Lên tầng 3, không có mùi hương nồng nặc, không có đủ loại bàn thờ, không có ánh đèn hồng mờ ảo, càng không có những hình nhân hay sọ đầu lâu như trong tưởng tượng của cô mà chỉ thoang thoảng mùi lá cây, thảo dược được sắp xếp gọn gàng. Vào trong một căn phòng, căn phòng này vẫn là bộ dáng sáng sủa như ở ngoài, nhưng lại có thêm một bàn thờ đấng linh thiêng nào đó mà cô không biết.
"Đến rồi sao?". Giọng nói khàn khàn của người đang đứng trước bàn thờ cất lên. Giang Mộc Nhiên nhướng mày:"Chúng tôi đến đây có việc nhờ bà!".
Người đàn bà đó quay lại, Giang Mộc Nhiên bỗng chốc giật mình ngẩn ngơ. Gương mặt này..... đâu có thể nói là một lão bà như trong lời kể của An Cảnh được! Cô gái này cùng lắm cũng chỉ 25, ngũ quan rất đẹp! Tóc đen dài chạm eo, mặc một bộ váy trắng thuần. Nhìn cô ấy, cô chỉ có thể nghĩ đến diễn viên điện ảnh chứ không thể nào tưởng tượng đến một lão bà 60 được! An Cảnh giây phút này cũng sững sờ. Trước khi đến anh đã tìm hiểu thông tin rất kĩ càng rồi, sao lại thế này nhỉ. Anh và cô đồng thời nghĩ đến một chuyện: Có thể đây chỉ là "chân chạy vặt".
"Ngồi xuống đi! Đừng quá bất ngờ. Tôi không phải chân chạy vặt đâu". Cô gái thong thả ngồi xuống ghế gần đó, vừa nói vừa cười. Giang Mộc Nhiên và An Cảnh quay đầu nhìn nhau rồi trao nhau ánh mắt kiểu:"Thật à?! Không phải phù thủy "rởm" đấy chứ?!".
Đáng tiếc, người kia như đọc được suy nghĩ của hai người, lập tức bật cười, rất tự nhiên mà phun ra một câu:"Chắc dởm thật đấy! Hai người đi về đi kẻo mất tiền oan!"
Giang Mộc Nhiên cười hì hì không phủ nhận. Nếu đối phương đã dám nói ra những từ này khẳng định không phải lừa đảo. Cô nói:"Xin lỗi! Hơi mạo phạm rồi! Tôi là Giang Mộc Nhiên, còn cô là...?"
"Tô Tô! Tôi thuộc phạm trù phù thủy trắng. Kì thực, tôi đã ngoài 60 rồi! Cô không cần ngạc nhiên đâu, đến tuổi thọ của mình tôi vẫn phải chết cho dù nhan sắc vẫn dừng lại ở tuổi 25, thần chết cũng không vì thế mà bỏ lại tôi. Nói đi, có chuyện gì?". Cô vừa nói vừa thong thả rót trà cho hai người.
"Tôi...Cháu là An Cảnh. Khoảng một tuần trước, cháu bị đẩy từ tầng tư xuống khi đang nói chuyện với bạn. Lúc đó cháu thực sự không nhận biết được gì cả, và như có một lực vô hình nào đó đẩy cháu xuống. Hồn lìa khỏi xác, Diêm Vương đến đón nên cháu tưởng cháu đã chết. Nhưng Diêm Vương lại nói tên cháu không có trong sổ bắt hồn của ngày hôm đó. Ông ấy bảo cháu giờ chưa được xuống Âm Phủ, hai tuần sau cháu sẽ thực sự chết, hồn ma không thể siêu thoát. Vậy nên, bà có cách nào không ạ?".
"Cậu gọi tôi là bà nghe già quá, cứ nhìn vào nhan sắc của tôi mà xưng hô. Chuyện của cậu chắc chắn liên quan đến phù thủy đen, tôi cũng không dám phán bừa. Hiện tại, có người đang muốn hại cậu. Cụ thể hơn, có thể người đó muốn cậu thế mạng. Phù thủy đen chủ yếu đi hại người, có khả năng người muốn hại cậu là phù thủy đen hoặc người muốn hại cậu đến chỗ của phù thuỷ đen để thương lượng. Nếu rơi vào trường hợp 1, sau khi cậu chết hẳn, phù thủy đen đó sẽ dẫn hồn cậu về chỗ của bà hoặc ông ta. Cái kết là cậu sẽ trở thành một trong những nô lệ của phù thuỷ đen đó. Cậu sẽ được cho vào dạng ma xó. À, sau khi người nhà chôn cậu, phù thủy đen sẽ đào xác cậu lên và chặt đầu, về róc hết thịt ra, chỉ còn mỗi sọ rồi để vào trong xó xỉnh nào đó. Còn trường hợp 2, cậu có thể phải bán linh hồn cho quỷ. Vẫn là đầu bị chặt ra, nhưng đó là để tế quỷ. Về sau cậu sẽ trở thành nô lệ của quỷ, nhiều năm sau nữa có thể tiến hóa thành tiểu quỷ. Nói chung, với cả hai trường hợp, cậu đều sẽ phải làm nô lệ.". Tô Tô hơi nhăn đầu mày, ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn.
"Vậy có cách nào để cứu tôi không?". An Cảnh nghe vậy thì sốt sắng hỏi.
"Có. Có đấy. Nhưng khó lắm. Tôi không chắc nếu đối phương đã làm giao ước với quỷ rồi. Giống như một vụ làm ăn ấy. Hai bên đã ký hợp đồng với nhau, nếu có người nào động đến lợi ích của bên này, họ chắc chắn sẽ có phản đòn cho dù bên kia mới là người đảm bảo lợi ích cho họ. Cho nên...."
"Cho nên?" Giang Mộc Nhiên lẫn An Cảnh đồng thanh nói.