Thịnh Minh Hoài vươn hai ngón tay nhẹ nhàng bắn trán cô: "Bây giờ đánh em luôn."
Cái này không đau không ngứa, cô còn làm bộ bị trọng thương, diễn còn diễn rất tròn vai.
Chân phía dưới bàn cũng không an phận, đế giày cọ vào giày anh từng chút từng chút, cũng không phải câu dẫn anh, thuần túy là chơi vui.
"Vậy anh đánh em, chính là người của em, phải nghe em nói." Minh Dư có rất nhiều sự ngụy biện kiểu này.
Nhưng anh chính là bị loại ngụy biện này của cô bẫy, lúc vừa mới bắt đầu theo đuổi anh, vốn dĩ chính là vô tâm nói ra.
Khi đó mỗi ngày cô đến xem anh chơi bóng, cách hai ngày không đi, lúc đi trong tay có thêm một bình nước.
Tiền mua nước kia còn là anh cho cô, nhưng cô càng muốn nói: "Thịnh Minh Hoài, uống nước của tớ phải chấp nhận cho tớ theo đuổi, không được nhổ nước ra."
Anh không nghĩ đến người mong manh như Minh Dư sẽ hạ mình để theo đuổi mình, mà anh vốn dĩ muốn sau khi tốt nghiệp thì tỏ tình.
Cô không kiên nhẫn, chỉ thích ma sát một chút, ma sát đến mức anh mất hết lý trí, rơi vào bẫy của cô.
Ngay cả ăn kẹo que cũng mặt ủ mày ê nói: "Làm sao bây giờ? Ăn kẹo que này tớ chính là người của Thịnh Minh Hoài."
Giây tiếp theo cô không có dấu hiệu mà hôn qua, trên cánh môi mềm mại bọc một tầng nước đường, trên đầu lưỡi dường như càng ngọt, vị vải.
Thịnh Minh Hoài nghẹn đỏ mặt, cô lại nhìn anh cười, chỉ dùng âm thanh anh có thể nghe thấy: "Chẳng qua không sao cả, cậu hôn tớ, cậu cũng là người của tớ, hai chúng ta từ nay về sau không phân biệt là của tớ hay của cậu."
Dưới bề ngoài của cô gái ẩn giấu chút lưu manh, vô lại, mỗi một câu ngụy biện của cô đều là sự bắt đầu động lòng của anh.
Aristotle nói, tình yêu là ở hai linh hồn khác nhau trong thân thể, cho nên bọn họ nóng bỏng và cực nóng giống nhau, ngay cả tần suất tim đập cũng giống nhau.
Thịnh Minh Hoài rất không tiền đồ mà đầu hàng, than nhẹ một tiếng, kẹp lấy chân lộn xộn của cô, ánh mắt liếc lại đây: "Cho nên, có thể đối tốt với người của em không? Anh còn chưa làm xong đề."
Thầy giáo Tuyến Đại của bọn họ rất hung dữ, nghe Chúc Ngộ An nói có lần trong lớp có một phần ba người trượt môn, bài tập nhiều, lại khó. Vừa mới khai giảng đã bố trí nhiều bài tập như vậy, toàn viện chỉ có mình anh.
Trạng thái hiện tại của Thịnh Minh Hoài còn bận hơn so với lớp 12.
Minh Dư hôn hôn khoé môi của anh, chỉ chạm vào một chút là rời đi, vẻ mặt của anh thanh tâm quả dục có chút bất đắc dĩ, còn tưởng là anh không thích, tay lại bị anh nắm rất chặt.
"Em không làm ồn anh, em ở bên cạnh nhìn anh làm bài."
Cô rất nghe lời, vốn dĩ chính là một người ngồi không yên, vẫn ở cùng anh ở thư viện hai tiếng đồng hồ.
Ở Đại học A người học giỏi như mây, thành tích của Minh Dư bình thường, nhưng đầu óc không ngu ngốc.
Thịnh Minh Hoài biết cô chỉ là không đặt tâm tư này ở bên trên, trước đây cô không làm đề, chỉ cần nghiêm túc nghe, anh nói qua hai lần là hiểu ngày, còn có thể suy một ra ba.
Không có nhiệm vụ học tập gì thì cô tự chơi, Thịnh Minh Hoài cũng mặc kệ cô, bên tai nghe thấy đều là tiếng của bút nước viết bản thảo, rất chữa lành.
Ánh mắt thoáng nhìn, nhìn thấy trên tờ giấy trắng vẽ đầy hình ảnh chibi của anh, còn có một hàng chữ nhỏ không chớp mắt.
[Một ngày nào đó tôi muốn đả đảo thế lực tà ác hắc ám!]
Đây nhất định không phải nói anh, bởi vì bên cạnh cô vẽ chính là mỹ thiếu nữ trùm khăn khủng long, đang đánh người que diêm.
Vô cùng trẻ con.
Cô không chú ý người bên cạnh đang thất thần nhìn cô, còn cảm thấy rất mỹ mãn mà đóng nắp bút lại, nói muốn đi tranh toilet.
Thịnh Minh Hoài làm bộ làm tịch mà ừ một tiếng, sau khi cô đi được mười phút, đứng dậy theo.
Xuyên qua kệ sách, vừa lúc nhìn thấy cô đi ra từ toilet, đôi mắt cô hơi sáng, cười muốn đón nhận trêu anh hai câu, lại bị người chế trụ cánh tay kéo đến an toàn thông đạo.
Nơi này không có ai.
Hơi thở ấm áp bao vây lại đây, Thịnh Minh Hoài bắt đầu hôn cô từ cổ, sau đó lại ăn cánh môi mềm mại của cô: "Ngày mai mặc áo sơ mi, bây giờ nhận cái
hôn trước đi."
…
Khi anh hôn môi ngay từ đầu luôn rất dịu dàng, nhạt nhẽo không giống như đang hôn môi, nhưng hôn một lúc rồi trở nên hung dữ, thở dốc cũng trở nên dồn dập nóng bỏng.
Minh Dư cảm nhận được phía dưới có cái gì đang chọc bụng nhỏ, cô uyển chuyển nhắc nhở: "Anh trai, hôm nay em đến kỳ sinh lý." Sau đó nghe thấy anh nhỏ giọng mắng một câu thô tục.
Rất hiếm khi.
Minh Dư vui vẻ cười, kết quả trả thù cô là nụ hôn sâu càng thêm hung mãnh.
Thịnh Minh Hoài có thể phát giác hôm nay cô thuận theo, trước đây anh hôn cô như vậy, cô đã sớm đảo khách thành chủ, nhưng hôm nay chỉ ngẩng cổ đáp lại.
"Đang có ý đồ xấu gì đấy?" Anh hỏi, lòng bàn tay hơi lạnh cọ khoé môi cô.
Son môi bị mang ra ngoài, chỉ là nhận cái hôn, hình ảnh này đều trở nên hơi hương diễm.
Đôi mắt bị anh hôn đến tràn nước, Minh Dư nói: "Buổi tối em không về, Tống Lê gọi em ra ngoài chơi."
Trị an của tiểu khu rất tốt, cách trường học gần, Minh Dư và Thịnh Minh Hoài đều rất tùy tâm, muốn trở về thì ở mấy hôm, không muốn trở về thì ở trường học.
Nhưng cô nói không quay về, là cả đêm đều không về.
Trước khi thi Đại học đều chơi rất điên, sau khi vào Đại học càng không quản được, tuy Thịnh Minh Hoài tức giận, nhưng biết hướng đi cụ thể cũng không đến mức hạn chế chút tự do này của cô.
"Đêm không về ngủ đúng không?" Anh gật đầu, sau đó móc điện thoại: "Anh gọi điện cho mẹ em báo cáo một chút."
"Đừng mà, đừng mà, chỉ một lần thôi." “Đi đâu?”
“Câu lạc bộ, em muốn chơi bắn tên.” “Chơi cả đêm?”
"Đó không phải là quá muộn không muốn về sao, các chị em ra ngoài chơi cùng nhau làm sao nào."
Minh Dư nhón chân, hôn cằm anh: "Ngày mai trước khi đi học em sẽ trở về, nếu đến trễ anh yểm hộ giúp em."
Tự học sáng cô cũng có cách, không cần Thịnh Minh Hoài nhọc lòng.
Thịnh Minh Hoài hừ lạnh: "Không yểm hộ được, đánh em thì dư dả."
Anh thu dọn đồ vật rời khỏi thư viện, Minh Dư dính vào một đường lải nhải: "Sao anh bỏ em được? Em chính là cục cưng tâm can của anh." Tay lại buông ra lúc nhìn thấy người quen.
Thịnh Minh Hoài nhíu mày bảo cô trở về, cô không nghe, còn chạy đi xa xa, lùi về phía sau.
Anh thấy cô dùng miệng hình nói: "Tạm biệt anh trai."
Cái giờ này còn chưa phải thời kỳ cao phong của các tiết học, trên đường đi học rải rác người.
Quách Gia Dịch nhìn thấy hai người này đang rải cơm chó ở phía xa, nhặt hòn đá nhỏ trên mặt đất muốn ném qua, lại luống cuống tay chân giấu đi trong ánh mắt nhìn đến của anh.
Thịnh Minh Hoài cũng chưa nhìn anh ấy, túm đến nơi xa vạn dặm, Quách Gia Dịch đuổi theo phía sau.
"Làm gì thế làm gì thế, em gái chọc hoạ cậu trút lên người anh em đúng không, thấy cũng không chào hỏi." Quách Gia Dịch mắng anh.
Thịnh Minh Hoài vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cô, đang gõ chữ, không nâng mí mắt chút nào: "Có việc thì nói."
Quách Gia Dịch cũng không nhiều lời.
Chiều nay anh ấy không có tiết học, vừa vặn lần trước có chút chuyện, nên trực tiếp đến Đại học A tìm anh.
Danh khí của người Thịnh Minh Hoài hỏi còn không nhỏ, trước đó trên mạng còn có Tieba, lên mạng là có thể search ra được, nhưng đã bị người xoá. Sau đó bị ép thôi học vì bạo lực học đường, Trung học Anh Hoa cũng không có mấy người quen anh ta.
Quách Gia Dịch lải nhải bên tai, trong tay anh ấy có một bức ảnh, tốn rất nhiều sức mới đào ra được.
"Người này lớn lên cũng không ra gì, nhìn là thấy đau đầu, việc bạo lực học đường ở Trung học Anh Hoa cũng không hiếm lạ, mỗi năm đều có, Cam Can bị buộc thôi học có thể nói là giết gà doạ khỉ, sau đó phong cách toàn bộ trường học đều tốt hơn nhiều."
Quách Gia Dịch vừa nói còn vừa giơ điện thoại lên cho anh xem, chỉ vào người bên góc trái trong ảnh: "Nhìn thấy không, chính là ánh mắt này, doạ người hay không, đôi mắt của cậu ta còn đang trợn trừng."
Đó là một chiếc ảnh chụp chung trên hội thao lớp 10.
Trung học Anh Hoa là trường cấp ba tư lập có tiền nhất toàn thành phố, ngay cả đồng phục cũng khác bọn họ, mỗi một bộ đều là định chế. Lớp 10 là màu xám
tím, khi Minh Dư vừa chuyển đến nhà họ Thịnh anh đã nhìn thấy, nhưng cuối cùng cô tuỳ tay nhặt ra bảo dì Trương ném đi.
Lúc ấy Thịnh Minh Hoài chú ý đến là vì dì Trương vuốt chất liệu của bộ đồng phục đó rất tốt, không muốn ném, lải nhải nửa ngày với Minh Dư ở phòng khách.
Chế phục rất xinh đẹp, còn là váy dài mà cô thích, gỡ huy hiệu trường xuống còn có thể làm quần áo bình thường để mặc.
Dáng người cô không kém, rất nhiều người đến tuổi dậy thì thân thể trở nên béo do phát dục, nhưng thịt của cô đều béo ở những vị trí cần béo. Thời gian hai năm, ngoại trừ việc cao lên mấy centimet, bộ quần áo kia còn mặc được.
Nhưng đồ cô không thích, nói ném vẫn phải ném, căn bản sẽ không mặc tiếp.
Trong bức ảnh chung Minh Dư còn mặc chế phục màu tím xám, đứng ở bên cạnh hàng thứ ba, không cười lại rất loá mắt.
Thật ra ánh mắt đầu tiên của Thịnh Minh Hoài nhìn đến không phải Cam Can mà Quách Gia Dịch dùng tay chỉ kia, lúc này mới theo tầm mắt của người kia, phát hiện trong ảnh anh ta cũng đang nhìn cô.