Giang Mộc Nhiên nhắm mắt lại, không nói chuyện với anh nữa. Người gì đâu mà nói lắm thế không biết.
"Ăn cháo hoa nhé? Dễ ăn, cho đường hay muối đều được.". Miệng thì hỏi nhưng nhìn dáng vẻ anh không có tí nào là đợi câu trả lời. Anh lanh lẹ chuồn ra bếp, vung vẩy vài cái rồi cho gạo vào nồi.
Cháo vừa được thì Hàn Thanh về. Tay cô cầm túi cam, vừa hay hợp với tình cảnh của Giang Mộc Nhiên. Tịch Thế Ngôn bảo cô vắt cam, còn mình tự tay cháo lên phòng Giang Mộc Nhiên.
"Tôi vào nhé?" Anh gõ cửa ba cái.
Không ai trả lời.
Chắc đang ngủ.
"Dậy ăn đi thôi!". Anh vừa đẩy cửa bước vào vừa nói. Đặt mâm nhỏ lên tủ đầu giường, anh thấy cô đang chui trong chăn liền vội vàng kéo cô ra rồi đỡ cô ngồi dậy.
"Đang mùa thu đấy bà dì! Không biết cái chăn này nó nặng với ấm thế nào hả? Đừng nói cô định làm thế này để chảy mồ hôi thải chất độc nhé?"
"Lạnh!". Giang Mộc Nhiên nhíu mày bất mãn, kéo chăn lại quấn lên cổ. Anh kéo ra, cô lại kéo vào. Anh bất lực, đưa bát cháo cho cô, ăn đi cho nóng, ăn xong là ấm ngay!
Cổ cô kẹp chặt chăn, tay thò ra ngoài, run rẩy đón bát cháo.
"Cô được không đấy? Thôi để tôi đi! Ăn mặn hay ngọt?". Anh sốt ruột chịu không nổi. Nhìn cô không khác gì mấy bà cụ đã 80 cả.
"Mặn.". Giang Mộc Nhiên dựa vào đầu giường. Anh bỏ chút muối vào cháo, múc một miếng, thổi thổi rồi đưa đến bên miệng cô. Cô hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn rất phối hợp, ngoan ngoãn ăn hết cả bát cháo.
"Nóng quá!". Cô ném tung chăn ra, tay với đến cái quạt để cuối giường.
"Ây ây làm gì làm gì?! Ngồi yên!". Anh thấy cô định bật dậy thì hoảng sợ, vội vàng ép cô ngồi xuống, tự mình bật quạt cho cô. Điện thoại ting ting hai cái, là tin nhắn của bệnh viện. Anh ấn vào link xem kết quả thử máu, một vài chỉ số giảm nhẹ, kết luận sốt xuất huyết. Phiền phức rồi đây!
"Chọc đến con muỗi nào thế? Gặp muỗi mà không chào à? Nó đốt cho sốt xuất huyết rồi đấy."
"Á? Sốt xuất huyết trung bình một tuần mới khỏi. Hàn Thanh đâu rồi?"
"Đây đây". Hàn Thanh vừa nói vừa cầm một cốc nước cam với cả đĩa măng cụt đã được gọt sẵn vào. Giang Mộc Nhiên vừa ăn xong một bát cháo khá to, giờ nhìn thấy cốc nước cam size L, trong lòng không khỏi lo sợ. Như vậy không ổn, dạ dày không chứa được!
"Ăn măng cụt trước cũng được, không có thì để xuôi một tí rồi ăn uống tiếp.". Tịch Thế Ngôn khi nhìn thấy vẻ mặt của cô thì cố nhịn cười, nói vài câu chữa lành tâm hồn.
"Làm phiền hai người rồi!"
"Không phiền!" - "Lại chả phiền quá ấy chứ!"
Hàn Thanh cùng Tịch Thế Ngôn đồng thanh đáp lời. Anh đúng là khẩu xà tâm Phật.
"Cuối tuần này là hết kỳ hạn một tháng của anh rồi đúng không?". Giang Mộc Nhiên đột nhiên hỏi anh.
"Ừ. Chắc sau đó sẽ đến phần thi phán xét. Hàn Thanh về sau phải bầu cho tôi đấy nhé!". Tịch Thế Ngôn nửa nghiêm túc nửa đùa.
"Ồ, vậy thì anh cứ về trước cũng được. Ở đây tôi có Thanh Thanh chăm sóc rồi."
"Ai nói tôi ở đây để chăm sóc cô chứ? Ban đầu là tôi đến ở nhờ, bây giờ vẫn là ở nhờ thôi, có việc gì đâu mà phải về trước? Hay ý cô đây là muốn đuổi tôi về?"
"Không dám!"
Vào khoảng ngày thứ tư kể từ hôm Giang Mộc Nhiên bắt đầu ốm, cô lại càng mệt hơn. Tầm này tiểu cầu đang giảm, nên được bồi bổ nhiều chất dinh dưỡng, tránh đi lại nhiều. Cũng vì lẽ này, ngày nào Tịch Thế Ngôn đều mua cả túi đồ to đùng cho cô. Đến hạn phải về nhận nhiệm vụ, anh bận rối rít nhưng vẫn ghé qua cô, đưa đồ, rồi tiện tay bê bát cháo lên cho cô ăn. Mấy ngày sau khi nhận nhiệm vụ đều như vậy, luôn tranh thủ thời gian về căn nhà gỗ để chăm sóc cô. Hàn Thanh cảm giác mình như đứa vô dụng ấy, rõ ràng chăm sóc người ta rất tốt, nhưng có người vẫn không yên tâm, ngày ngày bận thế nào cũng quay về giám sát.
"Lại 39o rồi! Cục cưng à, cứ đến chiều là cưng lại sốt cao thế này. Bỏ chăn ra đi, đừng quấn kín như vậy, nóng lắm!". Hàn Thanh thở dài, kéo chăn của Giang Mộc Nhiên ra, cô liền co rúm lại kêu lạnh.
"Tí nữa Tịch Thế Ngôn đến truyền nước cho cậu đấy. Cậu mà cứ trùm kín thế này là anh ta mắng tớ đấy.". Hàn Thanh đành lấy Tịch Thế Ngôn ra đe dọa.
"Tớ bảo vệ cậu". Giang Mộc Nhiên giật lại chăn, đắp kín lên cổ.
"Dậy ăn đi, tớ không lấy chăn của cậu nữa.". Hàn Thanh đỡ cô dậy, đỡ bát cháo đến, thổi rồi đút cho cô.
"Tối không ăn bún nữa đâu, mặn lắm... cả trứng vịt lộn nữa." Giang Mộc Nhiên bĩu môi nói với Hàn Thanh.
"Vậy tối tôi mua phở cho cô". Tịch Thế Ngôn đẩy cửa vào, tay cầm túi đồ lớn, dáng vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều, thêm vào đó là sự phong trần mệt mỏi.
"Anh vẫn qua hả? Mệt thì thôi, tôi có Thanh Thanh mà."
"Không sao.". Anh vừa nói vừa sắp xếp đồ lên bàn.
"Công việc có ổn không?"
Anh bước nhanh đến chỗ cô, kéo chăn xuống.
"Chết nóng đấy!"
Cô bĩu môi: "Tôi hỏi anh công việc ổn không mà?"
"Không ổn còn có mặt mũi đến đây à? Hàn Thanh, cô giúp tôi gọt hoa quả đi, tôi cho cô ấy ăn rồi tí còn cắm kim truyền."