- em ăn gì? Tôi gọi
- tuỳ anh..
Nó ể oải nằm dài trên bàn, lòng không khỏi bận tâm về cảnh tượng khi nãy
Nhưng sao dạo này không thấy Vi - con bạn thân yêu của nó đâu nhỉ?
Vừa hay " tào tháo " đã tới, Tuyết Như được chào đón nồng nhiệt bằng cái cóc ngay đầu
- mới vào học chưa được vài hôm đã trốn biệt tích, mày đã đi âu?
- Đau.. tao đơn giản chỉ là..
Chưa nói hết câu, Tuyết Như bị giật mình khi đĩa gà rán bị đập xuống bàn " rất nhẹ " nhưng phát ra tiếng " không hề nhẹ "
- em lo ăn đi
Tuyết Như nhìn kẻ vừa nhảy vào họng mình rồi im lặng cúi xuống ăn, Bi cũng câm như hến nhìn Hoàng Nhật rồi cũng đúng dậy rời đi không quên chào Tuyết Như
Không khí trầm hơn hẳn.. Tuyết Như không hề biết nói gì thay vì phải ngồi xé gà nhai nhóp như bây giờ
- Khi anh tôi về nước.. anh sẽ đi?
Tuyết Như suy nghĩ một hồi lâu rồi lên tiếng
- không hẳn..
- có ý gì?
Hoàng Nhật hắn không trả lời, mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, trong đôi mắt xám khói mờ ảo đó hiện lên một nỗi buồn.. Hiện giờ khó mà biết hắn đang nghĩ gì.
Không kỳ vọng gì câu trả lời của hắn, Tuyết Như tiếp tục cắm cúi ăn
Không khí trầm đã dần trầm lạnh hơn khi nãy
[..]
Tuyết Như thả người nằm phịch xuống giường.. trần nhà mình đẹp ghê~
Tuy còn một chút bận tâm về những gì hắn nói vào ban chiều, nhưng cơn buồn ngủ đã vô tình lấn át cả lí trí.
Tuyết Như lờ mờ mắt rồi ngủ thiếp đi
[..]
Cánh cửa phòng Tuyết Nhi từ từ di chuyển nhẹ nhàng, như có ý không muốn làm người nào đó thức dậy
- em ngủ như vậy.. không khéo bị cảm lạnh đấy
Hoàng Nhật hắn dịu dàng đắp chăn cho nó
- có lẽ.. tôi sẽ không về đó nữa
[..]