Cô có kinh nghiệm cự tuyệt đối tượng theo đuổi vô cùng phong phú, nhưng chuyện tự mình yêu đương thì vẫn là lần đầu tiên.
Mạnh Vãn cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ, kiểu người không biết nói chuyện như Lục Triều Thanh còn có thể làm cô căng thẳng đến như vậy.
Cái từ lý luận suông chắc là nói về cô rồi.
"Được rồi, lái xe đi." Mạnh Vãn nhẹ nhàng mà đẩy đẩy anh.
Lục Triều Thanh cũng không lui lại, anh cúi đầu, nhìn thần sắc Mạnh Vãn khó phân biệt trong bóng tối: "Cho nên, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chính thức là quan hệ yêu đương?"
Mạnh Vãn không hé răng, lát sau, cô gật gật đầu.
Lục Triều Thanh cười, buông ra cô, cài đai an toàn tiếp tục lái xe.
Người đàn ông rời đi rồi, thân thể Mạnh Vãn thả lỏng, giương mắt nhìn lại, thấy vẻ mặt Lục Triều Thanh lái xe vẫn là chuyên chú như cũ, nhưng hình như khóe miệng cũng hơi nhấc lên một chút. Nam nhân ngốc cuối cùng không tiếp tục đầu gỗ, tâm tình Mạnh Vãn cũng hơi bay khỏi mặt đất, cô ôm trà sữa uống một ngụm, sau đó nhắc nhở anh: "Chuyện của chúng ta đừng vội nói cho người lớn biết."
Mạnh Vãn hiểu quá rõ mẹ mình rồi, lúc chưa yêu đương thì thúc giục cô yêu đương, một khi biết cô và Lục Triều Thanh ở bên nhau thì chắc chắn mẹ già sẽ bắt đầu thúc giục cô kết hôn. Mối tình đầu tới muộn như vậy, Mạnh Vãn còn muốn tự do tự tại hưởng thụ quãng thời gian yêu đương này, chuyện kết hôn không nằm trong những chuyện cô muốn nghĩ, huống chi cô với Lục Triều Thanh rốt cuộc có phù hợp hay không cũng nhìn ra được ngay lúc này.
"Vì sao?" Lục Triều Thanh nhìn cô một cái, bà nội Lục thường xuyên thúc giục anh, nếu Lục Triều Thanh có hy vọng tìm được bạn gái thì bà nội sẽ buông tha anh.
Mạnh Vãn cười: "Bởi vì chuyện yêu đương chia làm hai giai đoạn, lúc vừa mới bắt đầu coi như giai đoạn cọ xát, ai biết được chúng ta có thể hợp nhau hay không, nếu không hợp thì cuối cùng lại chia tay, nói cho người lớn biết sẽ chỉ làm mọi người mất vui."
Lục Triều Thanh cảm thấy lời cô nói hình như cũng rất có đạo lý.
"Đồng nghiệp thì có thể nói không?" Lục Triều Thanh nghĩ tới giáo sư Cao ngày ngày khoe ân ái ở trước mặt anh.
Mạnh Vãn ừ một tiếng: "Đồng nghiệp thì không sao." Chủ yếu là vì đồng nghiệp đều ở ngay bên cạnh, muốn giấu cũng giấu không được.
Lục Triều Thanh đã hiểu.
Xe đã vào gara, Lục Triều Thanh nhìn về phía Mạnh Vãn, cô đang thu dọn túi xách, rất tươi tỉnh, vừa nhìn là biết không có nhu cầu bị ôm.
Hai người cùng nhau đi về thang máy, Lục Triều Thanh không nói lời nào, Mạnh Vãn cũng chỉ là tay mơ trên tình trường nên cũng không biết nói cái gì, hai kẻ yên lặng đi đường, chẳng khác lúc trước làm hàng xóm đơn thuần chút nào, trừ việc trên người Mạnh Vãn đang mặc áo vest của Lục Triều Thanh.
Tới tầng mười sáu, Mạnh Vãn đưa áo khoác trả lại Lục Triều Thanh: "Cảm ơn."
Lục Triều Thanh nhận áo, nhìn cánh tay cô trắng trẻo gầy nhỏ, lại dặn dò một lần: "Ngày mai nhớ nhiều mặc quần áo."
Mạnh Vãn ừ ừ cho qua, nhìn anh một cái, vừa mở cửa vừa nói: "Ngủ ngon."
"Sáng mai cùng nhau ăn sáng chứ?" Lục Triều Thanh đúng lúc hỏi.
Mạnh Vãn nghĩ đến hôm nay đã leo núi, cô tự hiểu rõ thân thể của mình, lắc đầu: "Anh tự đi ăn đi, tôi muốn ngủ nướng."
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Không ăn cơm sáng không tốt cho thân thể."
Mạnh Vãn khinh thường: "Ăn ít đi một bữa cũng chẳng sao, được rồi, ngủ ngon!"
Nói xong, Mạnh Vãn nhanh chóng chui vào trong cánh cửa, từ chối phải nghe anh ta lải nhải.
Đánh răng xong, Mạnh Vãn chui vào ổ chăn, thoải mái thở ra một hơi. Gần 10 giờ tối, cả ngời Mạnh Vãn mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, ôm di động xem vòng bạn tốt. Lưu Niệm đã đăng một tấm ảnh chụp bộ đồ mới, là một cái váy thật xinh đẹp, bạn chung của hai người cũng không nhiều lắm, bởi vậy đối thoại của giáo sư Cao và Lưu Niệm trở nên vô cùng bắt mắt.
Giáo sư Cao: Quá xinh đẹp!
Lưu Niệm trả lời giáo sư Cao: Cút đi!
Giáo sư Cao trả lời Lưu Niệm: [nước mắt lưng tròng].ipg
Mạnh Vãn không đoán được hai người đã xảy ra cái gì, yên lặng thả một cái like.
Lướt mạng một lần cuối cùng trước khi ngủ, thế nào mà Mạnh Vãn lướt ra bài đăng mới của Lục Triều Thanh: Tôi có bạn gái rồi.
Năm chữ vô cùng đơn giản, Mạnh Vãn nhìn thấy mặt liền nóng lên.
Giáo sư Cao: Cậu theo đuổi được Mạnh Vãn rồi?
Giáo sư Lục trả lời giáo sư Cao: Ừ.
Giáo sư Cao trả lời giáo sư Lục: Quá trâu bò! Mau chọn thời gian mời cơm đi chứ!
Giáo sư Lục trả lời giáo sư Cao: Sao lại phải mời cơm?
Giáo sư Cao trả lời giáo sư Lục: Tôi với Lưu Niệm đã mời cơm hai người còn gì.
Giáo sư Lục trả lời giáo sư Cao: Hai người là do Mạnh Vãn giới thiệu, mời cơm là để cảm ơn, còn chúng tôi là tự do yêu đương.
Mạnh Vãn:......
Giáo sư Cao trả lời giáo sư Lục: Nếu không phải Lưu Niệm cho cậu chủ ý, thì cậu có thể theo đuổi được Mạnh Vãn hay sao?
Giáo sư Lục trả lời giáo sư Cao: Hoa hồng của cô ấy căn bản không có tác dụng.
Mạnh Vãn không thể nào tiếp tục bàng quan nữa, cô thực lo lắng hai vị giáo sư mà nói chuyện tiếp thì Lục Triều Thanh sẽ tuôn hết chuyện đêm nay ra ngoài!
Mạnh Vãn nhắn tin cho Lục Triều Thanh: Anh im ngay, không được tiếp tục huyên thuyên với giáo sư Cao, lập tức đi ngủ!
Lục Triều Thanh: Ừ, Cô cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.
Không hề có từ cuối câu mang tình cảm mãnh liệt ngọt ngào, Mạnh Vãn cười cười, tắt âm điện thoại rồi ngủ.
.
Hôm sau là cuối tuần, Lục Triều Thanh không phải tới trường học.
Sáu giờ sáng, Lục Triều Thanh rời giường, tới đại học Z chạy bộ sáng như mọi ngày, sau khi chạy xong anh nhìn về phía nhà ăn, gọi điện thoại cho cô bạn gái mới tinh, muốn hỏi một chút xem cô đã dậy chưa, có cần bữa sáng không, kết quả anh gọi hai lần cũng không có người nghe máy.
Lục Triều Thanh đoán, cô thật sự là đang ngủ nướng.
Lục Triều Thanh tự mình ăn sáng, ăn xong lại mua hộ Mạnh Vãn một suất, đợi cô tỉnh dậy thì ăn.
Mạnh Vãn ngủ luôn một mạch tới 11 giờ sáng!
Xoay người tỉnh dậy, cả người Mạnh Vãn eo đau chân mỏi, đặc biệt là hai cái cẳng chân, chỉ từ lúc ngồi dậy cho tới lúc hai chân chạm đất ước chừng Mạnh Vãn tốn ba phút, đi vài bước trông giống như tàn phế rồi.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Mạnh Vãn lại nằm liệt trên giường, nhặt di động lên thì phát hiện Lục Triều Thanh gọi tới mười cuộc điện thoại, Tiểu Diệp gọi hai cuộc.
Mạnh Vãn trước tiên báo cho Tiểu Diệp hôm nay cô không tới tiệm mì, rồi mới gọi lại cho Lục Triều Thanh.
"Mới tỉnh ngủ à?" Lục Triều Thanh đoán.
Thanh âm Mạnh Vãn đều là mỏi mệt và buồn ngủ: "Đúng vậy, anh gọi tôi có chuyện gì?"
Lục Triều Thanh trầm mặc một lát, nói: "Tới giờ ăn cơm trưa rồi, ăn cùng nhau chứ?"
Mạnh Vãn lặng lẽ cười trộm, người máy còn biết hẹn bạn gái ăn cơm sao.
"Chân tôi gãy rồi, anh gọi cơm hộp đi, hoặc là anh tới nhà ăn mua đi." Nếu đã là bạn trai bạn gái thì Mạnh Vãn cũng không khách khí với Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Cái gì mà gãy chân?"
Mạnh Vãn giải thích: "Chính là chân đau, không đi đường được, anh có xem qua Phan Trường Giang phim《 Giơ tay lên với 》không? Tôi bây giờ đi đường chính là bằng tư thế đó."
Lục Triều Thanh chưa tùng xem, dù sao lát gặp mặt là biết.
Hai mươi phút sau, Lục Triều Thanh gõ cửa chính nhà họ Mạnh.
Mạnh Vãn không có sức lực nào để trang điểm, càng không có cái tâm tình đó. Cô vừa rửa mặt xong rồi thay bộ đồ mùa thu, từng bước gian nan đi ra mở cửa, nhìn thấy bạn trai mới nhậm chức đang thần thanh khí sảng sạch sẽ soái khí, Mạnh Vãn cảm thấy ghen tỵ.
Lục Triều Thanh nhận ra ngay Mạnh Vãn mệt mỏi.
Bạn gái mệt mỏi là cần được chăm sóc.
Lục Triều Thanh trực tiếp xách cơm hộp đi vào trong.
Mạnh Vãn cũng liền thuận thế đóng cửa, quay người lại, nhìn thấy Lục Triều Thanh đứng tại huyền quan, đôi mắt đen yên lặng nhìn cô.
Mạnh Vãn đột nhiên đỏ mặt, thật sự là tư thế đi của cô hiện tại quá quá xấu hổ.
Cô cố ý oán giận Lục Triều Thanh: "Đều tại anh một hai lôi kéo tôi đi leo núi."
Lục Triều Thanh cái gì cũng không nói, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Mạnh Vãn:......
Cô tiếp tục lấy tốc độ của ốc sên thong thả di chuyển, chưa đi được mấy bước, Lục Triều Thanh đột nhiên lộn trở lại, không nói hai lời, một tay ôm eo một tay ôm chân cô, cứ như vậy tặng Mạnh Vãn một cái ôm công chúa.
Mạnh Vãn lập tức trình diễn một màn mặt biến thành ráng đỏ.
Theo bản năng cô túm lấy áo sơmi của Lục Triều Thanh, chớp chớp mắt, xấu hổ hỏi: "Làm cái gì vậy?"
"Ôm cô tới bàn ăn." Lục Triều Thanh cúi đầu, nhìn tới gò má cô đang đỏ bừng, anh cũng ngẩn người: "Sao mặt cô lại đỏ như thế?" Vừa nãy có sao đâu, đột nhiên đã biến thành màu đỏ.
Mạnh Vãn muốn tặng anh ta một cái xem thường, ngay cả thẹn thùng là gì cũng không hiểu sao?
"Không có việc gì." Cô rầu rĩ mà nói, chột dạ mà nhìn về phía tầng nhà đối diện, ban ngày ban mặt lại ôm công chúa, thật ngượng ngùng.
Lục Triều Thanh đặt cô xuống ghế ăn cơm.
Mạnh Vãn khụ khụ: "Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, chắc đau hai ngày là hết thôi, hồi tôi học đại học mỗi lần chạy dài xong đều như vậy." Đại học của Mạnh Vãn mỗi học kỳ thi môn thể dục đều có mục chạy dài hai ngàn mét, quả là ác mộng của các nữ sinh trong học viện.
Lục Triều Thanh vừa nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của cô khi leo núi, vừa đi ra bên ngoài lấy hộp cơm vừa cho cô: "Về sau cô có thể đi chạy buổi sáng cùng tôi."
Mạnh Vãn lập tức cự tuyệt: "Không có chuyện đó đâu, thà tôi làm người què còn hơn."
Lục Triều Thanh còn muốn khuyên nữa, Mạnh Vãn liền trừng mắt với anh.
Lục Triều Thanh ngậm miệng lại, ngồi xuống bên cạnh cô.
Đang ăn, Mạnh Vãn hắt xì một cái, Lục Triều Thanh nghiêng đầu nhìn cô, quyết định lát xuống lầu vứt rác thì phải mua chút thuốc cảm.
Sau khi ăn xong Lục Triều Thanh thu thập tàn cục, Mạnh Vãn chờ anh đi ra vứt rác, gian nan dịch người tới sô pha, mở TV.
"Tủ lạnh có trái cây, anh tự lấy nhé." Lục Triều Thanh quay trở lại, Mạnh Vãn khách khí nói.
Lục Triều Thanh không đi vào bếp mà ngồi xuống sô pha, anh nhìn Mạnh Vãn, lại vỗ vỗ đầu gối mình: "Nằm xuống đi, tôi giúp cô mát xa chân."
Hai mắt Mạnh Vãn nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng mà cả người cứng đờ.
Vài giây sau, cô cười cười: "Không cần, cùng lắm ba ngày là khỏi." cô hy vọng bạn trai ôn nhu săn sóc, nhưng sự săn sóc của Lục Triều Thanh tới quá nhanh quá mãnh liệt, vượt qua phạm vi tiếp nhận của cô luôn rồi, ôm công chúa còn được, chứ mát xa chân cái gì chứ, quá ái muội đi.
"Mát xa sẽ nhanh hồi phục." Lục Triều Thanh kiên trì.
Mạnh Vãn tiếp tục xem màn hình, cười càng sáng lạn: "Thật sự là không cần đâu."
Lục Triều Thanh nhìn nửa bên mặt cô chậm rãi biến thành màu hồng, cuối cùng cũng tự mình thông suốt, ngoài ý muốn hỏi: "Chắc không phải là cô đang thẹn thùng chứ?"
"Chuyện này có gì mà phải thẹn thùng, mát xa thì mát xa." Mạnh Vãn sao có thể nhận thua trước người máy, cô ném điều khiển từ xa lên bàn trà rồi ôm gối nằm xuống, không chút khách khí đặt chân lên đùi Lục Triều Thanh, sau đó giơ di động lên che mặt, phân phó bạn trai như đại boss:
"Mát xa cho tử tế, phục vụ quá kém sẽ ảnh hưởng điểm bạn trai của anh đó."
Lục Triều Thanh tò mò hỏi: "Hiện tại tôi có bao nhiêu điểm?"
Mạnh Vãn cười: "60, vừa mới đạt tiêu chuẩn."
Lục Triều Thanh nhấp môi, thấy cô chỉ mải chơi di động, Lục Triều Thanh lại cúi đầu. Mạnh Vãn hôm nay mặc một cái quần màu đen, ống quần dài qua đầu gối một chút, hai chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ở bên ngoài, cô không đi tất, ngón chân trắng nõn sạch sẽ, móng của ngón chân cái sơn hình hoa hồng.
Cách gần như vậy, Lục Triều Thanh có thể thấy cô đầu ngón chân tròn trịa trắng trẻo, da thịt oánh nhuận như ngọc, kia ngón chân sơn hoa hồng càng kích thích thị giác.
Anh bạn trai đề nghị muốn mát xa cho cô vẫn không nhúc nhích, Mạnh Vãn lặng lẽ đưa điện thoại di động dịch sang bên cạnh một chút, liền thấy Lục Triều Thanh nhìn chằm chằm chân cô, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạnh Vãn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, chắc là chân cô không có bị thối chân chứ?
Dù biết không thể có cái khả năng kia nhưng Mạnh Vãn vẫn bất an mà rụt rụt ngón chân.
Lục Triều Thanh cho rằng cô muốn rút chân, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại cầm mắt cá chân cô.
Lửa nóng từ lòng bàn tay đàn ông nháy mắt truyền tới trên người Mạnh Vãn, tâm Mạnh Vãn run lên, di động rơi xuống "bùm" một cái, trúng mặt cô.