• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

---Chương này  hơi ngắn mọi người thông cảm  nhá. Do mình đang chạy dealine nên thời gian rãnh hơi ít. Qua tháng sau rãnh hơn nè-----------------------------------------------------------------------------

Hai người tiến vào tuy không có nhiều cử chỉ thân mật, nhưng thời điểm đứng chung một chỗ lại có một loại cảm giác ăn ý không nói thành lời, mỗi ánh mắt, mỗi động tác đều có loại loại không khí người ngoài không thể hòa nhập.

Mẹ Lâm nhìn về phía Tiểu Lạc, là một cô gái lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn đến cô, sự chú ý không phải là ngoại hình, mà là đôi mắt. Đôi mắt của cô cực kỳ xinh đẹp, rất linh động, không cần cô nói cái gì, chỉ cần đứng yên một chỗ, đã cho người ta một loại cảm giác sinh động, cực kỳ thoải mái.

Lâm Ngạn Sơ thích cô cũng không có gì là kỳ quái.


"Mẹ." Lâm Ngạn Sơ đã đi tới.

Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ đi vào, tuy rằng cô so với mẹ Lâm Ngạn Sơ còn lớn tuổi hơn nhiều, bất quá cô với Lâm Ngạn Sơ lại ngang hàng, vị này cũng coi như là trưởng bối, Tiểu Lạc chưa nghĩ ra nên xưng hô thế nào, liền bắt chước quản gia, nói: "Phu nhân."

"Gọi phu nhân thật xa lạ." Mẹ Lâm đi tới giữ chặt tay Tiểu Lạc, "Con có thể kêu ta là dì, hoặc như Ngạn Sơ gọi ta......"

"Mẹ." Lâm Ngạn Sơ đánh gãy lời bà, "Mẹ như thế nào đột nhiên đến đây?"

"Anh còn không biết xấu hổ hỏi." Mẹ Lâm trừng hắn một cái, "Đã xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói với tôi, là cảm thấy người mẹ này già rồi không còn tư cách quản con cái nữa phải không?"

"Con chỉ là không muốn khiến mẹ nhọc lòng."

Mẹ Lâm biết rõ tính cách của Lâm Ngạn Sơ, cũng không có nhiều lời, gặp được người, xác định hắn không có việc gì, ánh mắt lại trở xuống trên người Tiểu Lạc, "Ngạn sơ đứa nhỏ này để con phải lo lắng."


"A...... Không."

Tiểu Lạc không có cha mẹ quan hệ huyết thống, trước kia thời điểm ở Thiên Đình chơi thân nhất chính là Hành Mộc cùng Văn Vùng, cũng không có kinh nghiệm ở chung với trưởng bối, đối mặt mẹ Lâm thân cận không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

"Ngạn Sơ đứa nhỏ này dì biết, tính tình thật sự xấu, trong khoảng thời gian này thật là vất vả cho con." Mẹ Lâm lôi kéo Tiểu Lạc nói chuyện, Lâm Ngạn Sơ vừa đi phòng bếp một chuyến, lúc ra tới cầm dĩa táo trên tay đưa cho mẹ mình, "Ăn trái cây."

Lâm Ngạn Sơ khó có được một lần săn sóc, mẹ Lâm thụ sủng nhược kinh tiếp nhận trái cây, cắn một cái, phát hiện Lâm Ngạn Sơ đã đem người đi rồi.

Mẹ Lâm: "......"

Bà có ý tốt muốn giúp hắn xoát hảo cảm, chẳng lẽ hắn còn sợ bà có thể khi dễ người ta sao.


Mẹ Lâm ở lại ăn cơm chiều xong liền rời đi, ở Giang Thành bà cũng có chỗ ở, Lâm Ngạn Sơ sau khi thành niên, bà cùng hắn cũng không còn ở chung một chỗ.

Trước khi đi, Lâm mẫu đưa cho Tiểu Lạc một cái chìa khóa, nói là cảm ơn cô đã chiếu cố Lâm Ngạn Sơ.

Tiểu Lạc thật sự hổ thẹn, bởi vì cô cảm thấy, khả năng Lâm Ngạn Sơ chiếu cố cô so với cô chiếu cố Lâm Ngạn Sơ còn nhiều hơn. Không cho Tiểu Lạc có cơ hội từ chối, mẹ Lâm đã ngồi xe đi rồi.

Đây là một cái chìa khóa xe, Lâm Ngạn Sơ mang Tiểu Lạc đến gara.

Thang máy đi xuống, đèn cảm ứng vốn dĩ phải tự động sáng lên cũng không có nhấp nháy, gara xuất hiện một cái mũi tên ánh huỳnh quang rất lớn, đi dọc theo hướng mũi tên, tới trung tâm gara, chỉ thấy chính giữa gara có một cái màn sân khấu cực lớn, ở giữa còn buộc một cái nơ con bướm màu hồng nhạt.
Phía trước màn sân khấu còn có một cái mũi tên chỉ vào nó: Kéo tôi.

Tiểu Lạc tò mò đi qua kéo một cái, trên đỉnh gara là vô số pháo hoa đang rơi xuống, Tiểu Lạc hoa cả mắt, đồng thời, màn sân khấu tự động mở ra, lộ ra siêu xe bên trong.

Đây là một chiếc xe thể thao màu đỏ, thân xe là một đường cong uốn lượn, toàn thân tản ra một loại cảm giác xa hoa không thể diễn tả, như là một vị tuyệt thế mỹ nữ đang chờ đợi quân vương đến sủng hạnh, hấp dẫn mọi tầm mắt.

Phía trước siêu xe còn đang treo một cái thẻ bài đáng yêu, trên đó viết: Về sau tôi chính là của bạn, phải chiếu cố tôi thật tốt.

Cuối thẻ bài là hình Lâm Ngạn Sơ.

Tiểu Lạc & Lâm Ngạn Sơ: "......"

Tiểu Lạc bị hành động này của mẹ Lâm làm cho khiếp sợ đến nơi rồi: "Tôi hiện tại đuổi theo ôm đùi dì ấy còn kịp không?"
Lâm Ngạn Sơ còn chưa kịp đáp, di động đột nhiên vang lên, Lâm Ngạn Sơ lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn mẹ Lâm gửi đến: "Quà mẹ tặng Tiểu Lạc, con bé có thích không?"

Lâm Ngạn Sơ nhìn vào mắt Tiểu Lạc, lại trả lời: "Thích."

Đương nhiên thích, cô còn muốn một lần nữa đổi đùi ôm......

Thật ra, ngay tại thời điểm Tiểu Lạc nói muốn học lái xe, Lâm Ngạn Sơ cũng đã nghĩ sẽ mua xe gì cho Tiêu Lạc. Bất quá Tiểu Lạc hiện tại còn đang học lái, Lâm Ngạn Sơ vốn dĩ chính là chờ cô học lái thành thạo, lấy được bằng lái, cùng ngày cô nhận bằng, hắn lại mang xe đến tặng để tạo bất ngờ cho cô.

Không nghĩ tới bản thân chuẩn bị lâu như vậy, thế nhưng lại bị mẹ mình đoạt trước.

Lâm Ngạn Sơ nói không nên lời trong lòng bây giờ là cái cảm giác gì, đi lên phía trước, đối với Tiểu Lạc nói: "Chiếc xe này quả thật rất đẹp, nhưng không thích hợp cho người mới."
Lâm Ngạn Sơ xoa xoa đầu cô, nỗ lực xoát cảm giác tồn tại: "Chờ cô lấy được bằng lái, tôi dẫn cô đi mua xe."

Tiểu Lạc học lái xe như cá gặp nước, khuôn mặt của huấn luyện viên một ngày so với một ngày lại càng tiều tụy hơn. Tiểu Lạc  học bảy ngày, đã bị huấn luyện viên gấp không chờ nổi đưa đi thi.

❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤❤🧡🧡❤

👉"Cầu sao a, mọi người vote cho mình nếu thấy hay nhé. Tiếp thêm cho mình chút động lực đi mấy tình yêu ơi!"👈

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK