• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắp hết kỳ nghỉ hè, hoa sen trong nhà Bạch gia cũng kết thành đài sen.

Một hôm, Diệp Nại cầm quần áo đi đến cửa Bạch gia, bên trong tràn đầy tiếng cười.

Tiểu Bạch về rồi sao?

Diệp Nại vui vẻ chạy vào.

"Tiểu Bạch?!"

Chàng trai ngồi bên trong quay đầu, nhìn thấy Diệp Nại. Nét mặt vui vẻ.

"Diệp Lễ?"

"..........." - Nhìn thấy người bên trong, có chút mất mát. Thì ra không phải là tiểu Bạch.

"Bạch thiếu gia, đây là lễ phục công chúa nhờ tôi đem đến. Nói là, lần trước ngài đặt làm riêng. Còn lễ phục của Bạch tiểu thư, công nói nói rằng là cùng nhau đi thử." - Cầm trong tay quần áo, cung kính nói. Trong lòng Diệp Nại luôn nghĩ, không biết khi nào thì tiểu Bạch mới về, không để ý cả đám người trong phòng.

"À, thế thì để qua một bên đi." - Một chàng trai lên tiếng.

"Vâng!" - Cẩn thận để lại đồ, cung kính cáo từ.

Vừa quay ra, thì bị người ta kéo lại. Người kéo Diệp Nại lại là một chàng trai, dung mạo có vẻ rất thoải mái, đúng là rất thoải mái. Không phải quá đẹp, nhưng khi nhìn sẽ khiến người ta khó lòng bình tĩnh.

Vẽ lên nụ cười ôn hòa: "Diệp Lễ? Sao? Quên mình rồi à?"

"?" - Nhìn chằm chằm cái người đang kéo mình, sực nhớ.

A! Thì ra là anh ta.

Chả trách, cứ kêu Diệp Lễ, Diệp Lễ. Đó chỉ là cái tên Diệp Nại bịa ra, nên khi người ta kêu, nàng không biết đó là mình.

"Nhớ chưa?"

Gật đầu: "Xin chào!"

"Thiệu Thần? Cậu biết cô ta?" - Bạch thiếu gia nằm nghiêng trên ghế hỏi.

"Ừ, lần trước có gặp trong party." - Người có tên Thiệu Thần trả lời, quay đầu nhìn Diệp Nại cười: "Diệp Lễ, có một ở lại một chút không?"

Diệp Nại cười, từ chối: "Xin lỗi, nhà lớn rất nhiều việc, nên tôi không thể ở lại."

Mặc dù chẳng có việc gì quan trọng, nhưng Diệp Nại không thích thế thôi. Hoặc là nàng bài xích Bạch gia, vì chuyện của tiểu Bạch.....Cho nên, khi không có tiểu Bạch, nàng không muốn ở lại Bạch gia.

Chàng trai vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Diệp Lễ, ba ngày nữa cậu rảnh không?"

Diệp Nại đứng sửng, nghi hoặc: "Hở?"

"Sắp hết kỳ nghỉ hè, chúng tôi quyết định tới biệt thự của Bạch gia chơi. Xem như tạm biệt những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè."

"............." - Anh chàng này, có chút kì lạ.

Nghiêng đầu nghĩ. Có người mời một người vừa mới quen, ngay cả đến tên thật cũng không biết đi chơi sao? Muốn làm gì?

"Chuyện này.....xin vui lòng hỏi công chúa." - Nếu như không nói cho Linh biết, mà một mình đi chơi..........Có điều, nàng có đủ dũng cảm để rời xa khỏi tầm mắt của Linh sao? Nếu Linh mà biết, lại giận cho xem.

Thế là lại lần nữa lễ phép cáo từ: "Xin lỗi Thiệu thiếu gia, bởi vì bên nhà lớn thật sự rất bận, nên tôi không thể ở lâu. Tôi xin phép đi trước."

Lần này, chàng trai không nói gì nữa, chỉ cười nhẹ.

* * * * *

Khi trở về nhà lớn, nhìn thấy công chúa đang lười biếng nằm dài trên cái ghế gỗ lim, cầm trên tay một quyển.....sách dạy nấu ăn???

Diệp Nại giật mình, không lẽ công chúa vẫn còn muốn học nấu ăn sao?

Ách......Nàng thật sự không thể ăn được những món công chúa làm.

"Mình về rồi." - Đứng ở cửa, cởi giày, lên tiếng.

"Tiểu Nại, đã về!!!" - Công chúa vội vàng bỏ cuốn sách xuống, vẫy tay kêu Diệp Nại tới.

Tiểu Nại đến đây! Đến đây~~~~

Mặc dù không thấy công chúa giống chó sói, nhưng Diệp Nại lại cảm thấy mình như chú thỏ trắng.

"Linh, lúc nãy cậu xem sách dạy nấu ăn sao?" - Thự sự không hiểu tại sao công chúa lại thích nấu ăn.

"À?" - Người đẹp dừng lại, rồi cười nói: "Không có, tìm gì để đọc thôi." - Móng vuốt đưa tới, một phát bắt được Diệp Nại.

"À."

"Tiểu Nại, nghỉ hè sắp hết rồi. Cậu muốn đi đâu chơi không? - Mỉm cười hỏi.

".........." - Diệp Nại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Cũng chẳng có chỗ nào muốn đi." - Nàng cảm thấy ở nhà cũng rất tốt.

* * * * *

Nói thì nói thế, nhưng ba ngày sau, công chúa và Diệp Nại vẫn đi ra ngoài.

"Thì ra cậu không phải là Diệp Lễ." - Thiệu Thần đứng bên cạnh công chúa, cười nói.

Diệp Nại cúi đầu. Dù nói thế nào, thì nàng cũng đã lừa người khác, nên có chút tội lỗi.

Công chúa kéo Diệp Nại, nhìn chàng trai cười: "Không ngờ, tiểu Thần lại biết Diệp Nại nhà ta."

Tiểu Thần?! Diệp Nại ngước mặt nhìn công chúa.......Chà.....gọi nhau thân thiết quá nhỉ....Công chúa và anh ta quen nhau? Tại sao nàng không biết? Ách.....đáng ghét!

"Nhà của cậu?" - Chàng trai cười: "À cũng đúng, lần trước gặp là party nhà cậu mà, lại còn bị tiểu Nại lừa."

Nói thế nào đây, chàng trai cũng chẳng phải là đẹp gì lắm, nhưng khi nhìn nụ cười của hắn, mọi người sẽ thấy vui vẻ. Hắn với Bạch thiếu gia khác xa nhau.

"Xin lỗi." - Xin lỗi sao? Ách.....Nàng thật sự không nghĩ đến, chỉ bịa đại một cái tên thì kết quả lại như vậy.

"Có điều, không ngờ cậu đồng ý nhanh thật, chịu đến biệt thự của Bạch gia." - Vì câu nói này, công chúa lập tức nhìn Diệp Nại.

"Vì nó gần biển, lâu rồi chưa ra biển."

Diệp Nại không vui!

[A a a!! Linh, cậu không được thân thiết với hắn như vậy! Đáng ghét, đáng ghét! Muốn đá vào mặt hắn một cái.]

Thiệu gia và Bạch gia luôn qua lại với nhau, nên thiếu gia tiểu thư ở hai nhà, thường xuyên ở lại nhà nhau. Từ khi tiểu Bạch bỏ đi, thì Diệp Nại không còn vào Bạch gia, vì thế nên không biết. Lại nói, trước đây dù có tiểu Bạch, thì hằng năm nàng cũng chỉ ở Bạch gia thời gian ngắn.

Thiệu gia có quan hệ với Bạch gia, tất nhiên sẽ có quan hệ với nhà lớn. Từ đó suy ra, công chúa tất nhiên sẽ quen biết với trưởng nam của Thiệu gia. Mặc dù gặp nhau rất ít, nhưng quan hệ của công chúa và Thiệu thiếu gia xem ra cũng không tệ, có lẽ vì hai người có rất nhiều thứ hợp ý nhau.

Từ lâu, đã biết Bạch gia có rất nhiều biệt thự, đặc biệt còn ở cạnh biển, toàn là những khu việt thự hào hoa. Mặc dù đã biết trước, nhưng nhìn thấy ngôi biệt thự xa hoa, Diệp Nại vẫn cảm thấy chua xót.

Đúng là rất xa hoa.

Rõ ràng đều là đồ của Bạch gia, rõ ràng đều là con của Bạch gia, tại sao tiểu Bạch chưa từng ở những nơi xa hoa như vậy?.......Lúc này, cậu ấy đang ở đâu?

Cảm giác tay mình bị ai đó nắm, công chúa đang nhìn Diệp Nại mỉm cười.

"Tiểu Nại, đi xem biển nha."

Diệp Nại mỉm cười: "Ừ."

Xưa nay, Diệp Nại chưa từng nhìn thấy biển. Biển rộng lớn khiến người ta thấy nhỏ bé, khiến con người muốn chìm vào trong nó, lại làm cho ta thấy đau thương. Bởi vì, trước mặt nó, bạn chỉ là thứ bé nhỏ, bạn có thể làm gì được? Bất luận bạn là ai, làm cái gì, thì trong mắt nó, bạn chỉ nhỏ bé như vậy thôi.

Nước biển nhẹ nhàng đánh vào chân, mang theo một cảm giác lành lạnh, khiến người khác say mê. Bạn sẽ muốn ở mãi nơi này, vĩnh viễn.

"Tiểu Nại trước giờ chưa từng thấy biển, phải không?" - Công chúa ở bên cạnh, đột nhiên hỏi.

"??Ừ." - Ngón tay dính nước biển của công chúa, đặt vào miệng Diệp Nại.

"??" - Hơi giật mình, nhếch nhẹ môi, không phản ứng.

"Thế nào?"

"Mặn." - Nước biển không có muối, nhưng vẫn thật mặn.

"Chúng ta về thôi, được không?" - Công chúa không nói gì, cũng chẳng làm gì. Nàng cho người ta cảm giác, dường như nàng biết tất cả.

"Ừm."

[Cậu biết trong lòng mình đang nghĩ gì sao? Cậu thật sự biết sao? Cho dù xưa nay mình chưa hề nói ra, cũng không muốn nói, nhưng cậu cũng hiểu được sao?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK