Cô đến câu lạc bộ Thịnh Minh Hoài đều biết, trước khi đến gửi địa chỉ cho anh. Trên đường trở về, anh không nói một lời.
Bọn họ trực tiếp về chung cư, anh không học hết tiết tự học buổi tối, cũng không định về trường học.
Minh Dư giống cái đuôi đi theo phía sau, đi đến đâu dính tới đó: "Thịnh Minh Hoài, sao anh lại tức giận, ngày hôm qua tức giận hôm nay lại tức giận, anh rất thích tức giận."
Cô cởi giày ra, đôi dép lê dựng ở huyền quan cô cũng không đi mà đi chân trần theo sau, lấy hai chai đồ uống từ tủ lạnh ra, lấy lòng nói: "Anh trai, anh đừng nóng giận mà, muốn uống bia không? Hay là uống coca?"
Người trước mặt đột nhiên bóp chặt eo cô, trực tiếp nâng người lên chỗ ngồi bên cạnh.
Minh Dư hoảng sợ, nhưng ngẩng đầu đã đón nhận nụ hôn của anh, tiếng hô trong miệng bị nuốt vào, chỉ còn tiếng thở dốc đứt quãng.
Từ đầu đến cuối anh cũng chưa hỏi cô vì sao lại đánh nhau ở bên ngoài, sau khi trở về chỉ nhìn cô một cái, đã ôm cô lên bàn bếp mà hôn.
Nụ hôn lặp đi lặp lại, từ cái trán đến mũi, gương mặt đến môi, ngay cả phía sau tai cũng không buông tha.
Ngón tay mở lòng bàn tay cô ra, ngón tay cắm vào khe hở nắm nhau thật chặt.
Nụ hôn này kéo thời gian rất dài, đầu nhập lại chuyên chú mà mút hôn trên người cô, nhưng không có nửa điểm lây dính tình dục, đến mức đầu lưỡi cũng không duỗi ra, dịu dàng giống như đang trấn an cảm xúc của cô.
Lòng bàn tay ấm áp, chỗ bị anh hôn đều mang theo cảm giác tê dại, Minh Dư dần dần thả lỏng, dùng chân đá chân anh.
"Thịnh Minh Hoài, anh làm gì thế, vừa giận là lại hôn?" Trên mặt lại mang theo ý cười.
“Nghiêm túc chút.” Anh nói. “A.”
Cô lén mở khoé môi ra, rũ mắt dùng ngón tay câu góc áo của anh, muốn nói Thịnh Minh Hoài, anh đã hôn rồi thì đừng tức giận.
Cúi đầu lại phát hiện anh mặc quần tây và áo sơ mi.
Vừa rồi khi anh đến chạy gấp gáp, áo sơ mi cởi hai cúc, vạt áo sơ mi cũng rối loạn, rút một nửa ra ngoài từ lưng quần, hiện tại còn một nửa ở bên trong.
Minh Dư ngẩng đầu: "Không phải hôm thuyết trình mới mặc sao? Làm sao hôm nay đã mặc rồi."
"Buổi chiều bộ môn đột nhiên mở hội nghị thường kỳ." “A.”
Cô nhất thời không biết nói gì, nội tâm mừng thầm.
Không khí trầm mặc, hơi thở ái muội lại vô thanh vô tức mà cổ vũ, cô bị giữ trên bàn bếp cũng không đi được.
Anh lại cong eo, vẫn luôn duy trì tư thế này, cúi đầu ánh mắt dừng ở trên người cô, không rời đi đâu được.
Trước kia Minh Dư từng ăn một loại kẹo mạch nha đặc biệt dính, khi cắn thì mềm mụp, đặc biệt ngọt, nhưng sau khi dính lên răng không thể cậy xuống được, cuối cùng còn mất một cái răng sữa.
Khi đối diện với ánh mắt của Thịnh Minh Hoài, cô đã có loại cảm giác này. Nhìn một lúc lâu, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Thịnh Minh Hoài, anh cứng rồi." “…”
Độ cung của quần tây còn rõ ràng hơn quần vận động.
Dáng người của anh rất tốt, ngày thường mặc quần áo rộng thùng thình trông rất gầy, thật ra cơ bắp phía dưới áo thun rất khả quan.
Áo sơ mi và quần lại lại là tu thân, đường cong khẩn trí trong sáng, không cần sờ cũng có thể nhìn thấy cơ mỏng hữu lực sạch sẽ.
Lúc này anh giống như một cây cung căng chặt, trong cơ thể có một lực lượng vận sức chờ phát động, nhưng chỉ cần cô dùng ngón chân oánh bạch cọ cọ câu câu một chút, quân lính của anh có thể tan rã ngay.
Quá trình ở trong cục làm ghi chép anh thật ra đều rõ ràng, nhưng nhớ thương thân thể cô không thoải mái, Thịnh Minh Hoài vẫn có ý đồ nói gì đó để dời lực chú ý đi.
Minh Dư thành thành thật thật giải thích: "Thật ra em không muốn đánh cậu ta. Vốn dĩ hôm nay muốn chơi cho tốt, nhưng vậy mà cậu ta dùng điện thoại chụp A Lê, em đã thấy, cậu ta còn phủ nhận, bảo cậu ta xoá ảnh chụp và xin lỗi, cậu ta lại không chịu, em đành phải đánh cậu ta."
Minh Dư có cậu nhỏ là vận động viên quyền anh, sau khi xuất ngũ mở một quán quyền anh, khi còn nhỏ Minh Thành Huệ không rảnh trông con, đều ném cô đến quán quyền anh của cậu cô, nhưng Minh Dư học gì cũng chỉ cần ba phút.
Sau đó cô lại mê bắn cung, cậu nhỏ còn ghen ty vì thế, nói nếu cô có thể chơi rõ ràng, trở về sẽ viết tên của cô vào quán quyền anh, sửa thành quán bắn tên.
Muốn đến câu lạc bộ chơi bắn tên cũng thuần túy là hơi hiếu thắng, cô cũng không phải người nhàn rỗi không có chuyện gì mà chạy đến chỗ này đánh nhau, cho nên không phải đột phát ngoài ý muốn, cô sẽ không động thủ.
Cô thích mặc váy ngắn, khi cô ra ngoài mặc váy dài vận động thuần sắc trắng.
Anh đã xác nhận qua ảnh chụp vừa nãy, người nọ thực sự chụp lén Tống Lê, không chỉ có cô ấy, còn có Minh Dư.
Cảnh sát sẽ không nghiêm trị loại chuyện này, bắt lại chỉ giam giữ mấy ngày. Trong lòng anh còn nghẹn một cỗ khí.
"Cậu ta có đánh em hay không?" Tuy biết cô không bị thương, nhưng vẫn phải nhịn không được mà hỏi, sợ cô chịu một chút tủi thân.
"Không có, em rất lợi hại, một quyền đánh ngã cậu ta." Cô giơ chân, rất đáng tiếc mà nói: "Nhưng hôm nay mặc váy ngắn, có chút hạn chế trình độ của em."
Sự tích anh hùng của cô rất nhiều, đếm cũng không hết.
Thịnh Minh Hoài cúi đầu cười, hôn cánh môi cô: “Ừm, cục cưng của anh lợi hại nhất.”
"Anh có thể thử đổi giọng gọi em là nữ vương bệ hạ ngay bây giờ đi." "Không phải công chúa sao?"
“Công chúa cũng muốn làm.”
"Được, công chúa điện hạ." Anh ôm cô xuống: "Chân lạnh không? Nữ vương."
Cô không đi giày, đi chân trần đi từ huyền quan đến chỗ tủ lạnh trong bếp, lại bị ôm đến bàn bếp.
Thời tiết mùa hè nóng, qua trung thu mới có thể chuyển lạnh, nhưng cô đến kỳ sinh lý, chân con gái quý giá nhất, cũng dễ dàng cảm lạnh.
Minh Dư nói không lạnh, nhưng anh vẫn dùng tay che lại, ôm đến trên sô pha ấm mới đứng dậy: "Anh đi đun nước ấm, nấu trà gừng đường đỏ cho em uống."
Đun nước rất dễ dàng, có đường đỏ và gừng, nhưng đợi nước sôi phải mất vài phút, còn phải để nguội mới có thể uống.
Mùi gừng rất nồng, ngửi cũng thấy cay, cô chơi xấu không muốn uống, anh niết mũi cô: "Không uống anh đổ vào miệng cho em."
Cô kêu oa oa: "Thịnh Minh Hoài, anh thật thô lỗ, đây là thái độ nên có của anh với nữ vương bệ hạ sao?"
"Nữ vương bệ hạ không bị đau bụng kinh, không bị hàn lạnh nên không cần uống."
“…”
Giằng co ba phút, Minh Dư không để lại đường lui, cuối cùng nửa quỳ trên sô pha, đôi tay chống trên đầu gối anh: "Thịnh Minh Hoài, em lừa anh đấy, thật ra em chưa đến tháng."
Thịnh Minh Hoài bưng trà gừng nước đường đỏ không đặt xuống, nhướng đuôi mày: "Cho nên em mang thai?"
“Con là của anh?”
"Được." Anh gật đầu: "Em sinh ra đi, anh phụ trách, mười tháng sau, anh làm ba của đứa nhỏ."
“…”
Làm sao lại có người như vậy!
Nhìn ánh mắt của anh, cười như không cười, cảm giác áp bách lập tức ập đến.
Minh Dư sợ giây tiếp theo anh sẽ nói, nếu không mang thai thì bây giờ cởi quần áo mang thai một đứa đi.
Cô nhận mệnh tiếp nhân ly trà gừng đường đỏ kia uống mấy ngụm, cay từ yết hầu đến dạ dày, đầu lưỡi đều tê dại, nhưng dòng nước ấm xuống bụng, thật sự thoải mái không ít.
Cô ấm ức ngước mắt nhìn anh, sau đó nhìn thấy anh cười, vươn khuỷu tay câu lấy cô vào lòng.
"Ấm ức như vậy sao."
"Rất cay, uống không ngon." “Anh nếm thử.”
Anh cười hôn cô, môi mỏng mềm mại dán đến đây, tinh mịn mút hôn. Tiếng của cô hàm hồ, muốn nói anh mấy câu, nhưng đều trở thành tiếng nức nở.
Anh biết cô rất thích hôn môi, cho nên mỗi lần đều hôn rất kiên nhẫn, từ nhẹ đến sâu.
Đầu lưỡi của anh linh hoạt, đầu lưỡi mềm mại miêu tả tuyến môi, sau khi thăm dò chui vào thì cuốn lấy cô không bỏ, vốn dĩ dịu dàng lại tan tác vì thô bạo, chỉ có đoạt lấy theo tính cưỡng chế.
Tiếng thở dốc bên tai tăng thêm, hai thân thể dây dưa trên sô pha, vạt áo sơ mi trắng đều bị xốc lên, lộ ra đoạn eo gầy nhưng rắn chắc hữu lực.
Thịnh Minh Hoài ghé vào trên người cô thở dốc, cười ra tiếng: "Đừng hôn, hôn nữa là thật sự sẽ cứng đờ."