Có món nợ treo trên đầu, Lâm Kiệt so với bất kỳ người nào đều sốt ruột hơn, cho nên lần đó ở trung tâm thương mại, những người khác đều chỉ dám có suy nghĩ, duy nhất mình hắn gấp không chờ nổi đã xuống tay.
Lâm Kiệt biết bản thân không thể lưu lại nhược điểm, cũng may hắn có một tay sai đắc lực là Cốc Vượng, người mà hắn ngẫu nhiên cứu giúp trong một lần lương tâm bộc phát.
Lâm Kiệt trong một lần đi bệnh viện vừa lúc nhìn thấy có người nằm viện ra không trả nổi tiền thuốc men, người còn bệnh đã phải bị bệnh viện đuổi đi, lúc ấy bên kia cãi cọ ầm ĩ, Lâm Kiệt vội vàng chạy lấy người, gặp người chắn ở nơi đó, nhất thời hứng khởi đã phát thiện tâm, giúp Cốc Vượng trả tiền thuốc men. Sau đó Cốc Vượng vẫn luôn đi theo bên người Lâm Kiệt, đối với hắn khăng khăng một mực, lần đó hắn có thể từ nước ngoài trốn trở về ít nhiều đều nhờ có sự trợ giúp của Cốc Vượng.
Cho nên lần đó ở trung tâm thương mại, Lâm Kiệt không tự mình đi, lại tạo chứng cứ bản thân không có mặt ở hiện trường, sai Cốc Vượng qua, để hắn hành động tùy theo hoàn cảnh.
Nào biết Cốc Vượng tự cho mình là thông minh, biết Lâm Kiệt có chứng cứ không ở hiện trường, lại làm điều thừa để lại manh mối ngược lại khiến cho Lâm Ngạn Sơ ngờ vực.
Sau đó Lâm Kiệt hành động càng thêm cẩn thận, hơn nữa đám người đòi nợ khả năng bất kỳ thời điểm nào cũng có thể giám sát hắn, hắn không dám lại để lại nhược điểm. Lần này tìm Trình Vĩnh hành động hắn hoàn toàn không ra mặt, cũng là Cốc Vượng đi, nhưng hắn không nghĩ tới Trình Vĩnh thế nhưng lại nhìn xa trông rộng, nói thành giao xong liền đi theo Cốc Vượng, hơn nữa còn nhìn lén bọn họ gặp mặt.
Bên ngoài du thuyền náo nhiệt bao nhiêu, bên trong lại là một mảnh yên lặng bấy nhiêu.
Kế hoạch thất bại, hơn nữa lại bị nợ nần cờ bạc tra tấn, Lâm Kiệt đã từ bỏ giãy giụa: “Tôi sẽ bị phán bao nhiêu năm?”
“Tôi cho rằng thời điểm lên kế hoạch này trong lòng cậu đã rõ ràng.”
Lâm Ngạn Sơ đi ra ngoài, lưu lại vệ sĩ trông chừng Lâm Kiệt cùng Trình Vĩnh, chờ du thuyền cập bờ lại báo án giao cho cảnh sát.
“Là Lâm Kiệt làm?” Tiểu Lạc hỏi.
Lâm Ngạn Sơ gật đầu.
“Tôi cho rằng hắn không dễ dàng mắc mưu như vậy đâu.”
Kỳ thật Trình Vĩnh căn bản cái gì cũng không biết, tìm người theo miêu tả của hắn chỉ có thể xác định thân hình, đoán được đại khái là đàn ông, những cái khác không rõ ràng lắm. Vẫn là nhờ người Lâm Ngạn Sơ phái đi điều tra Lâm Kiệt quay về truyền tin tức, Lâm Kiệt thiếu nợ, đang trốn nợ, hơn nữa nhờ có một ít manh mối lúc trước, Lâm Ngạn Sơ cố ý cầm một phần tài liệu qua dụ Lâm Kiệt.
Phần tài liệu kia miêu tả vô cùng rõ ràng hoạt động của Lâm Kiệt ở nước ngoài, nói cường điệu chính là động cơ gây án của hắn, chứng cứ đầu độc lần này không thể chỉ ra hắn, rất nhiều vấn đề đều là suy đoán, không có chứng cứ xác thực, đáng tiếc Lâm Kiệt trong khoảng thời gian này vốn dĩ đã bị những kẻ đòi nợ làm cho hỏng mất, gϊếŧ người lại là tội lớn, tố chất tâm lý không ổn, nhìn thấy tài liệu xong lại bị hù, tiếp đó cái gì cũng nói ra.
Kỳ thật so sánh với Lâm Kiệt, Lâm Ngạn Sơ vốn dĩ càng hoài nghi cậu mình hơn hết.
Sự việc ba Lâm mất làm Lâm Ngạn Sơ không thể không để ý, mãi vẫn không thể tiêu tan, vào trước là chủ, nhưng cậu mấy ngày nay đều ở công ty, tan làm lại về nhà, biểu hiện vẫn luôn rất bình thường, ngược lại là Lâm Kiệt nhận tội.
Bất quá rốt cuộc cũng bắt được người, Tiểu Lạc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Ngạn Sơ gọi mấy cuộc điện thoại, cho người đi bắt Cốc Vượng, không cho hắn cơ hội chạy thoát.
Lâm Ngạn Sơ vốn dĩ cho rằng nếu quả thật là Lâm Kiệt, kế hoạch của hắn là giả tạo di chúc, không nghĩ tới việc này còn có phần của Trần Gia Nhân.
Trần Gia Nhân trước kia là luật sư của Lâm thị, thưa kiện rất lợi hại, được ông nội coi trọng, sau đó Lâm Ngạn Sơ tiếp quản Lâm thị, phát hiện hắn cấu kết với các quản lý cấp cao, rắp tâm bất lương, Lâm Ngạn Sơ liền đem hắn cùng mấy tên kia đuổi khỏi Lâm thị.
Lâm Ngạn Sơ xác thật có lập di chúc, thời điểm ông nội Lâm đem Lâm thị giao lại cho Lâm Ngạn Sơ muốn hắn bảo đảm qua, chỉ cần những người ở Lâm gia không phạm sai lầm nào lớn, Lâm Ngạn Sơ phải giữ lại phú quý, cho họ cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền.
Lâm Ngạn Sơ cùng những người ở Lâm gia không thân cận, nhưng ông nội Lâm lại không giống nhau.
Lâm Kinh Vĩ là em trai ruột của ông, hai người chỉ kém nhau hai tuổi. Thời điểm học Sơ trung, bọn họ cùng nhau xem một vở kịch tranh đoạt mưu quyền, nội dung chính là sự tranh đoạt quyền lực của các vị hoàng tử, anh em bất hoà, lúc ấy Lâm Kinh Vỹ mười mấy tuổi nói: “Chờ em trưởng thành sẽ ăn chơi trác táng, dù sao anh cũng lợi hại, về sau có anh nuôi em.”
Sau đó Lâm Kinh Vĩ quả nhiên thành một tên ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, thậm chí nuôi dưỡng tình nhân, cho dù hắn hoang đường, nhưng Lâm Kinh Vĩ chưa từng làm gì có lỗi với người anh trai là Lâm lão gia.
Lúc đem Lâm gia giao cho Lâm Ngạn Sơ, ông nội Lâm đã cầm tay Lâm Ngạn Sơ, nói rằng ông đời này còn có hai ước muốn, một là muốn Lâm Ngạn Sơ thân thể khỏe mạnh, hai là muốn Lâm Ngạn Sơ giúp ông thực hiện tiếp hứa hẹn của mình đối với Lâm Kinh Vĩ, nuôi người em trai này cả đời.
Bởi vì nhận sự giao phó của ông nội Lâm, Lâm Ngạn Sơ thậm chí đã từng nghĩ đến việc tìm một người thừa kế từ trong đám người Lâm gia, đương nhiên, sau đó thông qua tìm hiểu, ý tưởng này liền hoàn toàn phải từ bỏ. Hơn nữa bởi vì diễn xuất của bọn họ, vốn dĩ bởi vì ông nội giao phó mà đối bọn họ chờ mong thân cận cũng hoàn toàn thất bại.
Lâm Ngạn Sơ cùng Tiểu Lạc đi đến bên ngoài boong tàu, du thuyền đã chạy tới chỗ sâu trong biển rộng, ngẩng đầu, có thể thấy trời đầy sao.
“Rốt cuộc đã làm xong chính sự.” Tiểu Lạc duỗi người, “Chúng ta có phải hay không có thể đi chơi?”
“Cô muốn chơi cái gì?”
“Điệu nhảy lúc trước chúng ta nhảy gọi là gì?”
Điệu nhảy đó hoàn toàn không giống với các điệu nhảy mà trước đây cô học, lại rất thú vị.
“Điệu Waltz.” Lâm Ngạn Sơ nói.
“Như vậy, vị Lâm tiên sinh này, vì chúc mừng thắng lợi lần này, có thể mời tôi nhảy lại điệu nhảy kia không?”
Vị trí bọn họ đang đứng là tầng thứ tư của du thuyền, chỉ có chủ nhân có thể đến đây, các vị khách khác đều ở tầng 2 hoặc tầng 3. Phía trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, bên tai là tầng tầng gió biển, Lâm Ngạn Sơ vươn tay ra làm tư thế mời, Tiểu Lạc đặt bàn tay của mình lên.
Gió biển thổi bay làn váy Tiểu Lạc, hai người một người soái khí một người mỹ mạo, nếu có người cầm camera tới quay chụp, tùy tiện nhấn một cái đều sẽ cho ra một bức ảnh cực kỳ hoàn mỹ.
Nhảy một đoạn, hai người lại nhảy đến động tác ngửa người ra sau.
Lâm Ngạn Sơ ôm cô, hai người ánh mắt đối diện, không khí dần dần ái muội lên.
“A…… Hắt xì.” Tiểu Lạc đột nhiên hắt xì một cái.
Sự tình phát sinh quá đột ngột, dẫn tới Lâm Ngạn Sơ bị phun đầy mặt.
“Xin lỗi.” Tiểu Lạc ngượng ngùng nói.
Trên biển gió to, cô vừa nãy thật sự không nhịn được nữa.
Lâm Ngạn Sơ: “…… Không có việc gì.”
Một việc nho nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, hắn sớm đã thành thói quen……
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Ngạn Sơ thật đáng thương…
Có một lần ngồi tàu thuỷ ra biển, thời điểm đi ra ngoài thông khí nhìn thấy một cặp vợ chồng ở vòng bảo hộ boong tàu ở đầu thuyền đang khiêu vũ, ấn tượng khắc sâu vô cùng, cảm giác cực kỳ lãng mạn, ha ha ha, gấp không chờ nổi phải an bài cho tiểu tiên nữ, quả nhiên lãng mạn ( nếu không nói đến việc hắt xì)……
Ngày hôm sau, tin tức Lâm Kiệt bị cảnh sát bắt đã lan truyền rất nhanh.
Lâm Kiệt từ xưa đến nay luôn sống yên phận, lại ở nước ngoài nhiều năm, người quen của hắn cũng không nhiều lắm, nhưng hắn bị bắt ở trên du thuyền của Lâm Ngạn Sơ lại là tin tức rất lớn.
Bất quá mọi người cũng không dám tìm Lâm Ngạn Sơ để chứng thực nguyên nhân, chỉ có thể trộm nghị luận ở sau lưng.
Người Lâm gia biết được tin tức thông qua người khác đối với chuyện này phản ứng là lớn nhất. Phe vợ chính cảm thấy hả giận đồng thời không khỏi có loại cảm giác phát lạnh phía sau lưng. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều đối với tài sản của Lâm Ngạn Sơ từng có mơ ước, nhưng không có can đảm lớn đến mức dám động thủ mưu hại, Lâm Kiệt đây cũng là trừng phạt đúng tội, tự làm tự chịu.
Người phe vợ lẽ lại đến tìm Lâm Ngạn Sơ cầu tình, hy vọng hắn niệm tình mọi người đều là thân thích mà không truy cứu sự việc lần này, mở cho Lâm Kiệt một con đường sống, nhưng Lâm Ngạn Sơ không thèm gặp bọn họ, chỉ phân phó quản gia đuổi người đi.
Thời điểm Lâm Kiệt động thủ làm chuyện này nên nghĩ đến phải đối với hành vi của mình trả giá lớn. Hành động này thuộc án hình sự, không phải thân thích cầu tình là có thể bỏ qua. Hơn nữa Lâm Ngạn Sơ ở vào vị trí này, sự an toàn về thể xác và tinh thần của hắn bao nhiêu người nhìn chằm chằm, loại chuyện này không phạt một kẻ làm gương, về sau chỉ sợ lại càng nhiều người đánh chủ ý lên hắn.
Lâm Ngạn Sơ vốn tưởng rằng ông nội Lâm Kiệt cũng tới cầu tình, tuy rằng hắn sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng nếu ông ấy đến đây, Lâm Ngạn Sơ không thể lựa chọn tránh mà không thấy, nhưng khiến hắn không nghĩ tới chính là, Lâm Kinh Vĩ cũng không có tới, thậm chí không nhờ người tới cầu tình, điều này làm Lâm Ngạn Sơ thực sự rất kinh ngạc.
❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤
👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈