Sau một giấc ngủ dài dằng dẵng, nó bò dậy, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt
Tự mình nhìn vào gương, mắt như muốn khép lại, da trắng bệch hẳn ra, đầu tóc rối tung.
Thay bộ đồng phục gọn gàn, gương mặt của nó được chỉnh sửa cho hồng hào như chưa thể mất sự sống
Không để Hoàng Nhật phải chờ mình, Tuyết Như lặng lẽ đi xuống và không tiến tới bàn ăn mà đi thẳng ra ngoài
- em làm gì mà lâu vậy? Đồ hậu đậu?
Hoàng Nhật tựa vào khung cửa sắt, hai tay khoanh lại với nhau, ánh mắt nhìn Tuyết Như không có chút hài lòng
- Không có gì
[..]
Bước tới cửa lớp học, Tuyết Như nó như chẳng muốn bước vào, tay nắm chặt quai cặp như thể muốn xé ra
Dù sao, cái gì cũng như vậy.. chẳng thể thay đổi
Tuyết Như hít một hơi thật sâu rồi bước vào lớp
Chẳng có gì!
[..]
Kết thúc buổi học bằng một tiếng chuông, có vẻ như nó kết thúc sớm hơn mọi khi
Tuyết Như vẫn giữ nguyên trạng thái "chẳng quan tâm ai" mà đi ra ngoài
Thật nhàm chán!
[..]
- ngưng than thở đi!
..
Đắm chìm trong tâm trí ũ rũ, Tuyết Như nó thật sự mệt mỏi với cái tình cảnh hiện tại
Vì bản thân chưa hoàn thiện hay vì không hài lòng với cuộc sống hiện tại?
Cái này người ta gọi là được voi đòi tiên
Vì chẳng có thứ gì trên đời hoàn hảo, tất cả đều có nhược điểm riêng của chúng
Tuy vậy, vẫn không có gì thay đổi được tình hình
Không hoàn hảo mãi mãi là không hoàn hảo
[..]
Hôm nay.. ngày 17 tháng 9 năm 2017
Di chứng của tôi bắt đầu tái phát
" đau tim "