chút tái nhợt tuy rằng vẫn không có động tĩnh nhưng hai bên tai đã đỏ ửng lên.
Dễ thương quá đi!
Hạ Việt nhịn không được cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo vành tai người ta. Ừm, hơi nóng, hoàn toàn là xấu hổ nha.
Liên tiếp đoán đúng tâm tình của tân phu lang, Hạ Việt bỗng dưng có cảm giác như mình vừa phá đảo game vậy.
“Thức Yến, hãy nghe ta nói.” Hạ Việt cầm lấy ly rượu đã rót để sẵn trên bàn đưa cho đối phương, giọng điệu cũng không còn mang theo trêu đùa như trước nữa.
“Ta biết ngươi cảm thấy bất an, chúng ta chưa từng nói chuyện, cũng không có tình cảm với nhau, ngươi lo lắng ta chỉ vì trả ơn mới bất đắc dĩ rước ngươi vào cửa. Ta cũng không phủ nhận điều đó.” Hạ Việt tay trái nâng li rượu lên, tay phải cầm lấy tay đối phương, “Thế nhưng, cảm tình cũng có thể bồi dưỡng, cho nên ta nguyện ý sống cùng với ngươi. Ta vốn không quen ngươi, chỉ biết là ngươi tên là Thức Yến, như vậy là không được, biết không? Ta muốn hiểu rõ về ngươi hơn, chúng ta đã thành thân rồi. Uống rượu xong thì nói chuyện với ta có được không, nói cho ta biết chuyện của ngươi, ta muốn nghe.”
Thanh âm của Hạ Việt rất ôn nhu, còn vô tình mang theo mê hoặc như độc dược, hoàn toàn không tự chủ được rằng mình đang dụ dỗ trẻ em. Hắn nhìn sâu vào mắt đối phương, sau đó, đôi con ngươi đen láy kia bỗng dưng sóng sánh lưu chuyển, tiểu hài tử đứng trước mặt Hạ Việt được hắn dỗ đến mức khóe miệng gợi lên một độ cong nho nhỏ.
————————————————
(1) Giường khung: Trông như thế này, xung quanh có 3 vách và trần giường chạm trổ để mắc rèm che. Kết cấu trông như một căn phòng thu nhỏ, mấy nhà giàu và cung điện có khi còn tích hợp tủ có ngăn kéo và bàn ghế nhỏ.
(2) Đụng mặt với tân phu lang: Truyền thống ở một số nơi không cho phép cô dâu và chú rể gặp mặt nhau trước lễ cưới.
(3) Gậy tơ: Bản gốc là “tiểu kim xứng”. Gậy buộc dây đỏ để chú rể gạt khăn trùm đầu của cô dâu.