• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hân Nhi không hiểu Đỗ Trúc Quỳnh đang nói cái gì. Càng khó hiểu khi cô ta thay đổi thái độ nhanh như vậy. Cô dùng vẻ mặt ngây thơ, vô tội hỏi ngược lại cô ta.

" Cô Đỗ đang nói gì vậy? ".

Đỗ Trúc Quỳnh nhìn người con gái khuôn mặt xinh đẹp, non nớt lại luôn có dáng vẻ mỏng manh khiến cho cánh đàn ông muốn chở che trước mặt này thì không khỏi càng thêm căm ghét. Cô ta không kiêng nể gì nữa mà lộ ra bộ mặt thật của mình, hung hăng nói.

" Đừng có giả vờ, tôi biết cô đang quyến rũ Hoàng Hải, nếu không tại sao mỗi lần có cô xuất hiện anh ấy đều biểu hiện khác thường? ".

Mà Hân Nhi càng nghe càng thấy rối rắm. Cái gì mà biểu hiện khác thường. Có mà một khuôn mặt lạnh tanh như đá thì có. Anh ta còn chẳng thèm cho cô một nét mặt tốt, lấy đâu ra điểm khác thường chứ.

Vừa rồi Hân Nhi lại hiểu lầm Hoàng Hải cùng Đinh Văn Lâm có cái kiểu quan hệ đó, cho nên trong lòng liền cảm thấy có chút tội nghiệp cho Đỗ Trúc Quỳnh. Không biết vị hôn phu của mình bị như vậy, còn tưởng nhầm cô là tình địch nữa chứ. Vậy nên Hân Nhi liền bày ra vẻ mặt thông cảm, khẽ vỗ nhẹ vai cô ta mà chớp mắt nói.

" Haizz, cô Đỗ, tôi hiểu, cô không muốn chấp nhận cái sự thật này đâu. Nhưng mà anh ta đã như vậy rồi thì cô nên tìm đối tượng khác đi, tìm tôi gây sự làm gì chứ ".

Đỗ Trúc Quỳnh nghe xong những lời này, nghĩ là cô đang nói những lời khiêu khích mình thì càng thêm tức giận, không nhịn được mà hất tay Hân Nhi đang đặt trên vai mình.



" Cô... ".

Cô ta tức đến tím tái mặt mày, cắn môi, dáng vẻ hung dữ mà giơ tay tát cho Hân Nhi một cái. Còn không quên nói một câu.

" Đồ tiểu tam không biết xấu hổ ".

Hân Nhi bị ăn trọn một cái tát, một bên má liền ửng đỏ, đưa tay ôm mặt quay ra nhìn chằm chằm Đỗ Trúc Quỳnh, vẻ mặt thoảng thốt lúc này mới ý thức được Đỗ Trúc Quỳnh này có ý xấu với mình. Không khỏi khẽ phản kháng nói:

" Cô có bệnh à? Sao lại đánh tôi chứ? ".

Đỗ Trúc Quỳnh tiến đến túm tóc Hân Nhi, cô ta giống như thực sự mất đi lí trí vậy, hành động không giống bình thường mà tiến đến kéo Hân Nhi gần ra chỗ mặt biển.

Mà Hân Nhi bị cô ta túm tóc có chút đau đớn liền kháng cự, đưa tay lên kéo tay cô ta ra, giằng co với cô ta.

" Cô..buông tôi ra ".

Mặc kệ cho Hân Nhi hét lớn, Đỗ Trúc Quỳnh vẫn không hề để tâm. Cô ta giờ phút này cực kì đáng sợ, vẻ mặt hung tợn, khuôn mặt sớm đã vặn vẹo đến không nhìn nỗi, vừa kéo mạnh Hân Nhi một cái ngay giây sau liền đẩy Hân Nhi xuống biển.

Hân Nhi bị cô ta đẩy mạnh một cái liền ngã xuống biển, cô không biết bơi nên cố gắng vùng vẫy, khuôn mặt ngộp lên cố gắng kêu cứu.

" Cứu tôi với..cứu..tôi..c.ứ.u tôi... ".

Mà Đỗ Trúc Quỳnh đang đứng trên bờ biển, lúc này nhìn thấy Hân Nhi đang vùng vẫy dưới nước mới chợt ý thức được việc mình vừa làm. Cô ta đứng bất động tại chỗ, nhìn Hân Nhi vùng vẫy nhưng bản thân lại không có ý muốn cứu Hân Nhi.



Hân Nhi chật vật kêu cứu, cả người gần như chìm sâu xuống biển đến nơi. Khi cô vừa hay nhắm mắt, tưởng chừng như bản thân sắp phải kết thúc sinh mệnh thì cô cảm nhận được có một bàn tay to khỏe đang ôm lấy cơ thể cô.

Ngay giây sau, Hân Nhi cảm nhận được người đó đang lay người cô, một lúc lâu thì có một cánh môi mềm mại của ai đó đặt lên môi cô, truyền khí vào miệng cô. Cứ như vậy kéo cô lên bờ.

Trong lúc người đó đang cố gắng kéo cô lên, Hân Nhi dường như lờ mờ nhìn thấy gương mặt của Bùi Hoàng Hải.

Sau khi kéo được cô lên bờ, Hoàng Hải cả người ướt sũng áo sơ mi trắng, đặt Hân Nhi nằm ngửa xuống nền cát, lại thấy cô hôn mê bất tỉnh. Anh liền khẽ lay người cô mà gọi.

" Hân Nhi, Hân Nhi! ".

Gọi vài câu không thấy cô phản ứng gì, khuôn mặt tái nhợt của anh liền lo lắng mà không nghĩ ngợi nhiều, anh đưa tay bóp mũi nhỏ của cô, kéo miệng cô ra mà cúi xuống, kề miệng mình vào miệng cô mà truyền khí, hô hấp nhân tạo cho cô.

Lúc này đứng nhìn anh là Đỗ Trúc Quỳnh vẻ mặt kinh hãi đứng gần đó, cô ta chết lặng khi thấy cảnh này. Lại bấu chặt móng tay vào da thịt, càng thêm ghen ghét với cô gái đang nằm bất tỉnh kia.

Đứng cạnh đó cũng chứng kiến cảnh này còn có Đinh Văn Lâm và cô cháu gái nhỏ của anh ta- Đinh Tuyết San.

Đúng vậy. Vừa rồi lúc cấp bách chính là Đinh Tuyết San đã kêu hai người Bùi Hoàng Hải và Đinh Văn Lâm tới cứu cô.

Nhớ lại vừa rồi, trong lúc Đinh Tuyết San cùng một người vệ sĩ đến tìm Đinh Văn Lâm liền vô tình nhìn thấy cảnh tượng Đỗ Trúc Quỳnh tát Hân Nhi, cô bé liền kêu vệ sĩ đi bên cạnh tìm Đinh Văn Lâm tới ngăn cản.

Nhưng lúc vệ sĩ lên du thuyền nói với Đinh Văn Lâm toàn bộ vụ việc thì Bùi Hoàng Hải cũng ở đó. Thế là hai người liền lập tức chạy tới, kết quả liền thấy cảnh Hân Nhi ngã xuống biển.

Cả hai đều hốt hoảng lao đến muốn cứu Hân Nhi nhưng Bùi Hoàng Hải đã nhanh chân hơn Đinh Văn Lâm một bước, cứ như vậy mà anh mới có màn hô hấp nhân tạo cho Hân Nhi như thế này.

Mà Đinh Văn Lâm khi chứng kiến cảnh tượng này cũng không vui vẻ là mấy. Anh có chút hụt hẫng. Nếu bản thân nhanh chân hơn một bước thì giờ này người hô hấp cho cô đã là anh rồi.

Hân Nhi sau khi được Bùi Hoàng Hải dùng khí ấm truyền vào trong liền có dấu hiệu tỉnh. Cô lờ mờ mở mắt, ho ra vài ngụm nước biển trong người.

Cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt hoảng loạn của Bùi Hoàng Hải. Sau đó lại bất tri bất giác mà ngất lịm đi, không còn biết gì nữa.

Bùi Hoàng Hải lo lắng, kêu Đinh Văn Lâm gọi xe cấp cứu. Sau đó cô liền được đưa vào bệnh viện.

Mà Đinh Tuyết San trước khi rời đi liền nhìn khẽ sang cô gái đang đứng sững người, ánh mắt căm ghét nhìn về phía xe cứu thương chở Hân Nhi đi kia.

Không cần biết cô gái này là ai, Tuyết San trong lòng liền sinh ra ác cảm với Đỗ Trúc Quỳnh kể từ giờ phút này.

" Dám đẩy chị gái xinh đẹp! Là người xấu ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK