Tác giả: Tây Môn giai nhân.
Editor: Alice
Chương 1:
Tám rưỡi tối tại tiệm mì đối diện đại học Z, Mạnh Vãn dọn dẹp chiếc bàn cuối cùng, tan làm.
Nhưng công việc của cô vẫn chưa kết thúc.
Ngoài việc rửa bát thuê ở quán mì, từ chín rưỡi đến mười một rưỡi đêm, Mạnh Vãn còn làm tiếp viên ở KTV.
KTV không nằm cùng chỗ với tiệm mì, tới nơi mất tầm mười phút. Mùa đông ở Giang Thành lạnh cắt da cắt thịt, Mạnh Vãn trùm áo lông kín mít, băng qua dòng người đi về phía KTV. Qua cổng đại học Z, cô nhìn thoáng qua tòa nhà khoa vật lý.
Không biết Tống Bân hiện giờ đang làm gì, đang tự học ở thư viện hay về kí túc xá rồi?
Một cơn gió thổi qua mang theo không khí lạnh buốt, Mạnh Vãn rụt cả gương mặt trắng hồng vào trong cổ áo.
Tống Bân là bạn trai của cô, không, là bạn trai cũ. Đầu tuần vừa rồi cô đã chia tay với anh.
Tầm mắt trở nên mơ hồ, Mạnh Vãn rất muốn khóc.
Cô và Tống Bân là đồng hương, cùng lớn lên ở vùng núi hẻo lánh nghèo khổ. Cô được học đến lớp mười thì nghỉ do nhà quá nghèo. Nhưng Tống Bân là đứa con duy nhất của nhà họ Tống, dù cha mẹ nghèo khổ nhưng vẫn cố chu cấp cho anh đi học, Tống Bân vừa thông minh lại có nghị lực, cuối cùng không phụ lòng cha mẹ, anh thi đỗ vào trường đại học Z danh giá. Thôn núi nhỏ lần đầu tiên có người đỗ đại học, tin vui truyền ra khắp các xóm làng. Mạnh Vãn biết tin cũng mừng thay cho Tống Bân, nhưng cũng không khỏi khổ tâm. Cô sợ sau khi lên thành phố lớn, anh sẽ quên mất cô.
Tống Bân muốn cùng cô lên thành phố, anh học đại học, cô kiếm một việc làm. Sau khi tốt nghiệp, bọn họ sẽ kết hôn.
Mười chín tuổi, Mạnh Vãn theo Tống Bân lên Giang Thành. Mẹ cũng mong cô có thể làm việc gửi tiền về cho em trai đi học nên không ngăn cấm.
Mạnh Vãn không có bằng cấp, chỉ tìm được công việc rửa bát thuê ở một quán mì, tiền lương một tháng bốn ngàn. Lúc mới tới cô thuê một căn phòng cách nội thành rất xa, mỗi tháng mất năm trăm đồng tiền thuê, trừ đi tiền xe cộ, tiền điện thoại, cộng thêm nhịn ăn nhịn mặc thì cô có thể dành dụm được ba ngàn để gửi về quê.
Sau đó, đồng nghiệp Tiểu Điền muốn tìm một người cùng thuê phòng nên đề nghị cô thuê chung. Phòng ở chung cư Hương Chương, cách tiệm mì rất gần, Mạnh Vãn nghĩ đến việc có thể ở gần Tống Bân hơn một chút nên cắn môi đồng ý. Nhà ở trung tâm thành phố giá rất cao, phòng có ba thất hai sảnh đã sáu ngàn. Căn phòng nhỏ Mạnh Vãn ở chỉ vẻn vẹn chín mét vuông , một tháng mất một ngàn năm trăm, lại thêm tiền điện nước nên mỗi tháng cô chỉ để dành được hai ngàn.
Thấy tiền gửi về ít đi nên mẹ cô cũng gọi điện hỏi thăm, sau khi biết cũng không trách cô, còn khuyên cô nên để lại chút tiền cho mình.
Mạnh Vãn không đồng ý, sức khỏe của mẹ vốn không tốt, vì nhà nghèo nên không dám đi bệnh viện, bây giờ cô có thể kiếm tiền mua thuốc cho mẹ chữa bệnh.
Bệnh của mẹ ngày càng trầm trọng, vì muốn có tiền mua thuốc nên Mạnh Vãn đã theo lời Tống Bân xin việc ở KTV. Tống Bân nói, làm gái rót rượu lương rất cao, chỉ là phải thức đêm vất vả. Mạnh Vãn không sợ, nhưng cô không nghĩ tới làm công việc đó sẽ bị khách hàng chuốc rượu, nhân cơ hội sàm sỡ rất nguy hiểm.
Mạnh Vãn đã từng muốn chùn bước, nhưng vì bệnh của mẹ, cô không còn lựa chọn khác.
May mắn thay, tửu lượng của cô khá tốt, khách hàng muốn chuốc say cô, muốn nhân cơ hội sàm sỡ cô có thể nhịn, nếu khách có yêu cầu quá đáng quá, Mạnh Vãn sẽ từ chối thẳng thừng nên đến giờ cũng coi như tạm ổn. Cô luôn cố gắng để giữ lấy công việc lương cao này.
Lúc cầm trên tay số tiền lương đầu tiên, Tống Bân khuyên cô gửi về nhà một nửa, giữ lại một nửa để lo cho tương lai của hai người.
Mạnh Vãn nghe theo Tống Bân.
Sau đó, Tống Bân bắt đầu nói bóng gió với cô là đang thiếu tiền, lý do gì anh ta cũng bịa ra được, ví dụ như trường học tổ chức hội thao mà anh ta không có giày tử tế, ví dụ như bạn cùng kí túc xá đều có máy tính, máy chơi game, anh ta không có nên bị bạn bè xa lánh, hoặc anh ta đang tham gia một hạng mục nên cần nguyên vật liệu,...
Mạnh Vãn rất thích Tống Bân, cô không đành lòng thấy dáng vẻ buồn bã của anh ta nên bất kể Tống Bân cần gì, cô đều dùng tiền lương mua cho anh ta. Giày thể thao hàng hiệu một ngàn tám, laptop mấy ngàn, điện thoại kiểu dáng mới nhất gần một vạn. Mạnh Vãn cũng xót tiền nhưng nhưng mỗi lần Tống Bân lấy máy tính bật phim cho cô xem, mỗi lần Tống Bân chụp ảnh hai người bằng điện thoại mới, Mạnh Vãn cực kì vui vẻ. (tui đọc đoạn này là tui tức á:))))
Điều duy nhất cô không đồng ý với Tống Bân, đó là sống thử trước hôn nhân.
Trước khi cô rời khỏi xóm núi, mẹ đã dặn đi dặn lại rằng phải bảo vệ thứ quý giá cuối cùng mình có. Đàn ông sau khi ngủ với phụ nữ sẽ nhanh chóng vứt bỏ. Mạnh Vãn rất thích Tống Bân, nhưng Tống Bân là sinh viên đại học, sự chênh lệnh giữa hai người càng lúc càng lớn, Mạnh Vãn nghĩ rằng nếu giữ cái quý giá duy nhất của mình sẽ duy trì được mối quan hệ của hai người.
Không ngờ vừa mới lên năm hai, Tống Bân giấu cô qua lại với người khác. Nếu không phải hôm đó cô nổi hứng đến đại học Z thăm anh ta, vừa lúc thấy được cảnh Tống Bân nắm tay người con gái khác cười nói vui vẻ, Mạnh Vãn sẽ vẫn ảo tưởng về tình yêu này. Tống Bân chạy theo cô cuống cuồng giải thích, còn nói anh ta với nữ sinh kia chỉ là gặp dịp thì chơi, xin cô tha thứ. Mạnh Vãn dù có ngốc cũng không thể tin vào mấy lời này. Thế là, họ chia tay.
Đang đắm mình trong hồi tưởng, vai cô bỗng nhiên bị ai đập một cái.
Vai nhói đau, Mạnh Vãn theo phản xạ quay lại nhìn.
Nhờ ánh đèn đường mờ ảo, Mạnh Vãn nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen kịt. Anh ta mặt không đổi sắc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói xin lỗi sau đó quay đi mất.
Chỉ là một người đi đường nên cô không để ý lắm. Cách đó không xa chính là KTV nơi cô làm việc, Mạnh Vãn cắn môi bước bào. Bệnh của mẹ đá khá hơn nhiều, cô cũng không cần chu cấp tiền cho Tống Bân nữa nên làm hết hai đêm cuối của tháng này, Mạnh Vãn sẽ xin nghỉ việc. Dù sao lương ở tiệm mì cũng đủ sống rồi.
Bên trong KTV giống như một thế giới khác, điều hòa mở nhiệt độ rất cao. Mạnh Vãn vào phòng nhân viên để thay đồng phục. Năm phút sau, cô mặc bộ đồ màu trắng bước ra, áo sơ mi sơ vin với váy ngắn để lộ ra đôi chân thon dài tinh tế. Lần đầu tiên phải mặc bộ đồ này cô đã lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng đến giờ cũng quen rồi.
Quản lý dẫn cô và một đồng nghiệp đến phòng bao.
Mạnh Vãn đi phía sau cùng, cô quét mắt nhìn một vòng, bên trong có bốn vị khách, một người đàn ông tóc ngắn mập mạp khoảng ba mươi tuổi đang khui bia, hai người đàn ông ngồi cạnh ăn mặc đúng kiểu doanh nhân thành đạt, cuối cùng là một người đàn ông mặc sơ mi đen ngồi một mình một ghế.
Mạnh Vãn cố nhìn rõ khuôn mặt người đó, đôi mắt lạnh lùng lãnh đạm kia, chẳng phải cô vừa gặp trên đường đó sao.
Lúc cô đang chăm chú quan sát thì người đàn ông đó đột ngột nhìn về phía cô, Mạnh Vãn bối rối thu lại tầm mắt.
Sau khi quản lý rời đi, phòng bao náo nhiệt hẳn lên.
Mạnh Vãn có thể cảm giác mọi con mắt đang đổ dồn vào mình, cô cụp mắt cố lờ đi, sau đó giọng nói sang sảng của tên béo vang lên: "Để hoan nghênh giảng viên Lục lần đầu đến KTV này, mời anh chọn người trước?"
Hai người đàn ông khác cũng phụ họa theo, Mạnh Vãn lặng lẽ giương mắt nhìn, phát hiện "giảng viên Lục" mà tên béo nhắc tới chính là người đàn ông mặc sơ mi đen kia.
"Các người cứ tùy ý, tôi không có hứng." Lục Triều Thanh lạnh lùng nói. Anh vừa mới về nước cách đây không lâu, lại tình cờ gặp bạn học cấp 3 đồng thời là hàng xóm cũ vô cùng nhiệt tình hiếu khách. Vài ngày trước còn tình cờ đụng mặt, anh ta cứ nằng nặc mời đi tụ tập, Lục Triều Thanh không muốn anh ta mất mặt nên mới tới, ai ngờ còn gọi cả gái vào.
Tên béo vẫn kiên trì chọn cho anh một cô, đẩy Mạnh Vãn có dáng người đẹp nhất tới chỗ Lục Triều Thanh. Anh lập tức đứng dậy tránh đi, nhìn chằm chằm tên béo nói: "Tôi bảo là không cần."
Tên béo ngẩn người, sau đó mới nhận ra Lục Triều Thanh không muốn chơi gái thật. Hắn mất hứng bỏ ra chỗ khác.
Mạnh Vãn bị tên béo nhìn trúng. Cô ngồi cạnh hắn, mấy cái móng heo của hắn bắt đầu sờ mó lung tung, Mạnh Vãn tránh được chút nào tốt chút đó, không tránh được cũng đành nhịn, miễn không ảnh hưởng quá lớn là được. Tên béo khui một chai bia bắt cô uống, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến Tống Bân nên mặc sức uống. Đến phiên tên béo hát, Mạnh Vãn bị hắn kéo ra phía trước ngồi.
Đang hát dở, tên béo đột ngột ôm choàng lấy cô định hôn môi, Mạnh Vãn lập tức tránh qua một bên, bắp chân không may đụng vào bàn trà khiến cả người đổ ập xuống. Thân thể mất đi cân bằng cộng thêm cồn trong máu phát huy tác dụng, cô cảm thấy cực kì hoa mắt chóng mặt, lúc phản ứng kịp thì đã ngã vào lòng một người đàn ông.
Mạnh Vãn ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt đen lãnh đạm. Anh là người duy nhất không uống rượu, không ca hát, không ôm gái, ánh mắt của anh mặc dù rất lạnh lùng nhưng cũng thuần khiết hơn bất cứ ai.
Toàn thân Mạnh Vãn vô lực không động đậy nổi. Cô cố nhớ xem mình đã uống bao nhiêu bia, bình thường mấy chai đó không đủ chuốc say cô. Mạnh Vãn chợt nhớ ra vừa nãy khi cô đang thất thần nhớ Tống Bân, có ai đó bỏ thứ gì vào cốc của cô. Trường hợp này cô đã từng được bạn bè cảnh báo qua, giờ xảy ra trên người mình mới thật sợ hãi. Nghe thấy tiếng cười của tên béo càng lúc càng gần, Mạnh Vãn dùng hết sức lực ôm lấy cổ người đàn ông.
Giống như người say chôn mặt ở cổ anh, Mạnh Vãn khe khẽ cầu khẩn: "Lục tiên sinh, xin hãy cứu tôi."
Hơi thở người con gái vướng vít nơi cổ, Lục Triều Thanh nhớ tới lúc họ gặp nhau lần đầu trên đường, đôi mắt cô lấp lánh ngấn nước dưới ánh đèn mờ ảo, giống như cất giấu hàng vạn vết thương trong lòng.
Móng vuốt của tên béo đang định chạm vào tay cô, Lục Triều Thanh liền ôm gọn lấy cô gái trong lòng.
Ban đầu là cô chủ động ngã vào ngực anh, còn anh không hề nhúc nhích. Nhưng giờ đây, anh bắt đầu hành động.
Tên béo khẽ giật mình.
Lục Triều Thanh nhìn khuôn mặt béo núc ních của bạn học cấp ba kiêm hàng xóm cũ của mình, nói ngắn gọn: "Người này cho tôi."
Tên béo liếc Mạnh Vãn đang chôn trong ngực của Lục Triều Thanh, hắn nhíu mày. Hắn rất thích mẫu phụ nữ nhan sắc thanh thuần, dáng lại đẹp như con bé này, lên giường hẳn là thích lắm. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lúc dẫn người vào khách sạn, không ngờ đang sắp thành công lại bị Lục Triều Thanh ngáng chân.
Nhưng dù sao cũng là bạn cũ, tên béo nể mặt nhường gái cho Lục Triều Thanh, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
"Khó có khi giảng viên Lục động lòng, tôi có thể phá hỏng chuyện của cậu sao?" Tên béo cười haha, vứt Mạnh Vãn lại đi tìm người khác.
May mắn thoát khỏi nguy hiểm, Mạnh Vãn nhỏ giọng cảm ơn Lục Triều Thanh.
Anh hờ hững nói: "Cô có thể xuống rồi." Chỉ cần cô ngồi cạnh anh, sẽ không ai dám động vào cô.
Mạnh Vãn cũng không muốn nằm trong lòng anh quá lâu, nhưng hiện giờ cô không còn chút sức lực nào.
Mạnh Vãn cố gắng trượt xuống, kết quả lại càng cọ xát vào người đàn ông.
Cô cảm thấy cơ thể anh cứng lại, sau đó. . .
Mạnh Vãn nhận ra vị giáo sư Lục này không hẳn lạnh lùng như vẻ bề ngoài, dù sao cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Cô sợ hãi cắn môi, từ cơn đau tìm lại một chút cảm giác, khó khăn di chuyển sang bên cạnh, nhưng đột nhiên cảm giác cánh tay đang đặt trên eo mình xiết chặt. Mạnh Vãn không kìm chế được sự run rẩy trong thân thể.
Yết hầu của Lục Triều Thanh nhấp nhô lên xuống, khàn giọng nói: "Giúp tôi che chắn."
Người châm lửa là cô, không thể không chịu trách nhiệm.
Mạnh Vãn không muốn giúp cũng phải giúp, mềm nhũn dựa vào vai anh.
Lục Triều Thanh cố trấn tĩnh lại, nhưng khi bàn tay chạm vào vòng eo con gái nhỏ đến kinh người, hơi thở đều đều thổi vào vùng cổ anh, thổi đến cả trái tim. Anh cảm thấy mình xong đời rồi!
Mạnh Vãn cũng nhận ra có điều gì không đúng, cơ thể cô nóng bừng, vô thức dán sát vào người Lục Triều Thanh.
"Đừng nhúc nhích." Lục Triều Thanh nắm chặt eo cô, giọng điệu mất kiên nhẫn.
Nước mắt cô không kiềm chế được tuôn rơi, òa khóc trong lòng anh: "Hắn ta bỏ thuốc vào rượu của tôi."
Lục Triều Thanh nghe vậy liền quét mắt nhìn tên béo đang ôm gái hát hò, lập tức ôm Mạnh Vãn ra ngoài.
"Giáo sư Lục đi nhanh thế?"
"Cầm thú vẫn là cầm thú mà."
Tên béo cùng hai người còn lại cười dâm đãng, Lục Triều Thanh coi như không nghe thấy đi ra khỏi phòng bao, mọi người ngoài hành lang thấy anh ôm Mạnh Vãn cũng chẳng mấy kinh ngạc. Mạnh Vãn không bước đi nổi, quần áo trên người lại mỏng manh. Lục Triều Thanh nhớ trên tầng là quán rượu nên đành đưa cô đến khách sạn thuê phòng.
Từ lúc rời khỏi phòng bao đến giờ, Mạnh Vãn phải cố gắng chịu đựng đến sắp hỏng. Vừa bước vào phòng khách sạn, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa.
Mạnh Vãn chủ động hôn Lục Triều Thanh.
Hô hấp của anh dường như đóng băng lại.
Lục Triều Thanh cố quay người lại áp Mạnh Vãn vào cửa, giọng khản đặc: "Cô biết mình đang làm gì không?"
Đôi mắt cô mơ màng, trong đầu là một mớ bòng bong, cô chỉ biết mình tham luyến hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông này.
Tiếp tục hôn lên.
Lục Triều Thanh tránh đi, nắm chặt cằm cô ép ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Mạnh Vãn ướt sũng, long lanh giống như giọt sương. Khuôn mặt thanh tú ửng hồng, giống như đóa hoa hải đường yêu kiều. Cô trang điểm rất đậm nhưng dường như Lục Triều Thanh có thể nhìn xuyên thấu qua lớp son phấn thấp kém kia thấy được dung mạo thực sự của cô. Khuôn mặt cô gái tái nhợt, đôi mắt hạnh rưng rưng, vừa đơn độc lại yếu đuối. Một cô gái như vậy căn bản không cần làm gì cả, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ hớp hồn anh.
"Cô tên là gì?" Lục Triều Thanh hỏi.
Mạnh Vãn thì thào ra tên của mình.
"Bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi."
"Hiện giờ cô tỉnh táo chứ?" Đã đủ mười tám tuổi rồi, Lục Triều Thanh tiếp tục hỏi.
Ánh mắt cô mông lung nhìn anh, thế nào là tỉnh táo?
Cô gật đầu.
Đôi mắt anh tối lại, vô thức ép sát vào cô, hỏi câu cuối: "Chắc chắn phải làm vậy chứ?"
Mạnh Vãn không nghe thấy gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy trước mặt. Vị giáo sư Lục này thật đẹp trai.
Cô tham lam hôn lên đôi môi đó.
Lục Triều Thanh lập tức dùng sức đè cô xuống.
. . . .
Anh có thói quen tự thức dậy vào đúng sáu giờ sáng.
Hôm nay cũng giống như bao ngày, chỉ khác bên cạnh có thêm một người.
Trong phòng rất tối, Lục Triều Thanh cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái trong ngực. Đêm qua sau khi Mạnh Vãn thiếp đi, anh cảm thấy lớp son phấn kia quá chướng mắt nên đã giúp cô rửa mặt sạch. Hiện giờ trông cô có vẻ tiều tụy, hệt như bông hoa bị nước mưa vùi dập. Cô rúc vào lòng anh, tấm chăn trượt xuống để lộ bờ vai trắng nõn.
Tầm mắt anh rơi xuống bờ vai cô, Lục Triều Thanh nhắm mắt lại, ký ức điên cuồng đêm qua ùa về.
Cô khóc rất lâu, nhìn vẻ thống khổ đó nên anh đoán là lần đầu. Lúc anh định dừng lại, cô cứ quấn lấy không buông. Càng về sau, anh chẳng còn quan tâm đến điều gì khác nữa.
Lục Triều Thanh nhìn lên trần nhà.
Hai mươi bảy tuổi, lần đầu tiên anh đối mặt với chuyện này, tiếp theo phải làm sao đây?
Lục Triều Thanh vào phòng tắm.
Mạnh Vãn bị tiếng nước trong nhà tắm đánh thức, đầu đau như búa bổ. Cô vô thức xoay người một cái, kết quả cũng không kém là bao.
Mạnh Vãn giơ tay muốn bóp trán, đột nhiên ngẩn người.
Trần nhà xa lạ đập vào mắt, đồ đạc bài trí lạ lẫm xung quanh, trong phòng tắm có tiếng nước ào ào, hiển nhiên là có người!
Mạnh Vãn kéo chăn ra nhìn mới phát hiện mình không một tấm vải che thân, mà quần áo của cô đang vứt toán loạn trên chiếc ghế gần đó.
Thân thể run rẩy, kí ức tối qua ùa về, cô còn nhớ rõ mấy câu hỏi của người đàn ông xa lạ khi họ vào phòng khách sạn, nhớ cả cánh tay và vùng bụng rắn chắc của anh. . .
Tất cả đều là sự thật sao?
Mạnh Vãn cô lừa dối bản thân đây chỉ là một giấc mơ, cô đang định véo mình một cái thật mạnh để tỉnh lại thì tiếng nước trong nhà tắm dừng hẳn.
Anh đã tắm xong rồi sao?
Mạnh Vãn cố gắng nhảy xuống giường, lờ đi cảm giác đau nhức của thân thể, mặc quần áo với tốc độ ánh sáng. Khi cô đang quay lưng lại thay giày thì cửa phòng tắm bật mở.
Mạnh Vãn cắn môi, tiếp tục đi giày.
Lục Triều Thanh mặc áo choàng tắm đi tới, thấy cô đã tỉnh nên hơi giật mình.
Mạnh Vãn sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, không muốn có bất kì liên hệ nào, cô quay người đi thẳng.
Lục Triều Thanh yên lặng nhìn cô, vội nắm lấy cổ tay cô gái tóc rối bù xù chuẩn bị lướt qua anh.
Mạnh Vãn rụt tay lại.
Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, vội vã thu tay lại: "Tôi có cần trả tiền không?"
Dựa vào chút kiến thức ít ỏi khi xem qua vài bộ phim tình cảm, anh nhẹ hỏi.
Chỉ vài chữ ngắn gọn như vậy mà nước mắt cô trào ra, nhân lúc anh không để ý mà yên lặng lắc đầu, sau đó rời đi.
Cô không cần tiền của anh, bởi vì cô không bán thân.
Về KTV thay quần áo, Mạnh Vãn trùm kín áo lông, về chung cư trong tâm trí rối bời. Chị Lệ và Tiêu Điền vẫn đang ngủ, Mạnh Vãn trốn vào phòng vệ sinh, lặng lẽ tắm rửa. Trên cơ thể toàn là vết tích Lục Triều Thanh để lại, Mạnh Vãn vừa khóc vừa kì cọ sạch. Cô yêu Tống Bân lâu đến vậy còn chưa thất thân, vậy mà tối qua đã đem lần đầu tiên trao cho một người xa lạ.
Tắm xong, Mạnh Vãn về phòng của mình, ngã xuống giường.
Cô nằm trong chăn, đầu óc trống rỗng, cứ như chết lặng mà ngủ thiếp đi. Hơn tám giờ, Tiểu Điền gõ cửa nhắc cô dậy đi làm.
Mạnh Vãn bò dậy mở cửa, cố tỏ ra bình tĩnh như ngày thường.
Tiểu Điền thuận miệng hỏi: "Tối qua mấy giờ cậu về? Mình đợi đến một giờ vẫn không thấy cậu về nên ngủ mất."
Mạnh Vãn chột dạ nói dối: "Tối qua có một nhóm sinh viên đại học ở lại hát đến khuya nên mình làm thêm giờ, lúc về đến nhà mọi người đã ngủ rồi."
Tiểu Điền không hề nghi ngờ, chỉ nhẹ giọng an ủi: "Dù sao tối nay là ngày cuối rồi, tiền lương ở tiệm mì cũng đủ sống mà, cậu không cần vất vả như vậy nữa." Lúc trước Tiểu Điền chẳng hề có thiện cảm với Tống Bân, nhưng tiếc thay khi đó Mạnh Vãn bị tình yêu che mờ mắt, cô khuyên gì cũng không nghe.
Mạnh Vãn thay đồ, hai người cùng tới tiệm mì.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hơn chín giờ tối, Mạnh Vãn đúng giờ đến KTV làm. Tối qua mấy đồng nghiệp thấy cô được Lục Triều Thanh ôm đi nên đều tới nghe ngóng chút drama, Mạnh Vãn chỉ trả lời qua loa. Sau đó quản lý đến chỗ cô giao phó công việc: "Đến phòng 2301."
Mạnh Vãn lạnh cả người, bình thường chỉ chọn một người đến phòng bao là nguy hiểm nhất, bởi vì có khả năng bên trong có vài khách.
Cô bất an đến phòng 2301, đi qua mấy phòng khác cửa khép hờ, tiếng hát hò và trò chuyện rôm rả truyền ra.
Phòng 2301.
Mạnh Vãn đứng ở trước cửa thử nghe ngóng, nhưng bên trong có vẻ khá yên tĩnh.
Cô thấp thỏm đẩy cửa ra, ánh đèn mờ tối khiến cô suýt tưởng không có người. Nhưng sau đó, Mạnh Vãn nương theo ánh sáng mới nhìn rõ thân hình người đàn ông lẻ loi ngồi trên ghế sô pha. Có vẻ tiếng đẩy cửa khiến anh giật mình, người đàn ông nghiêng đầu nhìn, Mạnh Vãn tái mặt đi, anh chính là vị giáo sư Lục hôm qua.
Mạnh Vãn đứng chôn chân ở cửa.
Lục Triều Thanh yên lặng nhìn cô.
Mạnh Vãn cắn môi bước vào, ngồi cách anh một khoảng khá xa.
Cô cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối. Vì cô mặc váy ngắn nên Lục Triều Thanh thoáng nhìn thấy ở đùi trong có một vết đỏ nổi bật, là dấu vết anh để lại.
Những hình ảnh đêm đó như cuộn phim tua đi tua lại trong tâm trí.
Lục Triều Thanh giật giật ngón tay, lên tiếng: "Tối qua. . ."
Mạnh Vãn lạnh người, vội vã cắt lời anh: "Lục tiên sinh, việc tối qua là ngoài ý muốn, tôi chỉ là gái rót rượu, không phục vụ bất cứ nhu cầu nào khác. Tôi, tôi không cần tiền, chỉ mong ngài cứ coi như chưa có gì xảy ra."
Hóa ra cô đã sớm coi việc hôm qua chỉ là tình một đêm.
Nhưng anh nhớ tới vết máu đỏ chói trên ga giường, cảm thấy không yên trong lòng.
"Cô để lại số điện thoại đi." Lục Triều Thanh lấy điện thoại ra để lên bàn.
Mạnh Vãn khó tin nhìn anh.
Lục Triều Thanh nói: "Sau này gặp khó khăn gì cứ nhờ tôi."
Mạnh Vãn không phải loại người có thể tùy tiện chấp nhận chuyện tình một đêm. Dù hôm qua là anh tình tôi nguyện, Lục Triều Thanh vẫn cảm thấy mắc nợ cô.
Mạnh Vãn hiểu lầm anh còn muốn thêm lần hai hay lần ba, cô lắc đầu từ chối.
Lục Triều Thanh không biết nói gì cho phải.
Không khí rơi vào yên lặng, Mạnh Vãn nhớ đến việc của mình, hỏi anh: "Lục tiên sinh bao mấy giờ?"
Lục Triều Thanh trả lời: "Hai giờ."
Mạnh Vãn thở phào nhẹ nhõm, vị giáo sư Lục này trông không giống loại người có thể ép buộc phụ nữ, nếu đêm nay chỉ ở đây cùng anh, vậy là an toàn rồi.
"Lục tiên sinh muốn hát bài gì, tôi giúp ngài chọn." Mạnh Vãn hỏi.
Lục Triều Thanh nhìn cô: "Tôi không biết hát."
Mạnh Vãn đang định hỏi không biết hát thì đến KTV làm gì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thanh sâu kín của anh, cô chợt hiểu ra, anh tới đây vì muốn tìm cô.
Không ca hát thì làm gì bây giờ?
Chẳng lẽ lại bảo khách về? Nếu vậy cô sẽ phải sang phòng khác, nhớ lại chuyện tối qua, Mạnh Vãn rất sợ sẽ lặp lại lần nữa.
"Vậy, tôi hát cho ngài nghe nhé?" Mạnh Vãn thăm dò hỏi.
Lục Triều Thanh không nói gì.
Mạnh Vãn tự chọn một bài, cầm microphone bắt đầu hát.
Cô đứng quay lưng lại với anh, ánh mắt Lục Triều Thanh lướt dần từ gò má đến đôi chân dưới làn váy của Mạnh Vãn. Anh vốn là một học bá khô khan lãnh đạm, là một giáo sư vật lý quanh năm chỉ biết mỗi nghiên cứu, Lục Triều Thanh chưa từng có bạn gái, cũng không hề nghĩ đến chuyện yêu đương chứ nói gì ngủ với gái.
Nhưng tối hôm qua là ngoại lệ duy nhất, giống như một hạt giống lặng lẽ nảy mầm, thôi thúc anh có khát vọng với tình yêu.
Lục Triều Thanh đứng bật dậy.
Mạnh Vãn giật mình quay lại, cố che dấu vẻ hoảng loạn trong mắt, cười nhẹ đưa microphone cho anh: "Lục tiên sinh cũng muốn hát sao?"
Lục Triều Thanh không nhận, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô: "Em có bạn trai chưa?"
Mạnh Vãn luống cuống, bật ra lời nói dối: "Rồi"
Mấy cô gái độc thân rất dễ bị bắt nạt, nếu cô nói mình chưa có bạn trai, người đàn ông này rất có thể sẽ đeo bám không buông.
Lục Triều Thanh nghe vậy, thất vọng tràn trề.
Anh rất thích cảm giác được ôm cô ngủ, nếu cô chưa có bạn trai, anh sẽ làm bạn trai cô.
"Không sao." Anh không còn lý do gì ở lại nơi này nữa, chuẩn bị rời đi.
Mạnh Vãn nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa cô có thể tan làm rồi.
"Lục tiên sinh, tôi hát không hay sao?" Mạnh Vãn cố chấp hỏi.
Lục Triều Thanh dừng bước, nghĩ ngợi một lát rồi trả lời nghiêm túc: "Tạm được."
Mạnh Vãn cười miễn cưỡng, chỉ vào ghế sô pha cố giữ anh lại: "Ngài có phiền ở lại nghe thêm nửa giờ nữa không?"
Lục Triều Thanh nhíu mày: "Vì sao?"
Mạnh Vãn cúi đầu, nói lí nhí: "Nửa tiếng nữa là tôi tan ca rồi, ngài, ngài tốt hơn so với những khách khác."
Lục Triều Thanh nhìn khuôn mặt cô dưới ánh đèn lập lòe. Anh do dự vài giây, rồi quyết định ngồi xuống.
Lời editor: Chương này hơn 5000 nghìn chữ, oải thật!! Tui không ngờ ngoại truyện nó lại theo hướng tổng tài bá đạo yêu tôi thế này, cũng khá kích thích:))))