Quách Gia Dịch không nói được anh, cũng lười nói anh. Dù sao đồ chó này không quản người cũng không phải chuyện một hai ngày.
Chỉ xuất phát tình nghĩa anh em, anh ấy vẫn hỏi nhiều thêm một câu: "Cậu muốn thoát ly quan hệ với nhà họ Thịnh, vậy cậu làm sao bây giờ?"
Anh ấy không hỏi thái độ của Thịnh Diệp, bởi vì anh ấy biết thái độ của Thịnh Diệp không lay động được sự quyết tâm của Thịnh Minh Hoài.
"Ừm, đã bắt đầu không dùng thẻ tín dụng ông ấy cho."
Thái độ tùy ý như đang nói chuyện của nhà người khác: "Cho nên tớ rất nghèo, có giới thiệu việc làm thêm không."
Đây quả thực giống như chuyện cười.
Thiếu gia long trọng mười ngón tay không dính nước xuân, vậy mà cũng có một ngày sẽ lưu lạc đến mức muốn đi làm công cho người khác.
Nghe rất thảm, nhưng cũng rất buồn cười.
Quách Gia Dịch ấn tay muốn móc điện thoại ra ghi âm chụp ảnh, cắn môi dưới nghẹn cười: "Nếu muốn kiếm nhiều tiền, tớ thấy cậu cũng đừng đi quá nhiều đường loanh quanh lòng vòng."
Ngữ khí nghe ra còn rất thành khẩn: "Cứ bán mình đi, điều kiện của cậu không tồi, tớ cảm thấy làm mẫu chụp ảnh nude rất thích hợp với cậu. So với việc làm trai bao, cái này còn tính là hợp pháp, còn có thể thủ nhân như ngọc cho Minh Dư, nghe đến làm người ta rất cảm động."
Đây là lần thứ hai Thịnh Minh Hoài muốn đánh anh ấy trong đêm nay.
Trước khi anh nhấc chân, Quách Gia Dịch nhanh chóng tránh ra, vừa vặn gọi xe đến rồi.
Chui vào bên trong xe đóng cửa lại, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Hoặc là cậu nhặt cái camera vừa mới ném về đi, bán second-hand còn có thể kiếm một chút."
Cái khác không nói, chi phí ăn mặc của Thịnh thiếu gia không cắt bớt cái gì, thiên chi kiêu tử được nâng lớn, mười tám năm đều sống rất ngăn nắp sáng chói.
Mặc dù đối mặt với sự trêu chọc này, anh không thẹn quá thành giận chút nào, lại làm bộ làm tịch gật đầu: "Được, tớ suy xét một chút."
Quách Gia Dịch hô thẳng người đàn ông dính vào con quỷ tình yêu thật là khủng bố, nhanh chóng bảo tài xế lái xe rời đi.
-
Khi nhận được điện thoại của Thịnh Minh Hoài, Minh Dư đang uống rượu với Tống Lê.
Giữa hai người yêu nhau luôn có chút hiểu lầm.
Tuần gần nhất Tống Lê muốn mua chút đồ chơi nhỏ gia tăng tình thú, Hứa Từ cho rằng cô ấy cảm thấy mình không thể làm cô ấy sướng. Mà Hứa Từ lại là một người rất chi ngoài lạnh trong nóng, trong lòng có ý gì cũng không nói, sau đó Tống Lê hẹn anh ấy đi khách sạn cũng không đi, đã một tuần không làm tình rồi.
Đối với hai người yêu nhau theo hình thức vợ chồng già, một tuần không tính lâu, nhưng người yêu nhau mới nếm thử chuyện này, đúng là thời điểm củi khô bốc lửa, một tuần cô ấy làm sao chịu được.
Uống nhẹ vài chén, Minh Dư liền lấy điện thoại của cô ấy gửi định vị cho Hứa Từ, bảo anh nhanh chóng chạy đến đón người.
Tống Lê cũng hiểu đây chỉ là hiểu lầm, nhưng vẫn không nhịn được mà mắng mỏ: "Cậu bảo đàn ông đều sĩ diễn như vậy sao? Tớ có sướng hay không anh ấy không cảm nhận được sao? Nếu như làm khó chịu, làm gì tớ còn gọi anh ấy ra ngoài chứ."
“Cũng không phải sĩ diện.”
Minh Dư và Hứa Từ là bạn cùng bàn hai năm cấp hai, khi đó còn ngây thơ mờ mịt với người khác phái, nhưng đã có người hiểu từ sớm.
Hứa Từ chính là loại người thông suốt trước.
Cho nên Minh Dư cũng có thể hiểu: "Có lẽ cậu ấy cảm thấy trầm mê với tình sắc quá sớm không tốt lắm, vẫn phải tiết chế một chút."
Một tuần tính là cái gì, chuyện cô và Thịnh Minh Hoài một tháng không làm gì còn đặt ở đó kìa.
Chẳng qua nghẹn lâu quá cũng không tốt, bây giờ còn cảm thấy phía dưới có hơi đau.
Thật sự là lúc hạn hán thì hạn chết, lúc úng thì úng chết.
Khi Hứa Từ đến đón người, Thịnh Minh Hoài cũng vừa đến, trong lòng hai nam sinh hiểu rõ mà không nói gì liếc nhau một cái, đều không chào hỏi.
Thịnh Minh Hoài gặp Tống Lê hai lần.
Cô ấy không phải học ở Nhất Trung của thành phố, nhưng dường như là bạn trước kia của Minh Dư, quan hệ rất tốt. Chuẩn bị thi Đại học rất khẩn trương, cô ấy mang trà sữa đến Nhất Trung của thành phố hai lần.
Còn về Hứa Từ, là lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng anh có thể nhìn ra thần thái của người này giống mình.
Đều đến tìm người phụ nữ của mình.
Cuối cùng Hứa Từ dẫn đầu bước chân đến trước mặt đỡ lấy Tống Lê uống say đến mức chuếnh choáng, khuôn mặt thanh lãnh trắng nõn nhăn chặt mày: "Tống Lê, lá gan của em càng ngày càng lớn có phải không?"
Anh chưa tiến vào, không biết các cô uống bao nhiêu chén, nhưng thấy đôi mắt Minh Dư sáng ngời, mà Tống Lê đã đi loạng choạng, cũng rõ ràng cô ấy uống tuyệt đối không ít hơn ngày thường.
"Anh lại hung dữ với em, Hứa Từ, anh có phải chỉ biết hung dữ với em không." Tống Lê khóc lóc muốn cắn bả vai của anh ấy.
Trước khi cô ấy uống say phát điên, Hứa Từ đen mặt ôm người vào trong ngực, nói cảm ơn với Minh Dư rồi rời đi.
Mùi rượu nồng đậm bị gió đêm bên ngoài hoà tan không ít, hai người kia đã ngồi trên xe nghênh ngang rời đi.
Thịnh Minh Hoài đứng ở bên cạnh bất ngờ hỏi: "Biểu cảm gì vậy?" "Đang cầu nguyện cho Tống Lê ngày mai có thể xuống được giường."
Lần trước Tống Lê hẹn cô cùng xem phim cấm, bị Hứa Từ biết, ngày hôm sau đều vượt qua ở trên giường.
Quay đầu lại đối diện với ánh mắt kín như bưng, trong lòng Minh Dư hơi lộp bộp một chút, vừa muốn trốn.
Thịnh Minh Hoài liền nắm sau cổ của cô, cô giống như con gà con rúc vào trong lồng ngực anh, duỗi tay che mặt, lộ ra tròng mắt đen bóng.
"Anh trai, trước công chúng như này không ổn đâu." Bên cạnh xe đến người đi.
Thịnh Minh Hoài vốn định bảo cô chú ý chiếc xe cơm hộp siêu tốc vừa lái qua, thấy cô như vậy, cũng nổi lên chút ý xấu.
Cánh môi dán sát, đầu lưỡi dọc theo khe môi thử cẩn thận, mở ra chỉ cắn hai cái là lui ra ngoài.
“Nếm thử xem em uống bao nhiêu rượu.” Minh Dư hỏi: “Nếm ra được sao.”
Mùi rượu trong miệng cô không nồng, hương mạch nha nhạt nhẽo rất ngọt: "Hai, ba ly."
Thật là thần.
Lực chơi xấu trôi qua, Thịnh Minh Hoài lại cõng gánh nặng thần tượng lên. Minh Dư ôm lấy eo anh, anh không cho, cô trở tay ôm càng chặt, cả người đều dán lên người anh, thậm chí còn muốn hôn.
Anh sợ, duỗi tay gọi xe: "Về nhà hay là về trường học?"
Ngày mai không có tiết học, hai ngày nữa mới là thứ hai.
Tiết học của năm nhất Đại học, trên cơ bản đến sáng thứ bảy cũng có tiết, sau khi kết thúc quân huấn mấy ngày, muốn nghỉ ngơi còn phải chờ thêm một tuần.
Xe vừa dừng lại bên người, Minh Dư thương lượng với anh: "Thịnh Minh Hoài, ý đồ của anh không thể rõ ràng như vậy. Về sau chúng ta hai ngày làm một lần, mỗi lần chỉ làm 40 phút là được, túng dục không tốt với thân thể. Hiện tại còn không nhìn ra, nhưng mấy ngày nữa anh sẽ phát hiện mình gầy đi."
Đề tài này ở bên ngoài không thích hợp triển khai, Thịnh Minh Hoài đẩy người lên xe trước, muốn trở về lại giải thích.
Minh Dư lại quay đầu: "Nếu không đêm nay trở về em lại cho anh làm một lần? Mọi việc đều dễ thương lượng mà."
Nam nữ gọi xe ở ngoài quán bar tài xế cũng thấy nhiều rồi.
Hoặc là nữ uống say, hoặc là nam uống say, hoặc là tất cả đều hơi say.
Cồn trên người kích thích tình dục, còn có khối người ở nơi không người bắt đầu hôn ở trên xe, nhưng đối thoại như vậy, rất ít.
Vẻ mặt tài xế muốn nói lại thôi, nhìn thấy hai người phía sau giống như học sinh cấp ba, tinh thần trọng nghĩa muốn khuyên người lạc đường biết quay đầu nháy mắt tăng lên: "Mấy bạn nhỏ, gần đây đại đội quét điểm mại d*m bắt nhiều lắm, chú đưa hai đứa ai về nhà nấy? Đừng ảnh hưởng thi Đại học."
“…”
“…”
Minh Dư sửng sốt hai giây, không nhịn cười, mặt Thịnh Minh Hoài đen như đáy nồi, anh lấy giải nhất mấy cuộc thi diễn thuyết mấy lần lúc này cũng trăm khẩu khó biện, chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn cô một cái.
Cuối cùng báo địa chỉ Đại học A cho tài xế.
Minh Dư duỗi đầu ngón tay cào đùi anh, nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như đang dò hỏi có thể không.
Toàn bộ hành trình Thịnh Minh Hoài không nói chuyện, môi mỏng nhấp thật chặt, nhưng anh sợ ngứa, chỉ có thể trở tay nắm lấy cánh tay chọc loạn của cô, cào nhẹ trong lòng bàn tay.
Cảm giác rất kỳ quái.
Trong thùng xe hẹp hòi, còn tràn ngập không khí quỷ dị.
Tài xế thấy bọn họ là sinh viên, cũng không lay động, khuyên người chiến đấu hăng hái nói "Học tập là đường ra duy nhất", "Nỗ lực giao tranh mới có đường ra", "Một điểm đánh ngã một trăm người", chỉ cảm thấy sinh viên bây giờ thật là dã.
Thói đời ngày nay ấy mà thói đời ngày nay.
Nhớ đến tin tức sinh viên chụp ảnh nude bán mình ông ấy lại dùng lời nói khuyên người ta quay đầu là bờ.
Bọn họ cũng không nghe tài xế, cùng nhau đi về phía sau tòa nhà dùng đầu ngón tay gãi lòng bàn tay của đối phương.
Sức lực của anh lớn, lòng bàn tay rộng, có thể bao lấy toàn bộ tay cô, nhưng tay cô rất nhỏ, lại mềm, mềm như bông giống lông chim, câu đến mức yết hầu của cô đang ngứa.
Trong góc tài xế không nhìn thấy, Thịnh Minh Hoài đột nhiên xoay người đè trên ghế dựa, tay vịn cổ cô vuốt ve.
Trải qua một nụ hôn sâu, anh khẽ cắn vành tai cô hỏi: "Phải đi về sao? Bây giờ sửa địa chỉ còn kịp."