• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Buổi gặp mặt?" - Giờ nghĩ trưa, Diệp Nại mở to hai mắt, nhìn nữ sinh trước mặt. Nàng không thể tin được điều vừa nghe thấy.

"Phải phải, làm ơn....Diệp Nại. Mình biết cậu không thích, nhưng vì còn thiếu một người."

"Dù vậy, cũng không được." - Nếu để công chúa biết chuyện này, cậu ấy nhất định sẽ tức giận. Hơn nữa, Diệp Nại luôn cảm thấy, công chúa nhất định sẽ biết.

"Van xin cậu mà, tiểu Nại ~~~~"

"Xin lỗi, nhưng thật sự không được."

"..........." - Khóc thét.

"..........." - [Làm ơn, đừng có khóc........cho dù cậu khóc mình cũng không thể đồng ý.]

"Tiểu Nại! Chân thành, chân thành van xin cậu......Cậu chỉ cần ở đó làm bộ một chút, bổ xung cho đủ số là được rồi. Làm ơn, làm ơn đi mà!" - Vẫn tiếp tục khóc: "Hơn nữa, dù nói là buổi gặp mặt, nhưng đâu nhất định phải ghép đôi."

"Mình........."

"Tiểu Nại...oa oa~~~"

".........." - [Ai lại dùng cái dáng vẻ khóc lóc đó ép buộc người ta đi gặp mặt chứ, nếu Linh biết, cậu cậu ấy sẽ giận.]

"Tiểu Nại....chỉ cần cậu đồng ý, mình biết ơn cậu cả đời!"

"Thế......mình đến một chút rồi về."

"Được, được, không thành vấn đề. Cám ơn cậu nhiều lắm, tiểu Nại."

Công chúa nhất định sẽ giận, thật sự sẽ giận.

* * * * *

Ngày thứ hai, lúc công chúa điện thoại, thật hiếm thấy Diệp Nại nói nhiều như vậy, chủ yếu là nàng muốn kể cho công chúa nghe về "buổi gặp mặt". Thế nhưng, vòng tới vòng lui, nàng vẫn không dám nói...........Công chúa sẽ giận, nhất định sẽ giận mất.

Nhưng mà, biết công chúa giận, còn đồng ý! Người không tốt là nàng....oa oa oa~~! Diệp Nại phải làm gì đây? Nên làm sao đây? Nếu như công chúa ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện đó.

"Tiểu Nại.....hôm nay, cậu có chuyện gì cần nói với mình không?" - Đầu bên kia, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của công chúa.

"Không....không có....Linh, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

"..............." Á a, quả nhiên là không dám nói.

Kết quả, ngày hôm sau, Diệp Nại bị kéo đi đến buổi gặp mặt.

Trong phòng ăn có cả đám người, nam nữ đều có, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Nại vào chỗ ngồi, từ khi bước vào phòng ăn, đầu óc của nàng liền lập tức bay vào "không gian".

Bốn ngày.....bốn ngày nữa là công chúa về. Bốn ngày....bốn ngày dài bao nhiêu đây?

Tiếp tục nghĩ, liên tục nghĩ.....Bỏ đi, lúc này cũng rãnh, chỉ ngồi đây thôi, tính xem còn bao nhiêu giây....... (Tiểu Nại thật sự thích cái việc này nhỉ?)

Để xem, 4x24x60x60=..............

Bất ngờ, lỗ tai Diệp Nại nghe thấy một đoạn nhạc hết sức quen thuộc <Nơi hoa lan nở rộ>. Bởi vì, đó là tiếng chuông điện thoại của nàng và công chúa.

Diệp Nại nghe thấy tiếng chuông điện thoại giống mình, liền bay từ hành tinh nào đó về lại Trái Đất. Nhìn nơi phát ra đoạn nhạc.

".........." - Đó là tiếng chuông điện thoại của một người con trai, rất đẹp trai.

Thì ra....không phải công chúa.

Thì ra, không chỉ có Diệp Nại và công chúa dùng bài nhạc này làm nhạc chuông.

Đột nhiên, Diệp Nại có chút khó chịu.

Thì ra, hai nàng không phải là độc nhất vô nhị.

"........." - Thất thần, cụp mắt.

"Sao nhìn cậu khổ sở vậy?" - Người con trai kia bất ngờ quay sang phía Diệp Nại, hỏi.

"Hả?" - Diệp Nại giật mình, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn người con trai. Thì ra, từ khi ngồi xuống đến giờ, nàng bị người ta xem là không khí. Hắn là người đầu tiên, nói chuyện với Diệp Nại.

Người con trai nhìn Diệp Nại, ánh mắt mạnh mẽ, làm Diệp Nại không rét mà run: "Từ lúc bắt đầu đến giờ, cậu không có tập trung."

"Xin lỗi..." - Diệp Nại cúi đầu.

"............" - Người con trai nhìn Diệp Nại một chút. Có vẻ rất chán ghét hành vi của Diệp Nại, nên liền quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn cô ấy nữa.

Trong lúc đang lúng túng, trong đám con trai có người đề nghị cùng đi ra ngoài.

Các cô gái cũng có vẻ cũng đang chán, nên vui vẻ đồng ý.

Diệp Nại vẫn không tập trung. Thật ra, lúc nào cũng thất thần, là một hành vi không lịch sự, nên người con trai kia giận cũng dễ hiểu.

"Woa! Mấy cậu xem, cặp chó mèo kia dễ thương quá." - Đi ngang qua một cửa hàng phụ kiện, một cô gái đột nhiên nhìn vào bên trong vui vẻ hô lên.

Diệp Nại hoàn hồn, cũng tò mò quay đầu nhìn vào trong tiệm.

Là một phụ kiện nhỏ, có một chú mèo và một chú cún.

Một chú mèo trắng nằm nhoài ngủ ngon, có một chú cún nhỏ nằm trên người, híp mắt cười thật hạnh phúc. Móng vuốt chú mèo vô tình cào vào cổ chú cún, chú cún toàn thân xù lông, nhưng không đành lòng phá giấc mộng đẹp của chú mèo, chú cún rưng rưng nước mắt, nhưng không dám kêu một tiếng.

Phụ kiện đó, thật đáng yêu!

Diệp Nại đột nhiên thấy chú mèo kia rất giống công chúa.

Nàng rất muốn mua nó.

"Đáng tiếc thật, hôm nay tiệm đóng cửa."

"Đúng là tiếc thật, mình cũng rất thích nó."

"Không sao, thứ này lúc nào cũng có thể đến mua mà."

"Cũng phải ha."

Diệp Nại trước sau không mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trang sức nhỏ đó.

"Tình cờ yêu", nhất định phải nhớ kỹ tên của tiệm này.

Nhất định phải mua được nó.

Công chúa đi được ba ngày, Diệp Nại vẫn ở trong phòng chờ điện thoại của công chúa.

Hôm nay, không biết tại sao Diệp Nại rất sảng khoái tinh thần. Công chúa ở bên đầu kia đã muốn ngủ, mà Diệp Nại vẫn còn rất tỉnh táo.

"..........." - Đầu dây bên kia lúc ẩn lúc hiện, tiếng hít thở đều đều của công chúa. Diệp Nại hạnh phúc, nở nụ cười, nói nhỏ vào trong điện thoại: "Linh....hôm nay, cậu có nhớ mình không?"

Còn bốn ngày, không phải, chỉ còn ba ngày thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK