Lục Triều Thanh thì không tới, có ba Mạnh tới.
Ba Mạnh sắp năm mươi tuổi, lúc còn trẻ thì cũng là soái ca phong độ nhẹ nhàng, nhưng bởi vì trù nghệ của vợ quá tốt nên sau khi Mạnh Vãn sinh ra không lâu ba Mạnh dần dần phát tướng, hiện giờ thì bụng phệ, khuôn mặt tròn tròn, theo lời mẹ Mạnh nói thì là chồng mình béo thành như vậy cũng có chỗ tốt, đó là bớt được một đống tiểu yêu tinh nhớ nhung.
Con không chê mẹ xấu, con gái không chê cha béo, Mạnh Vãn chạy tới, ôm cha già một cái thật mạnh.
Ba Mạnh cười tủm tỉm: "Lát hai người cứ ngồi chơi, ba xuống bếp!"
Một nhà ba người lên xe, ba Mạnh trực tiếp lái xe tới biệt thự mới mua, môi trường ở đây khá tốt, chỉ là cách tiệm mì của Mạnh Vãn quá xa cho nên phần lớn thời gian Mạnh Vãn vẫn ở tiểu khu Hương Chương như cũ, thi thoảng mới qua đây chơi. Vườn hoa nhỏ trong biệt thự được mẹ Mạnh chăm sóc cẩn thận, mẹ Mạnh còn nuôi một con toy poodle.
Hai vợ chồng ở trong phòng bếp nấu cơm, Mạnh Vãn vui vẻ mà ngồi trên sô pha chơi cùng với chó.
Lục Triều Thanh gửi một cái WeChat tới: Hạ cánh rồi chứ?
Mạnh Vãn nhìn nhìn phòng bếp, trả lời anh: Rồi, ở bên nhà ba, có việc gì sao?
Lục Triều Thanh: Không có việc gì.
Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy.
Buổi tối Mạnh Vãn buồn ngủ thì lại nhận được tin nhắn của Lục Triều Thanh: Đêm nay cô không trở lại à?
Mạnh Vãn quả thực rất mệt, chỉ gửi một chữ "Ừ" cho anh.
Tiểu khu Hương Chương, Lục Triều Thanh nhìn di động, lại nhìn nhìn cửa nhà Mạnh Vãn phía đối diện, tâm tình thật là không tốt.
Giờ cơm trưa ngày hôm sau, Lục Triều Thanh tới tiệm mì sợi sớm.
Đúng giờ cao điểm của quán mì, Mạnh Vãn và Tiểu Diệp đang vội vàng tính tiền cho khách, ai cũng không chú ý tới Lục Triều Thanh. Nhưng Lục Triều Thanh nhìn thấy Mạnh Vãn, đã một tuần không gặp, cô hình như hơi đen đi một chút, nhưng lúc cười rộ lên thì vẫn rất đẹp.
Lục Triều Thanh gọi một phần mì sợi.
Khách quá nhiều, chỉ có bên trong mới có phòng trống, Lục Triều Thanh không thể không đi vào trong chờ.
Ăn xong rồi, Lục Triều Thanh đi tính tiền.
Mạnh Vãn ngẩng đầu, lúc này mới thấy anh, không thể không nói, trước kia mỗi ngày chạm mặt, cô không cảm thấy rõ ràng hiệu quả của việc Lục Triều Thanh đi tập thể hình, nhưng cách một vòng mới gặp thì Mạnh Vãn rốt cuộc đã cảm nhận được sự khác biệt. Lục Triều Thanh trước khi tập thể hình có sắc mặt tái nhợt, cái kiểu trắng trẻo của trạch nam mọt sách, hiện giờ màu da Lục Triều Thanh trắng nõn lại khỏe mạnh, giá trị nhan sắc lại cao thêm một mức.
Đối diện với ánh nhìn quá mức chăm chú của Lục Triều Thanh, chẳng hiểu sao Mạnh Vãn lại có chút căng thẳng, cô cầm lấy máy quét mã: "Mười lăm đồng."
Lục Triều Thanh cầm di động trả tiền.
Tiểu Diệp ở bên cạh trêu ghẹo: "Giáo sư Lục không phải tối nào cũng tới sao, hôm nay giữa trưa cũng tới rồi ạ? Có phải là do tiệm mì đóng cửa một tuần, giáo sư Lục nhớ nhung.... mì sợi của nhà của chúng tôi?"
Cô cố ý dừng ở giữa câu thật lâu, còn cô tình liếc nhìn Mạnh Vãn, Mạnh Vãn hung hăng trừng mắt đáp lại cô.
Mạch não Lục Triều Thanh có thẳng đến mấy cũng phải nghe hiểu lời chọc ghẹo của Tiểu Diệp.
Anh lại nhìn Mạnh Vãn, bỗng nhiên hiểu ra một tuần nay trong ngực anh tràn ngập một loại bực bội này là cái gì.
Hoá ra là anh nhớ cô ấy.
Hơn 8 giờ tối, Lục Triều Thanh lại xuất hiện ở tiệm mì sợi.
Tiểu Diệp cho anh một cái cười đầy ái muội.
Mạnh Vãn cúi đầu làm bộ không phát hiện.
Tới giờ tan tầm Mạnh Vãn đi thay quần áo. Đầu tháng mười tháng hơi hơi lạnh, Mạnh Vãn mặc một cái áo sơmi gọn gàng thoải mái màu trắng tay lỡ, phối với một cái váy dài tới mắt cá chân màu xám nhạt, tóc dài thả xuống dưới, dáng vẻ nhân viên tiệm mì lập tức bị khí chất thiếu nữ thanh thuần thay thế.
Lục Triều Thanh theo sát cô ra cửa.
Hai người sóng vai đi, Mạnh Vãn có thể phát hiện Lục Triều Thanh liên tiếp nhìn qua khoé mắt, chỉ nhìn mà không nói lời nào, rất kỳ lạ.
"Kỳ nghỉ quốc khánh anh làm gì?" Mạnh Vãn thử nói chuyện phiếm với người máy.
Lục Triều Thanh hồi tưởng một tuần vừa qua, đơn giản trả lời: "Làm thí nghiệm, tập thể hình."
Anh nhắc tới tập thể hình Mạnh Vãn liền nghĩ tới cơ bụng của anh, trộm liếc mắt một cái, bên dưới quần áo cũng không nhìn ra được gì.
Mạnh Vãn: "Cái đó, tôi thấy hai người giáo sư Cao đi New Zealand chơi, sao anh không đi du lịch?"
Lục Triều Thanh: "Tôi không có hứng thú đi du lịch ngắm cảnh."
Mạnh Vãn không đồng ý: "Tôi thấy ra ngoài thăm thú cũng rất tốt, tạo ra chút mới mẻ cho cuộc sống, bằng không mỗi ngày đều trốn trong tiệm mì cực kỳ không thú vị."
Lục Triều Thanh vừa muốn phản bác, bỗng nhiên nhớ lại những tấm ảnh đi du lịch mà Mạnh Vãn đăng, nếu như có thể đi du lịch cùng cô ấy hình như cũng không tệ.
"Lần sau nếu cô có đi du lịch thì có thể bảo tôi đi cùng." Lục Triều Thanh nghiêm túc mà nói.
Mạnh Vãn thiếu chút nữa lườm anh ta một cái xem thường, cũng chẳng phải bạn bè gì, sao cô lại phải muốn gọi anh ta đi cùng?
Hai người cứ thế vừa đi vừa nói chuyện về tới tiểu khu.
Trước lúc tạm biệt, Lục Triều Thanh gọi cô lại hỏi: "Sáng mai cô muốn ăn cái gì?"
Mạnh Vãn vừa lấy chìa khóa ra, nghe thấy vậy ngạc nhiên quay đầu lại.
Lục Triều Thanh nhìn cô nói: "Tôi mua giúp cô, bình thường cô ăn muộn quá, không tốt cho cơ thể."
Mạnh Vãn rũ mi mắt.
Cô từng có không ít người theo đuổi, đàn ông theo đuổi phụ nữ, đều là nhiệt tình lấy lòng cô một thời gian, nếu Mạnh Vãn cảm thấy không có khả năng thì cô sẽ không nhận hoa hay bất cứ món quà nào từ đối phương nữa. Lúc đi học cũng có nam sinh thử mua đồ ăn sáng cho cô nhưng đều bị Mạnh Vãn cự tuyệt.
Bây giờ người muốn mua cho cô bữa sáng đã biến thành Lục Triều Thanh.
Mạnh Vãn có thể từ chối, nhưng hình như cô càng nguyện tiếp thu.
"Tôi muốn ăn đồ của nhà ăn." Cô xoay người tới, động đậy chùm chìa khóa.
Lục Triều Thanh gật gật đầu: "Buổi sáng chạy xong tôi sẽ mang đến đây." Dù sao anh chạy xong cũng phải về nhà tắm rửa, không phiền phức.
Ngữ khí đàn ông vô cùng bình tĩnh, Mạnh Vãn cười trộm, đồ ngốc này hình như căn bản không hiểu ý nghĩa của việc cô nhận bữa sáng anh mang tới là gì.
7 giờ sáng hôm sau, Lục Triều Thanh đúng giờ đưa sang đồ ăn sáng của nhà ăn.
Mạnh Vãn vẫn còn buồn ngủ đi ra mở cửa, đầu tiên là thấy một đôi chân đàn ông dưới ống quần đùi chạy độ , cơ bắp cân xứng hoàn hảo.
Đó là cơ bắp mà Lục Triều Thanh vì cô luyện tập.
Mạnh Vãn hơi đắc ý, mẹ cô ngày nào cũng nhắc cha già đi giảm béo, cha già còn chẳng thèm động đậy, bây giờ tới dáng người cũng mất sạch rồi.
"Cảm ơn, bao nhiêu tiền để tôi gửi bao lì xì cho anh." Mạnh Vãn nhận lấy hộp đồ ăn, dối trá hỏi.
Lục Triều Thanh: "Tôi mời cô."
Mạnh Vãn tiếp tục dối trá: "Vậy thật ngại lắm, để tôi trả tiền anh đi."
Lục Triều Thanh liền nhanh chóng tính tiền, bữa sáng của Mạnh Vãn là cháo, bánh bao, trứng gà, sữa đậu, đồ ăn ở nhà ăn giá không đắt, tổng cộng hết ba đồng rưỡi.
Anh báo đúng giá cho cô.
Mạnh Vãn trầm mặc vài giây, nhìn anh cười cười: "Điện thoại của tôi ở bên trong, đợi chút tôi sẽ gửi cho anh."
Lục Triều Thanh: "Được."
Mạnh Vãn đóng cửa, đi vào phòng ngủ lấy di động, gửi cho Lục Triều Thanh một bao lì xì bảy đồng rưỡi, bốn đồng kia cô ghi chú rõ là phí đi lại.
Gửi xong không lâu, hiện ra thông báo bao lì xì đã được đối phương nhận rồi.
Mạnh Vãn lắc đầu cười, đi ăn sáng.
Bắt đầu từ hôm nay trở đi sáng nào Lục Triều Thanh đều đi mua đồ ăn sáng cho Mạnh Vãn, Mạnh Vãn cũng gửi cho anh một cái bao lì xì, Mạnh Vãn đã hiểu rõ suy nghĩ của bản thân, cô chỉ muốn nhìn xem khi nào Lục Triều Thanh mới thông suốt.
Hai tuần sau, đại học Z tổ chức đại hội thể thao mùa thu, đám sinh viên và công nhân viên chức đều phải chọn người đại biểu tham gia.
Hôm nay họp giáo viên nhân viên khoa vật lý, chủ nhiệm khoa khuyến khích các vị giáo sư, giáo viên, bày tỏ hy vọng mọi người dũng cảm ghi tên tham gia, làm vẻ vang khoa viện. Chủ nhiệm khoa vừa nói xong, giáo sư Cao ngồi cạnh Lục Triều Thanh liền rụt rụt đầu, vội vàng cắm cúi ghi chép, sợ bản thân bị gọi tới tên.
Đám giáo sư già đều rất trấn định, còn các giáo sư trẻ thì đại đa số đều cùng một cái đức hạnh với giáo sư, viết luận văn không thành vấn đề, còn đại hội thể thao thì không có khả năng!
"Nghe nói dạo gần đây Tiểu Lục sáng nào cũng tập chạy hả?" Chủ nhiệm khoa đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt dừng lại trên người Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh gật gật đầu.
Chủ nhiệm khoa lộ ra một cái mỉm cười sáng lạn với anh: "Vậy Tiểu Lục đăng ký chạy năm ngàn mét đi, nhân viên giáo viên khoa chúng ta trước nay chưa từng đăng ký cái này, năm nay đi thử một chút."
Lục Triều Thanh bình bình tĩnh tĩnh mà nhận lời.
Giáo sư Cao dùng loại ánh mắt nhìn thần tượng mà nhìn anh! Được nha, coi như không theo đuổi được Mạnh Vãn đi nữa, chỉ cần Lục Triều Thanh có thể lấy được một giải hạng mục chạy dài thì cũng đủ để kiêu ngạo cả đời!
Giáo sư Cao bội phục dũng khí của Lục Triều Thanh, anh cũng quyết định giúp Lục Triều Thanh một chút, chạng vạng trước hôm đại hội thể thao một ngày, anh để Lưu Niệm gọi điện thoại cho Mạnh Vãn.
Mạnh Vãn và Lưu Niệm vẫn luôn duy trì liên hệ.
"Vãn Vãn, ngày mai trường Z mở đại hội thể thao em biết rồi chứ?" Lưu Niệm đi thẳng vào vấn đề.
Mạnh Vãn ừ một tiếng, tiệm mì sợi gần đại học Z, cô đã sớm nghe nói.
Lưu Niệm cười: "Giáo sư Lục tham gia chạy năm ngàn mét tổ công nhân viên chức, em không đi cổ vũ à?"
Mạnh Vãn giật mình hít một hơi, năm ngàn mét?
Lưu Niệm tấm tắc hai tiếng: "Chị nghe Tiểu Cao nói, giáo sư Lục vốn không định tham gia nhưng mà anh ta muốn theo đuổi em mà sáng hằng ngày đều tập chạy ở sân thể dục, bị chủ nhiệm khoa nhìn thấy, chủ nhiệm khoa kiên trì bắt anh ta đăng ký, giáo sư Lục không thoái thác được, đành phải đáp ứng, chính là năm ngàn mét đó nha, chị chạy tám trăm mét cũng đã mệt muốn chết. Giáo sư Lục vất vả như vậy em không đi cỗ vũ cho anh ta thì có phải là hơi quá vô tình không?"
Mạnh Vãn còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ, lại nghe thấy Lưu Niệm nói tiếp: "Anh ta thi đấu lúc chín giờ sáng mai, đại hội thể thao diễn ra ở một khu khác, nếu em có muốn đi thì nhớ đừng đến trễ."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Mạnh Vãn ngơ ngác bỏ di động xuống.
Buổi tối lúc Lục Triều Thanh đến cô, trên đường về nhà Mạnh Vãn không nhịn được hỏi anh: "Giáo sư Cao nói anh ghi tên chạy dài năm ngàn mét à?"
Lục Triều Thanh không phản đối.
Mạnh Vãn đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần: "Anh có được không?"
Lục Triều Thanh lý trí mà phân tích: "Hiện giờ mỗi ngày tôi đề chạy hai ngàn mét, chạy tiếp cũng có thể coi là nhẹ nhàng, năm ngàn mét hẳn là không thành vấn đề." Anh chỉ ghi tên tham gia, chứ cũng không có lòng tham muốn giật một giải.
Mạnh Vãn nhìn không ra được là anh đang cậy mạnh hay là thật sự muốn đi chạy.
Đến hôm thi chạy dài năm ngàn mét, Mạnh Vãn nằm ở trên giường do dự thật lâu, vẫn quyết định đi xem.
Cô lái xe đi, hai khu của đại học Z cách nhau khá xa, hơn nữa lại kẹt xe, Mạnh Vãn đậu xe xong chạy tới sân thể dục đại học Z thì cuộc thi chạy dài năm ngàn mét của tổ công nhân viên chức đã bắt đầu rồi. Mạnh Vãn hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ cũng rất giống một cô sinh viên, cô đi tìm một chỗ ngồi trên khán đài cạnh sân thể dục.
Cô nhìn về phía đường chạy, còn chưa tìm thấy bóng dáng Lục Triều Thanh đâu thì bên khán đài đối diện bỗng truyền đến tiếng hò reo của một đám sinh viên: "Gíao sư Lục cố lên!"
Sinh viên của mỗi khoa viện đều đang cổ vũ cho thầy giáo của mình, Mạnh Vãn nhìn chằm chằm mấy bóng người xa xa, không bao lâu sau những người đó đã chạy tới đường chạy bên phía cô. Mạnh Vãn rốt cuộc cũng trông thấy Lục Triều Thanh, anh mặc đồng phục màu đen có hình của khoa vật lý, cao cao gầy gầy, trẻ như một cậu sinh viên, cực kỳ nổi bật giữa tổ công nhân viên chức.
Mạnh Vãn không chớp mắt nhìn anh chằm chằm.
Lục Triều Thanh chạy vô cùng nhàn nhã, không nhanh không chậm, trong mắt chỉ có đường chạy, không hề phát hiện ra trên khán đài có thêm người mà anh đang theo đuổi.
Vị trí nào trên đường chạy cũng đều có người, Mạnh Vãn không nhìn ra được hiện tại Lục Triều Thanh đang chạy thứ mấy.
"Còn hai vòng cuối."
Khoa bên cạnh có một sinh viên nói trong kích động, cùng lúc đó, Mạnh Vãn lại nghe thấy sinh viên khoa vật lý phía đối diện đang hô Lục Triều Thanh cố lên, Mạnh Vãn nhờ đó mà biết được, Lục Triều Thanh hiện tại đang đứng thứ năm.
Chạy cũng đã chạy rồi, nếu có thể giật giải thì đương nhiên phải giật chứ!
Mắt thấy Lục Triều Thanh sắp chạy khỏi phía bên khán đài bên này, trong người Mạnh Vãn đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt huyết, cô cũng giống như các sinh viên khác đứng lên cổ vũ cho thầy giáo của mình, đôi tay đặt bên miệng hô to về phía bóng dáng trên đường chạy kia: "Giáo sư Lục cố lên!"
Lục Triều Thanh đã quen với tiếng hô cổ vũ của sinh viên khoa mình, lúc bên này cũng truyền đến một tiếng "Giáo sư Lục cố lên", tuy rằng thanh âm đó không quá lớn nhưng cùng hướng với anh nên anh vẫn nghe thấy, nghi hoặc mà nhìn về phía đó. Mạnh Vãn đứng cao cao trên khán đài vẫy tay với anh: "Chạy có giải tôi làm bánh kem cho anh!"
Câu cổ vũ này có chút ái muội nha, đám sinh viên bên cạnh nhìn xuống đường băng xem giáo sư lục nhẹ nhàng soái khí không biết ở khoa nào, lại nhìn nhìn Mạnh Vãn quá mức xinh đẹp, lập tức ồn ào lên, kêu to theo cô: "Giáo sư Lục cố lên, chạy có giải làm bánh kem cho thầy!"
Mạnh Vãn:......
Mặt cô vụt đỏ, đám sinh này sao lại thích nghịch ngợm như vậy!
Cô quẫn bách đi về phía khán đài bên cạnh, vừa đi vừa quan sát đường chạy, sau đó liền thấy trong tức tốc ngắn ngủi Lục Triều Thanh đã chạy được một quãng dài, rõ ràng là anh đang tăng tốc tiến lên!
Cái này rốt cuộc là do cô xuất hiện, hay là do bánh kem có mị lực quá lớn?