Mục lục
Sai Gả Tàn Nhan Chi Quân Sư Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tỉnh.” Túc Vũ hít sâu một hơi nói: “Đại ca, thực xin lỗi.” Kỳ thật, hắn hiểu được, cho dù không có đại ca Thanh Mạt cũng không có khả năng thuộc về hắn. Chính là trong lòng khó chịu, vốn muốn mượn rượu tiêu sầu cho chính mình không đau như vậy không nghĩ tới lỡ mồm nói ra nhiều thứ, xảy ra chuyện như vậy.
Túc Vũ cúi đầu chờ đại ca rống giận, cho dù là một quyền đánh vào đầu hắn hắn cũng không có gì để nói, ai bảo hắn ái mộ tẩu tử chứ.
Chính là thật lâu sau Túc Lăng đều không làm gì. Túc Vũ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy y đưa lưng về phía hắn, chẳng lẽ đại ca đã tức đến ngay cả rống hắn cũng không muốn sao? Yên lặng làm cho Túc Vũ có chút vô thố. Túc Lăng rốt cục lại mở miệng, bình tĩnh nói: “Chuyện này .. cho qua đi.”
Túc Vũ nhìn bóng dáng đại ca cương lãnh, lòng chua xót nói: “Đại ca. Đệ muốn đến phía đông biển đóng một năm. Hải tặc lộng hành, Hoàng Thượng nhất định sẽ phái binh đi, đệ muốn đến đó.”
Túc Lăng xoay người, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm mặt Túc Vũ, vạn phần suy sút, trên mặt râu mọc lởm chởm, lạnh giọng hỏi: “Đã nghĩ tốt lắm?”
“Vâng.” Túc Vũ kiên định gật đầu, có lẽ không thấy nàng thì có thể quên đi. Ở lại tướng quân phủ, hắn thật sự không biết đối mặt nàng, đối mặt đại ca như thế nào, không bằng rời đi.
Sắc mặt Túc Lăng thủy chung nhìn không ra hỉ giận, cũng không rõ y suy nghĩ gì, Túc Vũ khẩn trương hai tay không tự giác nắm chặt, ánh mắt vẫn kiên trì cùng lãnh mâu Túc Lăng như mắt chim ưng đối diện, ngay khi Túc Vũ cơ hồ bị kia cảm giác áp bách đánh bại, Túc Lăng bỗng nhiên thấp giọng nói: “Được rồi, lâm triều ta sẽ nói với Hoàng Thượng, cho đệ mang hai vạn binh đóng ở Đông hải.”
Túc Vũ âm thầm thở dài nhẹ nhõm trả lời: “Cám ơn đại ca.”
Quay người đi không hề nhìn hắn, Túc Lăng khoát tay nói: “Đi chuẩn bị đi.”
“Vâng.” Túc Vũ lại nhìn bóng dáng Túc Lăng lạnh lùng, xoay người bước ra thư phòng.
Khi tiếng bước chân phía sau càng lúc càng xa, Túc Lăng mới quay người lại. Trừ bỏ làm cho hắn đi, y cũng không biết đối hắn như thế nào mới là tốt nhất. Nếu là chuyện khác, y có thể giúp hắn gánh vác, nhưng là cảm tình ngay cả chính y cũng không thể nắm trong tay. Chỉ hy vọng hắn trở về lại là Tam đệ hăng hái.
Cố Vân đi đến doanh trại, trời đã sắp sáng, binh sĩ thấy nàng đầu tiên là sửng sốt, phục hồi tinh thần lại lập tức được một cái lễ cũng không ngăn đón nàng. Tướng quân nói qua Thanh cô nương phụ trách đặc huấn tinh binh, có thể tùy thời xuất nhập quân doanh, tuy rằng bọn họ không rõ dụng ý của tướng quân nhưng là này cũng không phải bọn họ quản, người ta cô nương còn có không cái gì không tiện, bọn họ đại nam nhân còn cần cố kỵ gì?
Đi đến vài cái lều trại đặc biệt chuẩn bị cho lần tập huấn tinh binh này, Cố Vân ở một khối đá sạch sẽ ngồi xuống, tinh tế quan sát Băng Luyện đã yên tĩnh, lúc này nó cùng mọi khi không có bất đồng, thân kiếm cũng chỉ là hơi hơi lạnh mà thôi, hoàn toàn không thể tưởng được nó lại có thần lực như vậy, lại có thể nói! Cố Vân cảm thấy thần khí lựa chọn nàng nhất định có nguyên nhân, mà càng kỳ quái là Túc tộc gia huy lại giống hoàng kim bát quái, trong đó có phải có liên hệ hay không?
Nàng còn có cơ hội trở về hay không? Nếu có thể, Túc Lăng…
Cố Vân nâng tay, mềm nhẹ xoa đầu một chút. Nàng luôn luôn đều là quay lại như gió nhưng là một khắc vừa rồi, thân ảnh Túc Lăng không ngờ xuất hiện ở trong đầu, nhớ đến tối hôm qua y thổ lộ, mặt của nàng vẫn là không tự giác nóng lên.
Nhớ tới một người, hoảng hốt, cảm giác quý trọng, nàng vẫn là lần đầu tiên, nếu đây là thích, cảm giác còn không quá tệ, nhưng là vì hắn mà ở lại, trước mắt nàng vẫn không hạ được quyết tâm, hết thảy đều chờ đến khi thấy hoàng kim bát quái rồi nói sau

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK