• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, toàn bộ tư liệu về Tiểu Lạc đã được trình ở trên bàn của Lâm Ngạn Sơ.

Một trang giấy hơi mỏng, mặt trên ghi lại từ lúc Tiểu Lạc lần đầu tiên xuất hiện, ảnh chụp cô lúc này, cùng với...... bò một ngày ở phía sau núi ngày hôm sau mang một thân muỗi cắn xuất hiện mà bi thảm trải qua, trừ cái này ra, không còn gì khác.

Ngoài cái này, bọn họ còn điều tra các cô gái có tên Tiểu Lạc, không có người nào giống Tiểu Lạc, nói cách khác, Tiểu Lạc như là tự nhiên xuất hiện.

Nếu là trước kia, bọn họ dám đem loại loại tư liệu lung tung rối loạn như thế này mang lên, Lâm Ngạn Sơ liền không để cho bọn họ nói hưu nói vượn như vậy, bất quá có cái suy đoán lúc trước, Lâm Ngạn Sơ cũng không ngạc nhiên. Sau khi đem toàn bộ tư liệu tiêu hủy xong, hắn phân phó những người khác không cần lại tra thêm.

Sau khi nhận được chỉ thị có thể rời đi của thiếu gia, quản gia An Đức liền vội vàng giúp Tiểu Lạc bố trí lại phòng, thêm vào trang phục.

Sau khi trò chuyện cùng Tiểu Lạc, quản gia phát hiện, Tiểu Lạc thật ra là từ bộ lạc nguyên thủy đi đến, không có dùng qua di động, không có chạm qua máy tính, ngay cả TV cũng chưa xem qua. Quần áo chỉ có này một bộ, từ nhỏ đến lớn thế nhưng ngay cả trung tâm thương mại cũng chưa đi dạo qua, càng không cần phải nói đến trang sức, mỹ phẩm dưỡng da.

Quản gia trìu mến thương cảm, hơn nữa thiếu gia cũng đã nói qua không cần lại tra thân thế của Tiểu Lạc, lấy tính tình cẩn thận của thiếu gia, khẳng định Tiểu Lạc thân thế trong sạch, nói không chừng là một người đáng thương nên thiếu gia mới động lòng trắc ẩn.

Quản gia vốn dĩ tính toán trực tiếp bảo người đem đồ vật mua mang trực tiếp về đây, nhưng đối với ánh mắt trông mong của Tiểu Lạc liền không chống cự được, quyết định tự mình mang Tiểu Lạc đi dạo trung tâm thương mại.

Quản gia An Đức lúc trước sau khi tốt nghiệp từ Học viện quản lý hoàng gia ở Y quốc xong liền tới Lâm gia phục vụ, ông là người nhìn Lâm Ngạn Sơ lớn lên, đến bây giờ đã làm việc cho Lâm gia gần 30 năm. Nhìn Lâm Ngạn Sơ cất tiếng khóc chào đời, từ một nhóc con biến thành hiện giờ một mình đảm đương cả Lâm gia.

Bởi vì nguyên nhân công việc, An Đức đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để yêu đương, chờ đến lúc điều kiện cho phép, có thể yêu đương, gặp nhiều dạng người, những người khác có tâm tư ông vừa xem liền hiểu ngay, không tìm được người vừa ý. An Đức sau đó chấm dứt tâm tư yêu đương, biến thành người không theo chủ nghĩa hôn nhân, xem Lâm Ngạn Sơ như con mình mà đối đãi.

Bất quá hiện tại Lâm Ngạn Sơ đã trưởng thành, thời điểm hắn yêu cầu kỳ thật không nhiều lắm, An Đức một lão phụ thân tâm cũng nghỉ ngơi thật lâu, hiện tại nhìn đến Tiểu Lạc, tâm tư trưởng bối yên lặng đã lâu của An Đức lại lung lay lên.

An Đức mang theo một cô hầu gái cùng hai người bảo tiêu, dẫn Tiểu Lạc hướng trung tâm thương mại mà đi.

Tiểu Lạc ngồi ở ghế phía trên quản gia, lại nhìn xem, lại sờ sờ, ngạc nhiên không thôi.

Không thể không nói, nhân loại thật sự thực thông minh, bọn họ tuy rằng không có tiên lực, nhưng bọn hắn chế tạo ra các loại đồ vật so với pháp khí cũng không thua kém.

Đang lúc Tiểu Lạc còn đang kinh ngạc cảm thán, xe liền đến trung tâm thương mại.

Bên trong trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu, đủ loại cửa hàng làm Tiểu Lạc như cá bơi trong biển rộng. Chỉ là gắp một con thú bông, Tiểu Lạc liền vui vẻ vô cùng chơi đến nửa giờ, cuối cùng vẫn là hầu gái Phỉ Phỉ giúp cô gắp một con Pikachu, Tiểu Lạc lúc này mới hoạt động bước chân.

Nhưng là mới từ chỗ gắp thú bông bên kia đi ra, Tiểu Lạc liền lạc vào một cửa hàng mỹ phẩm, cái này, Tiểu Lạc càng thêm đi không được.

Tiểu Lạc trước kia cũng gặp qua những người khác trang điểm, nhưng mấy ngàn năm trước đồ vật chủng loại không có phong phú như hiện tại. Nơi này chỉ là sản phẩm cho môi liền liếc mắt một vòng đếm không hết, cái gì son sáp, son kem, dưỡng môi, các loại màu sắc càng là nhiều đếm không xuể.

Tiểu Lạc phảng phất phát hiện món đồ chơi mới, liền ở quầy thử cái này đến cái kia, kéo đều kéo không đi.

An Đức vung bàn tay lên, đem các loại nhãn hiệu, các loại bộ hộp toàn bộ mua đầy đủ, hoàn hảo sắm vai một người ba ba tốt.

Từ cửa hàng mỹ phẩm đi ra, Tiểu Lạc lôi kéo hầu gái Phỉ Phỉ đi đến một cửa hàng trang phục bên cạnh. Tiểu Lạc liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc váy liền áo màu xanh nhạt đặt trong tủ kính. Chiếc váy này có kiểu dáng cùng với trang phục lưu hành trước kia của Tiên giới có chút giống nhau.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123

Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)

Tiểu Lạc trước kia cũng có một cái váy màu xanh nhạt, là một thụ tinh đưa cho nàng, Tiểu Lạc thực thích, cô mặc rất nhiều năm, thẳng cho đến lúc tiên ma đại chiến.

Tiểu Lạc đi vào trong, chỉ vào chiếc váy trong tủ kinh nói: "Tôi muốn thử chiếc váy này."

Một nhân viên tư vấn bán hàng chuẩn bị hướng phía bên này đi đến chợt vừa nghe đến khẩu âm của Tiểu Lạc, sắc mặt vốn dĩ ấm áp lập tức trở nên không kiên nhẫn, Tiểu Lạc thậm chí nhìn thấy cô ta trợn trắng mắt.

"Ta muốn thử chiếc váy này." Tiểu Lạc nói lại một lần nữa.

Nhân viên tư vấn không tình nguyện mà đi tới, thái độ phi thường ngạo mạn.

Tiểu Lạc thấy động tác chậm chạp của cô, một bộ dáng không chờ đợi, nói, "Tính, để tôi tự mình lấy."

Ai biết Tiểu Lạc vừa nói ra lời này, vị nhân viên kia ngược lại bước chân nhanh hơn, vừa đi đến liền duỗi tay ngăn cản cô: "Cô đừng chạm vào, cô biết cái này có chất liệu gì không? Thiên tơ tằm, đụng hỏng rồi cô bồi thường nổi sao?"

Đối phương đã nói đến như vậy, Tiểu Lạc sao còn không nhìn ra đối phương khinh thường cô, cảm thấy cô mua không nổi không muốn phục vụ cô.

Loại người này cô trước kia cũng đã gặp qua, lúc trước cô cùng Hành Mộc đi nhân gian chơi, thường xuyên sẽ đụng tới loại chủ tiệm phủng cao dẫm thấp, bất quá khi đó bọn họ có tiên lực, căn bản không cần vô nghĩa, tùy tay niết cái pháp quyết làm người xui xẻo để dạy dỗ một chút là được.

Bất quá hiện tại không được, tiên lực của cô trân quý như vậy, cũng không thể lãng phí bởi loại người này.

Nhưng bảo cô nén giận cô cũng không làm được.

Đối phương càng ngăn lại, Tiểu Lạc ngược lại càng muốn thử. Chẳng những muốn thử, cô còn phải mua nó, sau đó lại khiếu nại vị nhân viên này. Dù sao Lâm Ngạn Sơ có tiền, cô hôm nay chính là không tiếc vì hắn phân ra một tia căn nguyên linh lực của mình.

Lâm Ngạn Sơ là nhà giàu số một Hoa Hạ, tiền tiêu xong rồi có thể lại kiếm, căn nguyên linh lực của cô liền tương đương với thân thể phát da, huyết nhục, không phải dễ dàng dưỡng trở về như vậy, mặc kệ cô xài tiền của Lâm Ngạn Sơ như thế nào, đều là Lâm Ngạn Sơ kiếm lời.

Tiểu Lạc đi lấy quần áo trên người người mẫu, nhân viên tư vấn cũng tới lấy, lôi lôi kéo kéo một lúc, chỉ nghe "Xé kéo" một tiếng, váy bị xé rách.

Tiểu Lạc sửng sốt một chút, vị nhân viên kia cũng trợn tròn mắt.

Cái váy này là cực phẩm, trị giá hơn năm con số, vốn dĩ thời điểm người này vừa vào cửa, cô ta nghĩ đây là một vị khách có tiền, cho nên dẫn đầu đến nghênh đón, nhưng là chờ đối phương mở miệng, khẩu âm kia vừa nghe liền biết người này đến giáo dục phổ thông cũng chưa tiếp thu qua, nông thôn nghèo kiết hủ lậu, sao có thể có tiền mua chiếc váy trân quý như vậy, bởi vậy cô ta mới lười phản ứng. Hiện tại tốt rồi, váy bị xé rách, cô thật muốn nhìn xem người này muốn bồi thường như thế nào.

"Tôi đã sớm nói, váy này chất liệu đặc thù, bảo cô đừng đụng vào, cô càng không tin, hiện tại tốt rồi, váy rách, cô bồi thường đi." Cô nhân viên kiêu căng ngạo mạn, "Mọi người đều thấy được, lúc nãy là cô một hai phải lôi kéo chiếc váy này mới bị rách."

Tiểu Lạc cũng không cam lòng yếu thế: "Cô làm ơn hảo hảo xem xem, rốt cuộc là rách ở chỗ nào? Tôi cầm chính là bả vai, hiện tại là tay áo bị rách, rõ ràng là trách nhiệm của cô."

Chỉ tiếc Tiểu Lạc một ngụm plastic tiếng phổ thông, những người khác vốn đang ở đây quan sát, hiện tại vừa nghe, tức khắc liền hiểu rõ. Khẳng định là một nữ sinh bình dân muốn mặc thử chiếc váy, kết quả phá hư rồi lại không nghĩ chịu trách nhiệm.

Quần áo có thể đặt trong tủ kính ở đây, giá cả đều sẽ không thấp, nếu mua không nổi, liền không nên cấp nhân viên tư vấn thêm phiền toái, mà không phải giống hiện tại, gây họa xong mới nghĩ thoái thác.

Ở trung tâm thương mại này, mọi người đều là phân giai cấp, cái loại người này vừa nhìn thấy liền biết mua không nổi còn một hai phải thử quần áo thực dễ dàng khiến người ta chán ghét.

Đang lúc hai bên còn đang tranh cãi, An Đức quản gia mang theo bảo tiêu từ cửa hàng mỹ phẩm bên cạnh đã đến đây. Vừa vào cửa liền nhìn thấy một nhân viên tư vấn cầm một cái váy liền áo bị xé châm chọc Tiểu Lạc mua không nổi quần áo thì không cần thử, hiện tại váy hỏng rồi liền bắt Tiểu Lạc bồi thường.

Người mình mang đến thế nhưng để cho người ta khi dễ.

---Sao đọc truyện khác những lúc như này toàn nam 9 đến giải vây cho nữ 9 mà truyện này thấy sai sai, Chương sau chờ ba ba đến giải vây Tiểu Lạc nha mn, QAQ---

"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK