Những người khác cũng sôi nổi lên ngựa, nhân viên của trại nuôi ngựa làm trọng tài.
Tiếng còi vang lên, tám con ngựa như tiễn rời cung cùng nhau xông ra ngoài, Tiểu Lạc nhỏ giọng ở bên tai Lâm Ngạn Sơ nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Một tia linh khí từ trên người Tiểu Lạc chuyển qua Lâm Ngạn Sơ, đem toàn bộ thân thể hắn bảo vệ. Tiểu Lạc trước kia cưỡi gió đạp mây đều không sợ, huống chi chỉ là cưỡi ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa giống như là hiểu ý cô, gương mẫu dẫn đầu xông ra ngoài, đem mấy con ngựa còn lại bỏ xa.
Bên tai là tiếng gió gào thét, xung quanh là mặt cỏ xanh mượt, Lâm Ngạn Sơ bắt lấy dây cương, cảm giác được tốc độ, trong lòng trở nên vui sướng mà trước nay chưa từng có. Vốn dĩ cho rằng có thể đứng lên, có thể bình thường sinh hoạt đã là cực hạn, không nghĩ tới chính mình có một ngày có thể ngồi ở trên lưng ngựa, ở trên cỏ rong ruổi.
Lâm Ngạn Sơ đầu tiên là cười nhẹ, sau đó biến thành vui sướng mà cười to.
Phía sau Phương Lê cùng đồng bọn nhìn con ngựa phía trước căn bản không đuổi kịp tức muốn hộc máu, nhất định là ngựa này có vấn đề, lúc trước hắn có nghe nói trại nuôi ngựa vừa có một con ngựa thiên lý, không nghĩ rằng lại chạy nhanh như vậy, căn bản không ở cùng đẳng cấp, này còn so cái gì, so xem ai có mắt chọn hơn sao?
Phương Lê dừng lại, phẫn nộ mà ném xuống roi ngựa, những người khác tự nhiên cũng ngừng theo.
Nhân viên phụ trách thi đấu của trại đi tới: “Phương thiếu, có vấn đề gì sao?”
“ Con ngựa kia tốc độ nhanh như vậy, cậu vì sao không nhắc nhở tôi?”
Nhân viên công tác thực vô tội: “Ngựa có thể chạy nhanh hay chậm cần phải xem người cưỡi ngựa có thể phát huy tiềm lực của nó nhiều hay ít, ngựa của phương thiếu cũng rất tốt.”
Lời này nói ra chẳng khác nào nói hắn kỹ thuật không tốt.
Phương Lê bị Lâm Ngạn Sơ cho hít khói, không nghĩ tới một nhân viên nho nhỏ cũng dám trào phúng hắn, trong lòng không vui, nhưng nơi này là trại nuôi ngựa lớn nhất Giang Thành, cũng là trại nuôi ngựa tốt nhất ở Hoa Hạ, ông chủ có địa vị rất lớn, tục ngữ nói, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, hắn không dám làm loạn ở trại nuôi ngựa, chỉ có thể tự mình nuốt cục nghẹn này trong người.
“Nhà tôi có việc gấp cần về giải quyết liền, cậu nói với Lâm thiếu, lần này tôi có việc nên phải về trước, hôm nay toàn bộ phí tôi trả, hôm sau có dịp lại thi đấu tiếp.”
Phương Lê nói xong trực tiếp mang người rời đi.
Nhân viên công tác ở thời điểm hắn không nhìn thấy mà xuy một tiếng.
Mọi người đều nói phương thiếu là người duy nhất ở Giang Thành có thể cùng Lâm gia đại thiếu gia so sánh, hiện tại hắn nhìn thấy, vị Phương thiếu gia này còn kém sa Lâm đại thiếu gia.
Ngưởi muốn thi đấu là hắn, đã đánh cuộc nên chịu thua. Kết quả thua không nổi liền tìm lấy cớ, rõ ràng di động cũng chưa đặt ở trên người, việc gấp ở đâu ra, dùng ý niệm phát hiện việc gấp sao? Còn có câu kia toàn bộ chi phí hôm nay đều tính trên người hắn, hắn thật muốn phun tào, Lâm đại thiếu còn cần chút tiền đó của hắn hay sao? Lâm đại thiếu không thiếu nhất chính là tiền, tiền của người ta còn có thể đè chết hắn.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Bất quá những lời này hắn không dám nói trước mặt vị Phương thiếu kia, cũng chỉ là ở trong lòng phun tào mà thôi.
Bên này, tiểu bạch mang theo bọn họ một đường chạy như bay, Tiểu Lạc đột nhiên ý thức được bên người quá mức an tĩnh, tựa hồ trừ bỏ tiếng vó ngựa của Tiểu Bạch, không còn thanh âm nào khác, quay đầu nhìn lại, phía sau một con ngựa cũng không có.
Đồng cỏ rộng lớn liếc mắt một cái cũng không thấy một cái đầu.
Tiểu Lạc làm tiểu bạch thả chậm lại tốc độ, oán trách nói: “Bọn họ thật chậm”
“Có câu nói, kỳ thật tôi vừa muốn nói……”
Lâm Ngạn Sơ trong thanh âm hàm chứa vài phần hài hước không dễ phát hiện, “Tiểu Lạc, chúng ta đi nhầm đường.”
“A?” Tiểu Lạc trợn tròn mắt.
Tuy nói người kéo dây cương là Lâm Ngạn Sơ, nhưng thực tế cưỡi ngựa là Tiểu Lạc, khống chế phương hướng cũng là Tiểu Lạc.
“Không được, chúng ta chạy nhanh vòng trở về, không có việc gì, đuổi kịp.”
Tiểu Lạc muốn quay ngựa, bị Lâm Ngạn Sơ giữ chặt: “Không cần, bọn họ đã đi rồi.”
“A? Anh có ý gì?”
“Phương Lê, tôi hiểu rõ hắn, là một người không thể chịu nổi thua người khác.”
Vừa thấy tình huống không đúng, hắn liền sẽ kịp thời ngăn tổn hại, bằng không cho dù đi lầm đường, mười sáu người, tám con ngựa, cũng không thể một chút âm thanh đều không có, điều duy nhất có thể giải thích là, bọn họ đã đi rồi.
Tiểu Lạc nỗ lực thi đấu, kết quả đám người đáng ghét kia lại bỏ về.
Một nhân viên của trại cưỡi ngựa đuổi theo, thở phì phò nói: “Lâm đại thiếu, phương thiếu gia nói nhà ngài ấy có việc gấp, đi về trước, lần này Phương thiếu mời khách, lần sau lại thi.”
“A.” Lâm Ngạn Sơ không chút nào che giấu sự trào phúng, “Đã có người mời khách, tiền mua con ngựa này cũng tính cho Phương thiếu đi, nhớ ngựa lấy danh nghĩa Tiểu Lạc, thuận tiện lần sau nhất định thay tôi cảm tạ phương thiếu khẳng khái chi tiền.”
Nghe được lời này của Lâm Ngạn Sơ đoán chừng Phương Lê có thể tức chết.
Bất quá lấy hiểu biết của hắn đối với Phương Lê, việc này e rằng hắn sẽ không chịu, sẽ nghĩ cách thoái thác, bất quá Lâm Ngạn Sơ cũng không thiếu chút tiền ấy, có thể gây khó dễ cho hắn một chút là được.
Nhân viên công tác xoa trán nói: “Vâng.”
Hai người cưỡi ngựa chậm rì rì mà đi, Lâm Ngạn Sơ hỏi cô: “Hôm nay như vậy, đối với cô có ảnh hưởng gì không?”
Thời điểm xuất phát, Lâm Ngạn Sơ cảm giác được dòng nước ấm quen thuộc kia lại vây quanh hắn, cảm giác được bảo vệ cũng thực ấm áp, hắn nhớ rõ lần đầu tiên cô nắm tay hắn xong sắc mặt trở nên trắng bệch, chứng tỏ đối với cô cũng không phải không hề ảnh hưởng.
“Cái kia, không có việc gì.” Tiểu Lạc vẫy vẫy tay, “Ngẫu nhiên một lần không có quan hệ, nhưng là quá thường xuyên thì không được, tôi sẽ bị ép khô.”
Lâm Ngạn Sơ không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cảm thấy lỗ tai có chút hồng, quở mắng: “Về sau không được nói lung tung.”
Tiểu Lạc:???
Oan uổng, cô nơi nào nói lung tung?
👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈
Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ nha.🥰
Danh Sách Chương: