Nửa giờ còn lại trong KTV, Mạnh Vãn cầm micro nhìn màn hình hát.
Cô hát rất lâu, hát đến khi cổ họng khô rát. Nhưng Lục Triều Thanh không hát, cô sợ nếu không hát sẽ chẳng có gì nói nên đành cố. Cũng may, nghĩ đến đêm nay sẽ không còn vướng bận gì tới nơi đây nữa, trong lòng cô cũng có chút an ủi. Cuộc sống của cô không cần yêu cầu quá cao, có nhà để ở, có tiền để ăn là được, còn Tống Bân...
Hình dáng anh chàng sinh viên đẹp trai cao ráo lóe lên trong tâm trí cô, Mạnh Vãn bất chợt nhận ra, cô không buồn đến vậy.
Có lẽ vì từ lâu Tống Bân đã trở thành gánh nặng của cô, có lẽ vì sự chênh lệnh khá lớn giữa hai người nên Mạnh Vãn đã sớm dự đoán trước việc chia tay.
Cô hát ca khúc cuối cùng với một tâm hồn thanh thản.
Lục Triều Thanh yên lặng ngồi ở sô pha.
Anh không thích nghe cô hát lắm, hoặc nói cách khác là anh không có hứng thú với âm nhạc. Thêm nữa, anh không thích Mạnh Vãn mặc trên người bộ đồ của gái rót rượu, không thích gương mặt trang điểm kĩ lưỡng của cô dưới ánh sáng màn hình lúc đỏ lúc tím. Anh thích nhìn đôi mắt long lanh dịu hiền của cô, thích cơ thể trắng nõn nà, thích cô quấn lấy mình.
Nửa giờ trôi qua.
Mạnh Vãn tắt nhạc, cúi chào và nói như thường lệ: "Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến."
Lục Triều Thanh nhìn cô lần cuối rồi rời đi.
Mạnh Vãn thay quần áo.
Đêm đó, Mạnh Vãn ngủ rất say, giấc ngủ không mộng mị.
Lục Triều Thanh cũng không nằm mơ, nhưng hôm sau đi làm tình cờ thấy một cặp đôi đang hôn nhau, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhớ đến đêm đó. Đôi môi cô gái rất mềm, cô bám chặt lấy bờ vai anh rên rỉ những tiếng đứt quãng, như khóc mà không phải khóc.
Lục Triều Thanh nhận ra mình không thể ngừng suy nghĩ đến cô.
Chín giờ tối, Lục Triều Thanh rời khỏi chung cư đến KTV.
Anh bảo quản lý gọi Mãnh Vãn vào.
Quản lý cười xin lỗi: "Xin lỗi ngài rất nhiều, cô ấy đã từ chức từ hôm qua rồi ạ, chúng tôi còn rất nhiều người khác tốt hơn, xin hỏi ngài..."
Quản lý chưa nói xong, Lục Triều Thanh đã quay người đi mất.
Đêm ở Giang Thành rất lạnh, Lục Triều Thanh ra khỏi KTV ngột ngạt, dòng xe ngoài đường xuôi ngược, ánh đèn từ các biển hiệu quảng cáo sáng rực rỡ, nơi nơi đều là người. Lục Triều Thanh thẫn thờ nhìn những bóng người lướt qua mình, từ từ nhận ra một điều, Giang Thành lớn đến vậy, có lẽ anh không thể gặp lại cô nữa.
Cô gái ấy giống như một giấc mộng không để lại dấu vết.
Lục Triều Thanh dùng hai ngày để quên đi giấc mơ này, sau đó, cuộc sống vẫn như vậy tiếp diễn.
Trưa nay đồng nghiệp rủ anh đi ăn mì.
Lục Triều Thanh đồng ý.
Quán mì ở ngay đối diện trường học, chỉ cần băng qua đường là đến. Vào mùa đông quán rất đông khách, hai giáo sư phải đợi một lát mới có bàn trống, trên bàn vẫn còn bát đũa của khách trước để lại. Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới lau bàn. Dù đến ăn trưa nhưng trong đầu Lục Triều Thanh toàn là công thức vật lý, mãi đến khi đôi tay của người nhân viên đang dọn bàn rơi vào tầm mắt anh
Đôi tay ấy trắng nõn thon dài, những ngón tay khỏe mạnh màu hồng nhạt
Lục Triều Thanh không thể quên được, bởi vì vài ngày trước đó anh còn hôn lên đôi tay này.
Công thức vật lý biến mất, Lục Triều Thanh ngước mắt nhìn chủ nhân đôi tay.
Mạnh Vãn chăm chú lau bàn, trong tiệm có quá nhiều khách nên cô không thể dừng lại quan sát từng người.
Lau bàn xong, Mạnh Vãn bê khay rời đi.
"Ngồi đi." Đồng nghiệp ở trong nhắc nhở.
Lục Triều Thanh chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn dõi theo Mạnh Vãn đang bận rộn. Đồng phục tiệm mì là quần đen áo sơ mi trắng, bên ngoài đeo chiếc tạp dề màu cam, đơn giản mà sạch sẽ. Trong tiệm có hai cô gái phụ trách rửa bát và lau bàn, cô gái kia khá mập mạp nên càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn của Mạnh Vãn. Cô buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, đôi lông mày thanh tú, gương mặt trắng nõn, trên miệng luôn nở nụ cười lễ phép.
Lục Triều Thanh đang thơ thẩn nhìn thì trước mặt xuất hiện một bàn tay cứ huơ qua huơ lại.
Anh nhíu mày quay sang nhìn đồng nghiệp ngồi cạnh.
Anh ta ngó qua chỗ Mạnh Vãn, cười haha: "Thế nào, thích rồi hả?"
Lục Triều Thanh không trả lời.
Mười mấy phút sau khách cũng bớt dần, Mạnh Vãn nhìn tờ hóa đơn rồi bưng hai bát mì ra cho khách, chỗ ngồi khá xa, đến nơi cô liền thấy Lục Triều Thanh ngồi ngoài cùng.
Mạnh Vãn khiếp sợ chôn chân tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh vào ban ngày. Dường như anh rất thích mặc đồ đen, trang phục đen càng tôn lên vẻ thanh lãnh của anh. Đôi mắt đen công khai nhìn cô chăm chú.
Kinh ngạc, xấu hổ, cuối cùng những tiếng ồn xung quanh kéo cô về thực tại. Mạnh Vãn mím môi, cúi đầu đi tới, sau đó dưới ánh mắt nóng rực của người đàn ông, cô đặt hai bát mì lên bàn, nói chậm rãi "Chúc quý khách ngon miệng", rồi rời đi như bình thường
Nhưng sau đó, Mạnh Vãn vẫn có cảm giác ánh mắt ấy vẫn dán vào mình, nhưng cô không dám quay lại kiểm chứng suy nghĩ của mình.
Cuối cùng hai vị khách ấy cũng ăn xong, tính tiền rồi đi.
Mạnh Vãn giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Đại học Z.
Lục Triêu Thanh ngồi trước máy tính, nhưng trong đầu chỉ còn dáng vẻ Mạnh Vãn mặc đồng phục tiệm mì.
Anh rất thích cô mặc như vậy, khi cười lên rực rỡ như ánh nắng xuân, khiến cho lòng người thư thái.
Lúc ra khỏi tiềm mì, Lục Triều Thanh quay lại nhìn tờ giấy dán trên cửa kính, thời gian kinh doanh: mười giờ sáng đến mười giờ tối.
Vậy là khi đồng hồ điểm tám rưỡi tối, anh lại đến tiệm mì.
Giờ này quán rất vắng, Mạnh Vãn đang ngồi nói chuyện phiếm với Tiểu Điền bên trong, lúc trước cô làm hai việc nên 8:30 đã về rồi, nhưng giờ phải ở lại đến khi quán đóng cửa.
Cửa kính bị đẩy ra, hai cô gái cùng quay ra nhìn, sau khi thấy Lục Triều Thanh cao ráo đẹp trai, mắt Tiểu Điền liền sáng lên, còn Mạnh Vãn vội vàng cúi đầu xuống.
Lục Triều Thanh gọi một bát mì, ngồi ở chiếc bàn phía sau hai cô gái.
Mạnh Vãn lủi ra sân sau quét dọn, mặc dù chỗ này cô đã quét xong rồi.
Khi Lục Triều Thanh đang ăn mì, Mạnh Vãn xin ông chủ cho về sớm. Lục Triều Thanh đến đây hai lần một ngày khiến cô rất sợ, mặc dù nhìn anh không có vẻ giống người xấu.
"Vãn Vãn."
Vì mải đề phòng Lục Triều Thanh nên khi ra ngoài cô không nhìn thấy Tống Bân đi tới. Nghe giọng bạn trai cũ, Mạnh Vãn ngẩng đầu, thấy Tống Bân mặc áo khoác đen, cầm trong tay một bó hoa hồng, trong mắt là sự áy náy vô hạn.
Tống Bân khá đẹp trai, giờ đây mặc trên người chiếc áo khoác thời thượng, tay cầm bó hoa hồng, không còn dáng vẻ một thằng trai quê mùa khi xưa nữa.
Một lần nữa Mạnh Vãn hiểu ra Tống Bân trước mặt cô đã không còn là chàng trai có thể sẵn sàng vì cô mà xuống sông bắt cá, vì cô mà lên núi hái hoa nữa.
Mãnh Vãn cụp mắt xuống, đi lướt qua anh ta.
Tống Bân lập tức đuổi theo đi song song với cô, vẫn nói những câu xin lỗi rỗng tuếch đó.
Trên đường nhiều người khó nói chuyện nên khi hai người đến gần chung cư vắng vẻ hơn, Tống Bân mới chặn trước mặt Mạnh Vãn, mất kiên nhẫn hỏi: "Vãn Vãn, anh đã cắt đứt với cô ta rồi, rốt cuộc anh phải làm gì em mới chịu tha thứ cho anh?"
Mạnh Vãn ngẩng đầu, kiên nhẫn nói lần cuối: "Chúng ta đã chia tay rồi, chuyện của anh không liên quan đến tôi, cảm phiền lần sau đừng đến gặp tôi nữa."
Tống Bân ngẩn người.
Trong suy nghĩ của anh ta, Mạnh Vãn là người vừa ngu ngốc vừa nhẹ dạ cả tin, anh ta nói cái gì cô cũng nghe. Cho nên lần chia tay này Tống Bân chẳng thèm lo lắng, anh ta nghĩ đợi mấy ngày Mạnh Vãn sẽ hối hận thôi, rồi lúc đó anh ta chỉ cần nói mấy câu ngon ngọt thể nào cô cũng tha thứ, dù sao Mạnh Vãn cũng vì anh ta mà lên đây, dù sao anh ta cũng là người duy nhất mà cô quen.
"Vãn Vãn, anh thích em mà." Tống Bân giả vờ đáng thương, nói những lời yêu thương vốn là điểm yếu trí mạng của cô. Lúc trước mỗi khi anh ta nói vậy, cô đều đỏ bừng mặt.
Giờ đây Mạnh Vãn chỉ cảm thấy phiền phức, mất kiên nhẫn muốn vòng qua đi tiếp.
Tống Bân vội vàng nắm tay cô kéo lại, Mạnh Vãn đang định giằng ra, liền nghe Tống Bân sủa một câu kinh điển: "Vãn Vãn, chuyện của chúng ta có gì bàn sau đi, tháng trước anh làm hỏng máy tính của bạn nên đi vay năm ngàn để đền. Em có tiền thì ứng cho anh được không, anh hứa sẽ trả ngay."
Một tay Tống Bân cầm tay cô, một tay giơ bó hoa hồng lên.
Mạnh Vãn nhìn bó hoa kia, giờ mới hiểu ra mục đích của thằng này đến đây chỉ để vay tiền. Buồn cười hơn là, chia tay rồi anh ta mới hứa sẽ trả tiền, còn trước kia thì câm như hến.
"Tiền trước kia tôi cho anh vay bao giờ thì trả?" Mạnh Vãn ngẩng đầu hỏi.
Tống Bân hơi xấu hổ, vẻ mặt như thể không ngờ tới, hỏi lại: "Trước kia không phải em tự nguyện đưa cho anh à?"
Mạnh Vãn cười, đúng, cô tự nguyện đưa đấy, là quá ngu nên mới đưa tiền cho con lợn này.
"Được rồi, mời anh đi dùm tôi." Mạnh Vãn giằng tay ra muốn quay về nhà.
Tống Bân bất chợt cảm thấy hoảng sợ! Nhà anh ta không giàu có gì, tiền đi học toàn là đi vay, bởi vì năm vừa rồi được Mạnh Vãn nuôi sướng quá nên sinh lòng đua đòi, dù anh ta thích người khác vẫn không dám bỏ Mạnh Vãn. Chí ít là trước khi tốt nghiệp không thể chia tay được.
Bây giờ chia tay rồi, nợ ai trả đây? Năm ngàn đấy, có đánh chết Tống Bân cũng không thể nói về cho gia đình.
Ngoái nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Mạnh Vãn dần biến mất trong màn đêm, Tống Bân khẽ cắn môi, bất chợt tăng tốc đuổi theo.
Mạnh Vãn nghe thấy tiếng bước chân của thằng đểu đấy nên bực mình quay lại, không ngờ Tống Bân vồ tới ôm lấy mình, cúi đầu muốn hôn môi. Mạnh Vãn phản ứng kịp, cố gắng giãy giụa, Tống Bân thở hổn hển, vừa cầm tay cô vừa nói mấy lời buồn nôn: "Vãn Vãn, anh yêu em, tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé..."
Mạnh Vãn chỉ thấy váng hết cả đầu, cô đang định hét lên thì bàn tay bên hông bất chợt buông lỏng, Tống Bân bị văng ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất.
Mạnh Vãn kinh ngạc nhìn sang bên cạnh.
Ánh đèn đường phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo của Lục Triều Thanh, anh dùng ánh mắt chết chóc nhìn Tống Bân nằm dưới đất.
"Giáo, giáo sư Lục?" Tống Bân học khoa vật lý của đại học Z, đương nhiên là biết vị giáo sư trẻ này.
"Cút." Giọng anh lạnh lẽo chưa từng có.
Đang làm chuyện xấu thì bị giáo sư bắt được nên Tống Bân cực kì xấu hổ. Anh ta liếc nhìn Mạnh Vãn rồi chật vật đứng dậy chạy mất dạng, để lại bó hoa hồng nằm trơ trọi trên mặt đất.
Ánh mắt Lục Triều Thanh chuyển từ bó hoa lên khuôn mặt Mạnh Vãn.
Cô vẫn chưa hết sốc, tóc tai rối loạn, mặt mày tái mét.
"Đó là bạn trai em?"
Lục Triều Thanh châm chọc.
Sắc mặt cô càng kém hơn, bởi vì hành vi của con lợn kia quá xấu hổ nên vô thức giải thích: "Chia tay rồi." Cô không muốn bị đánh đồng với loại người thấp kém như thế.
Tâm trạng Lục Triều Thanh bỗng khá hơn, nhìn cô hỏi: "Vậy bây giờ em độc thân đúng không?"
Mạnh Vãn lại rơi vào một mối nguy hiểm khác, cô nhìn người trước mặt đầy phòng bị, cố lảng sang chuyện khác: "Vừa rồi cảm ơn anh."
Nói xong, Mạnh Vãn bước nhanh vào chung cư.
Lục Triều Thanh theo sát.
Chung cư Hương Chương có hoàn cảnh khá tốt, xung quanh trồng rất nhiều hoa cỏ. Nghe thấy bước chân vẫn theo sau mình, Mạnh Vãn cực kì muốn khóc, tới chỗ có ánh đèn đường, cô lấy hết dũng khí, quay lại hỏi thẳng: "Ngài Lục, rốt cuộc anh muốn gì ở tôi? Tôi đã nói rồi, tôi không phục vụ cái đó."
Lục Triều Thanh nghe thấy giọng nói sợ hãi của cô, anh nhíu mày giải thích: "Tôi muốn em làm bạn gái tôi."
Mạnh Vãn hiểu lầm ý của anh nên cô nghĩ "làm bạn gái" chỉ là cách gọi khác của loại quan hệ kia.
"Tôi không muốn." Cô sợ quá hóa giận.
Lục Triều Thanh: "Vì sao?"
Vừa hay một cặp tình nhân tiến và chung cư nên Mạnh Vãn không còn sợ như trước, vừa đi theo họ vừa lạnh lùng trả lời Lục Triều Thanh: "Không vì sao cả, tôi không muốn gặp lại anh nữa. Anh là một giáo sư, phải làm gương cho người khác, sau này mong anh đừng tìm tôi nữa."
Mạnh Vãn đã từng nghĩ rằng đại học Z là một nơi thiêng liêng, nhưng giờ cô nhận ra không phải tất cả sinh viên, giáo sư trong đó đều đứng đắn.
Thấy đôi tình nhân kia chuẩn bị vào trong, Mạnh Vãn vội vã lấy điện thoại ra gọi cho chị Lệ cùng phòng xuống đón mình.
Gọi xong, Mạnh Vãn cảnh cáo người đàn ông bên cạnh: "Bạn của tôi sắp đến rồi, anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy."
Lục Triều Thanh không hiểu lắm, nghiêm túc hỏi: "Sao lại báo cảnh sát?"
Mạnh Vãn nhìn anh một cách khó tin.
Lục Triều Thanh yên lặng nhìn cô, khuôn mặt thanh lãnh nhìn thế nào cũng không giống người xấu.
Mạnh Vãn cảm thấy mình không thể nhìn thấu người đàn ông này, cô cắn môi bước nhanh hơn.
Lục Triều Thanh chân dài nên dễ dàng đuổi theo cô, hỏi bâng quơ: "Em ở tòa số mấy?"
Mạnh Vãn chợt lo sợ, ý gì đây, thằng cha này còn định theo dõi đến tận nhà cô nữa?
"Không liên quan đến anh." Mạnh Vãn cố tránh xa.
Lục Triều Thanh ở tòa số bảy, phía trước chính là tòa số bảy, anh chỉ vào đó nói: "Tôi ở đây, số nhà 1601."
Mạnh Vãn trợn to mắt!
Cô cũng ở tòa số bảy, số nhà 1602! Vậy chẳng lẽ cái nhà đối diện tưởng bỏ trống kia là nhà anh?
Mạnh Vãn cạn lời.
Lục Triều Thanh thấy cô đơ ra thì nhìn đồng hồ, chủ động đề nghị: "Tôi đưa em đến tòa em ở nhé, một mình em về tôi không yên tâm." Cô gái này quá dễ bị ức hiếp.
Mạnh Vãn không muốn cho anh biết họ ở gần nhau, cô đang định chọn bừa một tòa khác thì thấy chị Lệ đi tới sảnh, thấy Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh đứng cùng nhau nên hỏi: "Vãn Vãn, bạn em à?"
Mạnh Vãn đang rối bời, không biết phải giải thích thế nào. Cô đành mặc kệ Lục Triều Thanh rồi chạy tới khoác tay kéo chị Lệ vào trong.
Lục Triều Thanh đứng thêm vài giây rồi cũng vào theo.
Mạnh Vãn và chị Lệ đã ở trong thang máy, thấy anh đã vào đến nơi, cô vội vàng bấm nút đóng cửa, nhưng có vẻ như hôm nay thang máy không hợp tác lắm, hoạt động chậm rề rề. Sau đó, Lục Triều Thanh đã kịp chặn tay lại trước khi cửa thang máy đóng.
Mạnh Vãn cố nép vào một góc, ngẩng đầu nhìn mấy cái bảng quảng cáo.
Lục Triều Thanh liếc mắt nhìn số tầng, tầng 16.
Sau đó liếc nhìn Mạnh Vãn.
Chị Lệ nghi ngờ nhìn hai người, kỳ quặc hỏi: "Hai người không biết nhau thật à?"
Mạnh Vãn lập tức lắc đầu, Lục Triều Thanh không nói gì.
Đến tầng mười sáu, Lục Triều Thanh vẫn không nhúc nhích, anh đợi chị Lệ và Mạnh Vãn ra trước rồi mới ra.
Hai bên mở cửa nhà mình bước vào.
Chị Lệ ngồi xem ti vi còn Mạnh Vãn trở về phòng, cô nằm trên giường, nghĩ đến bạn trai cũ Tống Bân đang giây dưa không dứt, còn thêm giáo sư sát vách lúc nào cũng ra vẻ đứng đắn nhưng thật ra chỉ muốn ngủ với cô. Mạnh Vãn bỗng có suy nghĩ muốn chuyển nhà. Có lẽ cô nên đổi việc, thử làm ở nhà hàng khác xem sao.
Nghĩ vậy, cô mở cái laptop dùng hai ngàn để mua, lên mạng tìm mấy thông báo tuyển người.
Tối nay, giáo sư Lục đứng đắn sát vách rất vui vẻ khi biết người trong mộng không có bạn trai, lại còn ở ngay bên cạnh mình.
Hôm sau là thứ bảy nên Lục Triều Thanh không cần đi làm. Vậy nên anh dành một ngày để theo dõi giờ giấc sinh hoạt của Mạnh Vãn, biết được chín giờ sáng cô sẽ ra khỏi nhà đến tiệm mì, ăn trưa bên ngoài, chín giờ tối tan tầm. Anh còn biết, Mạnh Vãn có hai bạn cùng phòng, một người là Tiêu Điền làm cùng tiệm mì, một người là chị Lệ không rõ nghề nghiệp.
Chủ nhật trời đất u ám, buổi trưa có tuyết rơi kèm theo mưa tuyết.
Hơn tám giờ tối, Lục Triều Thanh che ô đến tiệm mì.
Mạnh Vãn đang lau bàn, hôm nay Tiêu Điền xin nghỉ nên chỉ còn mình cô làm. Thấy Lục Triều Thanh đến, cô coi như không thấy.
Lục Triều Thanh gọi một bát mì, ăn xong rồi vẫn dền dứ không đi, mãi đến khi Mạnh Vãn tan ca anh mới lù lù đi theo phía sau
Mạnh Vãn không mang theo ô, bên ngoài mưa tuyết rất lớn, lạnh buốt.
Mạnh Vãn đội mũ áo lên, hay tay đút túi, chuẩn bị đội mưa về.
"Cầm đi" Một chiếc ô xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
Nghe giọng là biết ai rồi đấy, cô không cầm, định bỏ chạy.
Lục Triều Thanh cầm tay cô kéo lại. Mạnh Vãn phản kháng kịch liệt, một tay anh mở ô, một tay giữ chặt vai cô, không cho từ chối.
"Anh mà không buông ra là tôi hét lên đấy!" Mạnh Vãn ngửa đầu, tức giận trừng mắt.
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Không sợ lạnh à?"
Sợ cái con khỉ!
Thấy cô không muốn, Lục Triều Thanh đành phải buông người.
Mạnh Vãn đâm đầu chạy trong cơn mưa.
Lục Triều Thanh nhìn bóng lưng kiên cường của cô, mím chặt môi.
Trưa hôm sau, Lục Triều Thanh đến ăn mì, thấy Mạnh Vãn đeo khẩu trang màu trắng, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ ửng.
Từ lúc vào đến giờ, cô ho phải năm, sáu lần.
Đêm đó anh lại đến chờ cô.
Mạnh Vãn mặc áo lông rất dày, đeo thêm khẩu trang, bọc cả người kín mít.
"Uống thuốc chưa?" Lục Triều Thanh đi cạnh cô, cúi đầu hỏi.
Mạnh Vãn coi như không nghe thấy.
Lục Triều Thanh đưa chiếc túi trong tay cho cô: "Trong đây là thuốc cảm, uống sau ăn."
Mặc cho chiếc túi đung đưa trước mặt, Mạnh Vãn không thèm nhìn. Giờ cô không còn sức mà nói chuyện nữa, sáng dậy đã chóng mặt đau đầu, nếu Tiểu Điền đi làm thì cô sẽ nghỉ. Nhưng ngày mai cô ấy mới từ quê ra, tiệm mì chỉ còn mỗi cô, xin nghỉ hết thì ai rửa bát đây? Trong nhà hết thuốc, cô cũng không có thời gian đi mua. Cả ngày chống đỡ quá đủ rồi, cô đau đầu chóng mặt không chịu nổi, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ: Về nhà đi ngủ.
Nhưng Mạnh Vãn chỉ chống đỡ được đến thang máy, cô cảm thấy ánh đèn bên trong như mờ đi, rồi sau đó không biết gì nữa.
Lục Triều Thanh đã kịp đỡ lấy cô gái chuẩn bị ngã sấp xuống.
Mũ áo cô rơi xuống để lộ ra vầng trán căng bóng. Trời lạnh buốt mà trên trán toàn mồ hôi.
Lục Triều Thanh tháo khẩu trang của Mạnh Vãn ra liền thấy hai gò má nóng phừng phừng như lửa đốt.
Đây chính là đã yếu còn ra gió.
Thang máy dừng ở tầng mười sáu, Lục Triều Thanh bế Mạnh Vãn về nhà mình.
Năm phút sau, Mạnh Vãn bị ai đó véo đến tỉnh. Cô mơ màng mở mắt liền thấy Lục Triều Thanh thu tay lại, mặt đau quá.
"Tới giờ uống thuốc rồi." Lục Triều Thanh kê cái gối dưới lưng cô, đỡ người dậy.
Mạnh Vãn lúc này mới phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ, cô vô cùng sợ hãi, càng chống đối mạnh mẽ.
"Đừng đụng vào tôi." Cô nhích người sang một bên.
Lục Triều Thanh đang ngồi nghiêng nên khi Mạnh Vãn nhích sang, anh muốn kéo cô lại, không ngờ lại ngã sấp lên người cô. Mạnh Vãn đang phát sốt làm sao chịu được sức nặng như vậy, lại rơi vào hôn mê. Cô nhắm mắt lại, miệng phát ra tiếng hừ hừ khe khẽ. Lục Triều Thanh ngẩng đầu, cảm thấy bộ dạng này của cô rất giống với đêm đó.
Ngực anh nóng lên, cúi đầu xuống hôn cô.
Mạnh Vãn ưm ưm giãy giụa.
Lục Triều Thanh muốn lắm rồi, không kiềm chế được hôn sâu thêm.
Mạnh Vãn không còn sức mà chống lại, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
May mắn thay Lục Triều Thanh còn một tia lý trí, anh thở phì phò ngẩng đầu, thấy cô vẫn còn nhắm mắt. Anh sờ trán cô rồi ôm người vào ngực, đổ hai viên thuốc ra tay, khẽ dỗ dành: "Há miệng nào."
Mạnh Vãn miễn cưỡng mở mắt ra, thấy thuốc trên tay anh.
Cô nhắm mắt tiếp, ngoan ngoãn há miệng ra.
Lục Triều Thanh bỏ thuốc vào miệng cô, cầm cốc nước ấm cho cô uống.
Mạnh Vãn vẫn luôn sợ uống thuốc, mỗi lần phải uống từng viên một. Nhưng hiện tại Lục Triều Thanh cho cô cả hai viên một lúc, Mạnh Vãn bị sặc, cả thuốc và nước trào ra. Cô gái nhỏ nhăn nhó, nước mắt cũng ứa ra. Lục Triều Thanh lần đầu tiên thấy có người không uống được thuốc, anh lau miệng cho cô rồi đút lại lần nữa.
Mạnh Vãn khó khăn nuốt hai viên thuốc, nước trào ra từ khóe môi.
Dưới ánh đèn, bờ môi người con gái đỏ mọng như quả anh đào, bị dính chút nước càng thêm hấp dẫn, Lục Triều Thanh nhìn mãi, cuối cùng không nhịn được lại cúi xuống hôn.
Mạnh Vãn vẫn còn chút ý thức, giãy giụa cật lực.
Lục Triều Thanh cắn môi cô, đến khi nếm được thuốc đắng chát trong miệng cô mới hoàn hồn lại.
Anh hôn thêm lần nữa rồi mới đỡ cô nằm xuống giường, đắp kín chăn.
Lời editor: Có ai giống tui thấy thích kịch bản này hơn không *cười đứng đắn*