Cô nhớ, sau khi uống rượu, cô đã gục xuống, chuyện sau đó thế nào cô không có chút ấn tượng. Còn tình cảnh này khiến cô không thể không nghĩ tới khả năng hai người đã xảy ra vấn đề gì đó không nên.
Lam khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tay run run đặt lên tay anh toan gạt ra, không ngờ sợ đụng chạm ấy lại khiến anh tỉnh lại. Khánh nhăn mày, "ưm" một tiếng rồi mở mắt, nhìn vào vẻ vẫn chưa hết bàng hoàng trên mặt Lam.
Cả hai im lặng, bầu không khí hết sức quái dị, khó xử đến cùng cực. Lam không biết mình nên cư xử thế nào sau chuyện này. Không ngờ Khánh lại lên tiếng trước, hỏi một câu hết sức thản nhiên.
- Vẫn khỏe chứ?
Câu hỏi ấy, khiến Lam vừa ngượng vừa bực. Anh xem mọi thứ như là lẽ đương nhiên vậy. Lam gạt tay anh ra, ngồi dậy, nhăn mày đỡ lấy cái đầu nặng trịch. Khánh cũng ngồi dậy theo, khẽ liếc qua cô.
Dù cô đang dùng chăn che chắn cơ thể, song bờ vai trắng mịn kia vẫn đập vào mắt anh, nửa kín nửa hở. Khánh nhíu mày, quay mặt sang hướng khác, kìm nén.
- Có lẽ...lúc tối chúng ta đều say. - Sau một lúc lâu im lặng, Lam nói, cười hết sức gượng gạo. - Chuyện này...chỉ là tai nạn. Coi như...
- Em muốn nói coi như chưa từng xảy ra sao? - Khánh quay lại nhìn Lam, đôi mắt trông vẫn có vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn sâu bên trong là sự tức giận vô cùng.
- Dù gì chúng ta cũng đã trưởng thành...
- Vì trưởng thành nên có thể xem nhẹ chuyện này? - Khánh nhếch môi, cười lạnh. - Ngọc Lam, cách nghĩ của em quả thực rất người lớn, rất tiến bộ. Anh theo không kịp.
- Vậy anh muốn thế nào chứ? - Lam cười nhạt, nhìn Khánh. - Chịu trách nhiệm với em sao? Không cần miễn cưỡng như vậy. Dù gì cũng không phải lần đầu, huống hồ đêm qua chúng ta đều say, hành động không kiểm soát là lẽ không thể tránh khỏi. Chuyện này cũng là một phần lỗi của em, cho nên...
- Nếu anh bảo lúc đó anh rất tỉnh táo thì sao? - Khánh cắt ngang, khuôn mặt lạnh nhạt. - Lúc đó, quả thực anh rất tỉnh táo. Anh biết anh đang làm cái gì.
Lam á khẩu, không biết nói thế nào. Cô cắn môi, khẽ quay đầu đi.
Vì sao lúc cô đang cố gắng làm dịu sự khó xử này, biến chuyện to thành chuyện nhỏ, để cả hai không phải khó khăn khi đối mặt với nhau, thì anh lại nhẫn tâm phá tan nỗ lực của cô, biến trướng chuyện này hơn nữa. Chẳng lẽ anh không biết, để bình tĩnh nói ra được những lời đó, cô đã phải cố gắng tới mức nào.
Một bàn tay đặt lên má Lam, kéo cô quay lại nhìn mình. Khánh nói tiếp.
- Em không có gì muốn hỏi sao? - Thấy Lam mím môi, khuôn mặt khó xử, Khánh lại hỏi. - Cũng không muốn đánh mắng anh sao? Anh bảo anh cố tình, em không thấy giận sao?
- Vì sao...? - Bị ánh mặt nghiêm túc đến giá lạnh của anh chiếu vào, cuối cùng cô cũng bật ra được câu hỏi ấy. Vốn đang rất tốt đẹp, vì sao lại khiến mọi chuyện rối tung lên thế này?
- Em hỏi đúng vấn đề rồi đấy. - Khánh áp sát mặt cô hơn, điều đó khiến Lam càng khó xử. Cô nghiêng người ra phía sau, nhìn đi nơi khác né tránh. Khánh cũng không ép cô, chỉ nói vào tai cô bằng chất giọng trầm thấp của mình. - Một người đàn ông có ham muốn với một người phụ nữ, em nghĩ có những khả năng nào xảy ra?
Không chờ Lam lên tiếng, anh đã nói luôn.
- Một, ham muốn về dục vọng, chỉ cần thỏa mãn về mặt thể xác. Hai, ham muốn về tình cảm, muốn dùng hành động để phóng thích toàn bộ cảm xúc của mình. - Đến đây, giọng Khánh nhỏ hơn, thấp hơn, gần như thổi khí vào tai Lam. - Anh thuộc trường hợp thứ hai.
Cả người Lam cứng đờ, mắt mở lớn, song vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Khánh. Anh thấy cô như vậy, khẽ thở dài, dịch người ra xa.
- Anh xin lỗi. Nhưng anh không hối hận. - Khánh chống tay lên trán, cười tự giễu. - Thích em đến mức mất cả kiểm soát, đến cả anh còn thấy đáng khinh. Anh xin lỗi, vì đã tự ý chạm vào em, thiếu tôn trọng em khi mà em không cho phép. Hay nói đúng hơn là, vào cái lúc em không đủ tỉnh táo, không có khả năng để kháng cự, anh đã hành động như một thằng khốn nạn, lợi dụng điều đó để đạt được mục đích của mình. Em tuyệt đối đừng tha thứ cho anh.
Lam vẫn không dám nhìn Khánh, mặc anh nói chán, cô vẫn mím môi im lặng. Bởi cô cũng đang rất mâu thuẫn, với chính cảm xúc của mình.
Lẽ ra nên hận, nên đánh mắng anh. Cớ sao khi đã rõ mọi việc rồi, cô vẫn không chút tức giận. Cớ sao khi nghe anh nói thích cô, tim cô lại đập nhanh như thế, thổn thức như thế? Nghe giọng anh mỉa mai chính mình, cô lại thấy khó chịu như vậy.
Những chuyện này rốt cuộc là sao đây? Cô không hiểu. Mọi thứ vốn đang rất bình thường, rất an ổn, rất bình lặng, vì sao bây giờ lại rối tung rối mù, vì sao khiến lòng cô dậy sóng như vậy?
Lam cắn môi, mày nhíu mày, hai tay siết chặt lấy tấm chăn.
Đúng lúc, Khánh nhìn qua cô vì không nghe thấy tiếng đáp lại. Nhìn phản ứng của cô, anh cứ ngỡ là cô đang rất giận, như thể đang kiềm chế bản thân để không phải đánh anh. Dáng vẻ ấy, cam chịu đến khổ sở.
Vì sao em lại không đối với anh giống như năm xưa, thỏa thích nhạo báng anh, thỏa thích chửi rủa anh, thỏa thích đối đầu với anh, rồi thỏa thích nói lên tất cả những gì mình nghĩ?
Thời gian thực sự đáng sợ đến vậy sao? Đến mức biến đổi tính cách của một con người, đến mức dù có thế nào cũng không vãn hồi nổi thanh xuân?
Khánh đột ngột nắm lấy tay cô, kéo giật một cái rất mạnh. Lam giật mình nhìn sang, mặc kệ chiếc chăn mỏng cứ thế tuột xuống. Cô cảm thấy khó thở, cực kì bối rối khi nhìn vào mắt anh lúc này. Ánh mắt ấy đang rất hung dữ, mà người phải hứng chịu nó lại là cô.
- Vì sao em không nói gì? Vì sao đến cả một chút phản ứng em cũng không có? - Khánh tức giận, siết rất mạnh cổ tay cô. - Em có thể đánh anh, mắng anh cơ mà?
Lam siết tay lại, dùng sức rút ra nhưng không thể. Khánh càng nhìn càng tức giận hơn. Thái độ của cô, cứ như không xem trọng anh, không để tâm đến bất cứ lời nói hay hành động nào của anh vậy. Nó như thể đang nói cho anh biết, là rằng trong mắt cô, trong lòng cô, trong trái tim cô, anh hoàn toàn không có chỗ đứng nào. Mặc anh nói gì, có làm gì, cô cũng đều chỉ xem như là một hạt bụi, không đáng được quan tâm.
- Hay là vì em cũng thích anh nên mới ngầm đồng ý? - Khánh kéo cô lại gần mình hơn, gằn giọng nói ra đáp án cuối cùng. Cơ thể Lam như bị điện giật, lập tức đẩy anh ra. - Không phải!
Lời phủ định ấy, quá dứt khoát và mau lẹ khiến Khánh sững sờ. Rồi anh bật cười, thật chua chát.
- Ừ, anh biết mà. Làm sao có thể được chứ. - Đoạn, Khánh kéo chăn lên, quấn trọn lấy cơ thể cô. Sau đó anh đứng dậy mặc quần áo, vẻ mặt lại thản nhiên như thường.
- Đúng rồi. - Đang cài cúc áo, như thể nhớ ra điều gì, Khánh hơi quay lại. - Tối nay anh có việc, có lẽ sẽ không về. Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
Cửa nhà đóng lại, căn phòng trở nên tĩnh lặng vô cùng. Lam cuộn chặt chiếc chăn trên người, cuộn đầu gối, áp mặt xuống. Không hiểu sao, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
***
Hôm đó anh không về, ngày tiếp theo anh cũng không về, cuối cùng, kéo dài đến tận cuối tuần. Lam Anh không hay biết gì, không ngừng thắc mắc hỏi chú Khánh, còn muốn mượn điện thoại mẹ để gọi cho chú. Lam vẫn cười hiền, giải thích cho con rằng chú bận. Nhưng tận sâu trong lòng cô lại thấy xấu hổ không thôi. Cô xấu hổ, vì làm mẹ của con cô, nhưng rốt cuộc lại làm một việc không hề đứng đắn, rồi sau đó lại đóng giả làm một người mẹ mẫu mực. Cô đang lừa dối chính con gái của cô.
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Cả tuần không hề thấy anh ở nhà, công ty cũng không gặp. Lam thừa nhận, có đôi khi cô vẫn thất thần mà nhớ đến anh, nhớ những gì mà anh đã nói vào sáng hôm đó. Cho tới bây giờ cô vẫn không thể lý giải nổi vì sao, khi anh đã làm những việc như thế với cô, cô lại không có chút ý nghĩ nào trách cứ anh.
Bởi vì cô cũng là người có lỗi sao?
Bởi vì đó không phải lần đầu nên cô không quá coi trọng sao?
Hay thật sự giống như anh nói, cô cũng thích anh, nên mới chấp nhận tai nạn đó dễ dàng như vậy?
Mới chỉ nghĩ tới trường hợp cuối cùng, Lam đã bác bỏ nó ngay lập tức. Làm sao có thể có chuyện đó? Cô là một người phụ nữ đã có một đời chồng, một người con. Trong khi anh lại còn đang độc thân, đang ở đỉnh cao phong độ. Việc anh thích cô đã đủ hoang đường lắm rồi, cô làm sao có thể có tư cách thích lại anh?
Có lẽ, cảm xúc ấy của anh cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Hoặc là do anh đang ngộ nhận, đang hiểu lầm.
Nếu là cô của những năm tháng ấy, tươi trẻ đầy sức sống, có lẽ việc anh thích cô còn có thể lý giải. Nhưng bây giờ, cô giống như một cành hoa đã tàn, cho dù đã biết chăm sóc vẻ bề ngoài của mình thì đã sao? So ra, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ không chút quyến rũ gì. Có lẽ rồi anh cũng sẽ hiểu ra thôi, là rằng bản thân anh đã nhầm lẫn và sai lầm như thế nào.
Người như anh, ở bên cạnh chí ít cũng phải là người giống chị Tâm. Xinh đẹp, độc lập, tài giỏi.
- Mẹ!!! - Tiếng hét hốt hoảng của Lam Anh dội vào tai khiến Lam bừng tỉnh. Cô giật mình khi thấy con gái đang cầm lấy tay mình kéo lại bồn rửa, xả nước. Dòng máu đỏ tươi cùng nước lạnh chảy từ ngón tay xuống, bấy giờ Lam mới ngơ ngác phát hiện ra bản thân quá thất thần, đến mức cắt vào ngón tay từ lúc nào cũng không biết. Còn chưa nói, vết cắt thực sự rất sâu, rất đau.
- Mẹ nghĩ cái gì mà nhập tâm thế? - Lam Anh nhăn mày, làu bàu như bà cụ non. - Chú Khánh mà biết thì...
Nghe tên Khánh, rõ ràng Lam đã chột dạ. Lam Anh không để ý tới phản ứng của mẹ, vẫn lầm bầm.
- Chú ấy mà biết mẹ bị thương chắc chắn sẽ nói con là bé hư không biết giữ lời hứa.
- Lời hứa gì? - Lam tò mò, không kìm được hỏi. Lam Anh nhìn cô, xị mặt. - Chú ấy bảo con, hứa với chú, thời gian chú không ở nhà phải để ý mẹ cháu, ngoan ngoãn đừng làm mẹ cháu buồn, chăm sóc mẹ thật tốt, vì mẹ yêu cháu nhất nên cháu cũng nên như vậy.
Thật không công bằng!!!
Lam cúi đầu, cắn môi, để mặc Lam Anh lóng ngóng xử lý vết thương cho cô. Bây giờ cô chỉ nghĩ, tên Thịt Mỡ đó, vì sao vẫn láu cá y như ngày xưa vậy?
Thời niên thiếu, nghịch ngợm bày trò đối đầu với cô. Lúc trưởng thành, âm thầm làm đủ thứ khiến cô phải thấy mắc nợ anh mãi mãi. Quả thật không công bằng! Anh hoàn toàn không cho cô cơ hội phản kháng lại.
Vì sao anh vẫn chưa nhận ra? Người như em, đâu đáng để anh đặt tâm tư vào?
Điện thoại chợt reo. Lam Anh bỏ tay mẹ ra, chạy đi lấy giúp mẹ. Lam nhìn tên người gọi, là một số lạ, hình như là số máy bàn.
- Alo?
- Xin hỏi cô có biết bệnh nhân Hoàng Huy Khánh không ạ?
Lam chớp mắt, dường như chưa hiểu. Khi não hoàn toàn nhận được hết thông tin, cô đứng bật dậy, giọng run run hỏi lại.
- Sao cơ ạ? Bệnh nhân?
- Vâng, đúng vậy. Tôi thấy số của cô hiện ở đây nên gọi điện đến hỏi thử. Xin hỏi cô...
- Anh ấy bị làm sao vậy? - Không để bên kia quá dông dài, Lam hỏi thẳng, không hề dấu vẻ lo âu.
- Vâng, anh ấy vừa xảy ra tai nạn, phía chúng tôi cần người nhà anh ấy đến làm thủ tục nhập viện.
- Tôi sẽ đến ngay!
Lam hối hả cúp điện thoại, luống cuống vào phòng lấy tiền và chìa khóa, sau đó dẫn Lam Anh theo cùng. Cô không nỡ để con ở nhà một mình.
Làm thủ tục xong, y tá ở quầy trực mỉm cười đưa cho Lam một chiếc điện thoại, cô nhận ra nó là của anh. Khi vô tình lướt nhẹ lên màn hình, Lam hơi bất ngờ khi không hề có mật mã. Càng làm cô phải sững người hơn đó là, khi màn hình được mở, cô thấy danh bạ hiện ra. Đó là số của cô, vẫn được lưu với cái tên M.E ấy, phần thông tin còn kèm thêm ảnh. Đó là hình tốt nghiệp trung học của cô.
Anh...đã nhìn nó trước khi gặp tai nạn sao?
Lam dắt tay Lam Anh đến phòng bệnh của Khánh theo sự chỉ dẫn của y tá. Là một phòng riêng. Nhìn anh nhắm mắt ngủ ngon, dù mặt hơi xước xát, đầu còn quấn băng, song trông có vẻ như không nghiêm trọng lắm. Lam thở phào ngồi xuống ghế. Bây giờ mới thấy có gì đó không ổn.
Bình thường bệnh nhân không nặng đều sẽ được đưa đến phòng bệnh chung, vì sao Khánh lại ngoại lệ vậy? Nếu là phòng chăm sóc đặc biệt thì khác, nhưng nhìn thế nào cũng là một phòng thường cơ mà? Chỉ những nhà có điều kiện, yêu cầu yên tĩnh mới được nghỉ ở đây thôi chứ?
Đúng lúc, đang miên man suy nghĩ cửa mở ra, bác sĩ và y tá đi vào. Lam đứng dậy, nhưng khi đối mặt với bác sĩ, bỗng chốc, cả hai đứng hình.
Ah! Người quen!
- Ai đây? Chẳng phải là Mắm thúi của Khánh đại ca sao? - Người nọ thốt lên, môi cong thành một đường. - Em là người nhà của nó hả?
Chả trách được ở phòng riêng, hóa ra là đãi ngộ của người quen cơ đấy.
Người đứng trước mặt là bạn từ cấp hai đến cấp ba của Khánh, đồng chí Minh. Lý do người này biết cô rất đơn giản, đó là bởi năm xưa tên này bao giờ cũng đi sau lưng Khánh, nịnh nọt gọi anh là đại ca, xưng "em" cũng rất lễ phép. Và đây cũng là một trong những nhân chứng sống chứng kiến cảnh đấu đá của hai người.
Lam cười khan, khẽ gật đầu chào lễ phép.
- Chào anh!
- Ôi ôi, giữ kẽ thế làm gì? Haha, lâu rồi không gặp! - Minh đi đến vui vẻ vỗ vỗ vai Lam, bấy giờ mới nhìn xuống sinh vật nho nhỏ bên chân cô. - Cô bé này là...
- Con em! - Lam cúi xuống, nhắc. - Chào chú đi con!
- Ôi đừng đùa!!! - Lam Anh mới vòng tay, chưa kịp cất tiếng thì bị Minh cắt ngang, chặn ngay họng. Còn rất phô trương, anh ta nhìn cô, nhìn Lam Anh, rồi quay qua nhìn Khánh, lầm bầm. - Hai người đã có con to ngần này rồi sao? Không thể nào! Đại ca chưa từng nói cho anh biết...
- Anh hiểu nhầm rồi. Đây là con em, không liên quan đến anh Khánh. - Không muốn bị trêu thêm nữa, Lam đi vào vấn đề chính. - Anh ấy bị làm sao thế ạ?
Minh thở hắt, lật tài liệu soàn soạt.
- Đừng lo! Đại ca không có vấn đề gì đâu, bị thương nhẹ thôi. - Mắt Minh sáng quắc nhìn Lam, hơi cong môi, ánh mắt như đang toan tính gì đó. Anh ta quay đầu thì thầm gì đó với y tá, chỉ thấy cô ấy hơi ngạc nhiên, nhưng Minh lại nháy nháy mắt, biểu cảm trên khuôn mặt anh lúc đó rất muốn đánh đòn. Rồi anh quay sang nhìn Lam, nói tiếp.
- Trước hết chúng ta nên đổi chỗ nói chuyện. Em đến phòng làm việc của anh.
Lam hơi quay đầu nhìn Khánh, sau đó gật đầu.
Minh nói Khánh không bị gì nghiêm trọng, chỉ có xây xát nhẹ. Nhưng đầu bị đụng mạnh cần theo dõi thêm, tay cũng bị rạn xương, chắc cũng mất hai tuần mới khỏi.
- Không biết đại ca đi đứng kiểu gì nữa. Tết nhất đến nơi. Thấy mấy người đưa anh ấy vào bảo anh ấy vượt đèn đỏ, suýt chút tông vào cái container, may là phản ứng kịp, bẻ tay lái nhanh, nhưng lại đâm vào rào chắn, đầu đập vào vô lăng nên mới ngất xỉu. - Minh nheo mắt quan sát khuôn mặt Lam, vỗ vai cô an ủi. - Đừng lo, không nghiêm trọng đâu.
Lam khẽ gật đầu, không lên tiếng.
- À, em đừng nên báo cho bố mẹ đại ca. Hai bác có tuổi rồi, đường xá xa xôi, báo rồi hai bác lại lo lắng, nghĩ lung tung. Thời gian tới chắc phải làm phiền em rồi.
- Vâng!
- Được rồi. Em về phòng với đại ca đi. Anh còn mấy bệnh nhân nữa.
- Vâng!
Cả đêm đó Lam dường như không ngủ. Hay nói đúng hơn là cô không ngủ được. Để Lam Anh nằm trên giường đơn dành cho người nhà, cô ngồi xuống quan sát khuôn mặt Khánh lần nữa. Có lẽ, có nhìn bao nhiêu lần cũng vậy.
Khi ngủ, anh không đeo kính, trông thật lạ. Tóc cũng không vuốt theo nếp, làm mất đi sự gọn gàng. Khuôn mặt điển trai còn xước xát, trán quấn băng một vòng nữa.
- Thật tơi tả. - Lam khẽ nói, dí nhẹ lên trán anh.
***
Sáng sớm, Lam bị cử động nhẹ của người trên giường làm cho tỉnh lại. Ngước lên, cô thấy anh đang cố gắng chống tay ngồi dậy.
- Để em! Anh cứ nằm đi. - Lam đè hai vai Khánh nhấn anh trở lại, rồi cúi xuống xoay trục tròn. Phần đầu từ từ được nâng lên. Rồi cô lấy nước cho anh.
- Sao em ở đây? - Khánh nhấp một ngụm nhỏ, giọng hơi khàn.
- Y tá gọi điện báo anh bị tai nạn. Cần người giám hộ làm thủ tục.
Khánh "ừm" nhẹ, rồi thôi. Hai người lại chìm vào im lặng.
Thật lạ. Từ hôm xảy ra tai nạn ấy, từ hôm Khánh trực tiếp bộc lộ cảm xúc của mình, hai người dường như bắt đầu có khoảng cách, ngồi với nhau cũng không biết nói gì nữa, cũng không hề tự nhiên được như trước.
- Anh không sao đâu, nên em cứ về đi. - Khánh liếc sang cơ thể bé nhỏ đang ngủ say bên cạnh. - Cũng đừng mang con bé đến ngủ ở những nơi thế này nữa.
- Em không nỡ để nó ở nhà một mình.
- Em có thể về với con, không nhất thiết phải ở đây. - Khánh đặt cốc nước xuống chiếc tủ nhỏ bên cạnh, vén chăn. Chẳng hiểu sao, khi nhìn cánh tay bị nẹp cứng của mình, anh hơi nhíu mày.
- Anh nói gì vậy? Anh nghĩ em bỏ mặc anh như thế này được à?
- Anh là người trưởng thành, có thể tự lo được. - Khánh bước xuống giường, Lam vội vã đỡ lấy anh. Khánh khẽ thở dài. - Thứ nhất, anh không phải thương binh, chưa đến mức cần em lo như thế. Thứ hai, anh muốn đi vệ sinh, em khẳng định là em muốn đỡ anh vào tận đó, rồi lại đỡ anh ra?
Nghe đến đó, Lam lập tức buông tay, để anh tự đi vào. Ngẫm lại, hình như cô hơi quan trọng hóa vấn đề thật.
Lam Anh trở người, chiếc chăn mỏng đang đắp bị lệch. Lam đi đến chỉnh lại cho con. Khánh bước từ nhà vệ sinh ra, nhìn cô, sau đó bảo.
- Em đưa con về đi. Lát con bé còn phải đi học.
- Ừ. Vậy em về chút, tiện thể lấy ít đồ mang đồ vào cho anh thay. À! Lát nữa anh muốn ăn gì, em mang vào luôn?
- Không cần phiền phức như vậy. - Khánh dửng dưng đáp, bước về phía giường. Lam tiến đến giữ lấy tay anh, nhíu mày. - Không được. Anh đang là bệnh nhân, cần ăn uống đầy đủ.
- Em đừng vô lý như vậy nữa. - Chợt Khánh hạ thấp giọng, tựa như đang đè nén. Anh nhìn cô, cười nhạt. - Anh đã cố gắng kiềm chế mình lắm rồi, tại sao em còn không hiểu?
Chợt, anh dùng bàn tay lành lặn bắt lấy cổ tay cô, dùng lực kéo lại gần mình. Đứng gần nhau càng lộ rõ sự chênh lệch trong chiều cao, Lam ngước lên nhìn anh, kinh ngạc.
- Anh thật sự muốn biết, vì sao xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, vì sao biết được tình cảm của anh rồi, vì sao sau khi từ chối anh, em vẫn có thể thản nhiên mà đối xử với anh như thế?
- Em...
- Không thích anh, vậy thì cũng đừng đối tốt với anh. Anh không cần em thương hại.
- Em...
Khánh buông tay, không muốn nghe nữa. Anh định trở lại giường nằm, nhưng vừa vén chăn, anh lại nghe thấy tiếng đáp rất nhỏ ở phía sau.
- Em cũng không biết. Chỉ là em lo cho anh.
Khánh quay đầu lại, đúng lúc Lam cũng ngẩng lên nhìn anh.
- Em thật sự lo cho anh, chứ không phải là thương hại.
- Vì sao? - Khánh trở người đứng đối diện với cô, nhìn xuống cô, hỏi bằng chất giọng không chút cảm xúc gì.
- Bởi anh cũng từng quan tâm, lo cho em như thế...
- Chỉ vì muốn đáp trả, có qua có lại sao?
- Không phải! - Lam vội vã phản bác, mặt rối rắm hết sức. - Chỉ là...
- Chỉ là làm sao? - Khánh bước về phía trước, hỏi dồn, nhất quyết không cho cô đường lui nữa. Lam cũng cảm nhận được áp lực anh mang lại, vô thức lùi ra sau. - Em...
- Em đã nói em không thích anh.
- Em...
- Giờ em muốn đổi ý rồi sao? - Khánh lại tiến đến. - Thế bây giờ em thích anh hay là không đây?
Lam né tránh mắt anh, lại lùi ra sau, lưng đã đụng vào bức tường lạnh lẽo. Khánh bước lên trước, áp lại gần cô hơn, giọng hơi đè xuống.
- Nhìn anh mà nói. - Không cho cô có cơ hội phản kháng, anh đã giữ lấy cằm cô, nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mình. - Em thật sự không thích anh?
- Em...không thể! - Lam khó xử cắn môi. Cô giữ tay anh muốn giật ra, nhưng bàn tay anh cứng như thép, có đẩy có gạt thế nào cũng không dịch chuyển, vẫn cứ giữ cằm cô như thể.
- Anh không nói có thể hay không thể. Anh chỉ muốn em tự nhìn lại mình, nhìn lại trái tim mình một lần rồi nói cho anh biết, em có thích anh hay không!! Thích hay không, chứ không phải là có thể hay không! Em hiểu chưa?
- Em... - Lam hé miệng, nhưng Khánh lại đột ngột cúi xuống, đưa mặt ngang tầm với mắt cô, nhìn cô chăm chú. Lam không thể quay đầu tránh, chỉ đành nhìn sang nơi khác, môi cũng mím lại nín bặt.
- Em làm sao? - Khánh hỏi, dịch lại gần cô chút nữa. Lam rụt cổ, tay yếu ớt đặt lên ngực anh, đẩy đẩy. - Anh lùi ra trước đã.
- Anh sợ anh nghe không rõ. Em nói nhỏ quá!
- Nhưng...
Hơi thở Khánh đã gần ngay bên má, Lam biết, chỉ cần cô quay đầu, nhẹ thôi, nơi nào cần đụng chắc chắn sẽ đụng.
- Anh...lùi...
- Em có thích anh không? - Khánh thì thầm vào tai cô, rất nhột, Lam còn cảm tưởng như mặt mình sắp bị đốt cháy rồi. Giọng nói của anh giống như một bàn tay đang gãi vào tim cô vậy, nhẹ, nhưng thật khó chịu.
- Em...
- Nếu em không trả lời thật lòng, anh sẽ phạt em.
Khánh nhận ra sau lời dọa dẫm của mình, Lam khẽ run lên, sau đó cả người gồng cứng. Thấy cô phải chịu như thế anh cũng thấy tội, cũng muốn buông tha, nhưng nếu anh tiếp tục dễ dãi với cô, cô vĩnh viễn sẽ xem anh là kẻ ngốc.
- Thế nào? Em đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Em...không biết...
- Không biết à? Thật không? Em từng có chồng rồi cơ mà? Em còn không hiểu thế nào là thích một người sao?
- Em...
- Vậy để anh nói cho em biết nhé! - Khánh hạ giọng, thì thầm rất nhẹ vào tai cô. - Em thích anh. Đó mới là sự thật.
Lam mở lớn mắt, môi mấp máy, khuôn mặt rõ hoang mang. Khánh không quay sang nhìn cô, chính là bởi anh sợ sẽ thấy biểu cảm đầy bài xích như thế. Song, anh vẫn dám khẳng định, 80% cô có tình cảm với anh.
Nếu thật sự không thích, cô đã quyết liệt ngay từ đầu rồi, chứ không phải dây dưa với anh mãi. Nếu không thích, buổi sáng hôm đó cô đã đánh anh, mắng anh khốn nạn, và không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa rồi. Nhưng cô đã không làm thế. Không chỉ không làm thế, lúc anh tai nạn, cô có mặt ngay, để đến khi anh mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy lại là cô.
Thử hỏi, như thế tức là không thích sao?
- Em không phản bác, tức là cuối cùng cũng thừa nhận rồi đúng không? - Khánh hơi lùi ra sau, lần này nhìn thẳng vào mắt cô, môi hơi mỉm cười. Lam mím môi không nói, nhưng hai má đã đỏ ửng lên. Quả thật, rất đáng yêu.
Nhìn xem, rõ ràng cũng đã từng yêu, rõ ràng đã có một đứa con lớn khôn như thế rồi, vậy mà phản ứng của cô bây giờ lại như là người mới biết mùi vị tình yêu vậy. Tại sao trên đời lại có người ngây ngô như thế chứ? Đến mức khiến người khác không thể yên lòng nổi, chỉ muốn giữ cô trong bàn tay mà nâng niu, để cô trong tầm mắt bảo vệ.
Cuối cùng, Khánh không nhịn được sáp gần lại hôn nhẹ vào môi cô. Chạm một cái, quyến luyến không muốn rời, chuyển qua giữ gáy cô. Lam hốt hoảng, tay đang đặt trên ngực anh khẽ đẩy, nhỏ giọng nhắc.
- Đừng... Lam Anh còn ở đây...
- Con bé chưa tỉnh được đâu! - Nói xong, anh hôn cô thật sâu, giữ cô thật chặt. Mà Lam không giống như đêm đó ôm chặt anh, đáp trả anh, mà chỉ dám giữ rịt lấy áo anh mà thôi. Tuy nhiên, cô không phản kháng, đó đã là câu trả lời rõ nhất rồi.