Phủ Thừa Tướng giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi phàm, dải lụa màu đỏ tươi tùy ý có thể thấy được, ban đêm rét đậm, đèn lồng màu đỏ làm nổi bật quang mang, chiếu toàn bộ tướng phủ hoà thuận vui vẻ.
Đại sảnh, tất cả mọi người vội vàng chuốc rượu chú rể. Có lẽ là vì quá mức vui vẻ, Cảnh Táp luôn luôn lãnh cứng rắn cũng không lãnh nghiêm mặt, đối rượu ngon liên tiếp đưa qua cũng không cự tuyệt, rượu quá tam tuần, mặt hắn đã đỏ bừng, ánh mắt sương mù. Lâu Tịch Nhan là chủ nhân tướng phủ đều đạm cười xem ồn ào, không có chút ý tứ tiến lên giải vây, những người khác tự nhiên là lại càng không buông tha Cảnh Táp.
Túc Lăng được an bài ngồi ở chủ bàn, trong tay nắm rượu ngon có chút không yên lòng. Trường hợp này bình thường hắn cũng không tham gia, cho dù tham gia, cũng là chúc một tiếng rồi bước đi. Hôm nay không đi đơn giản là chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng —— nàng còn chưa trở về.
Thôi, nàng khó được gặp tỷ tỷ, hai người hàn huyên lâu một chút cũng không có gì đáng trách, hắn chờ một chút đi.
Đại sảnh ồn ào, tiền viện liền im lặng rất nhiều. Trăng đêm đông khó được sáng ngời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bị hồng quang ấm áp từ đèn lồng xâm nhiễm cũng hiện ra vài phần ôn nhu. Hai người ngồi ở lan can nhậm gió đêm quất vào mặt, thổi rối loạn tóc dài.
Như dĩ vãng, sau khi hoàn thành công tác hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, Trác Tình cười nói: “Ngươi gần nhất cử kích thích .”
Cố Vân thầm than. Nếu trong tay có cà phê liền càng hoàn mỹ, dựa vào cột, Cố Vân trả lời: “Hoàn hảo, ta thói quen cuộc sống kích thích, nếu là làm cho ta ở trong phòng cái gì cũng không làm, ta có lẽ sẽ điên mất.” Có lẽ xuyên qua dị thế liền vào tướng quân phủ là ân trạch của ông trời cho nàng, nàng không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có việc gì làm.
Như Cố Vân dựa lưng vào cột, Trác Tình xoay người đối mặt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi thích hắn rồi?” Ngày hôm qua nàng quan sát, Vân cùng Túc Lăng hẳn là có tiến triển rất lớn!
Tuy rằng Trác Tình không có nói rõ “Hắn” là ai, Cố Vân cũng hiểu, không có trốn tránh hoặc là phủ nhận, chính là thản nhiên gật đầu. Nàng hai tay gối lên sau đầu, đôi mắt toát ra mê mang ít có, nhìn trăng tròn khẽ cau mày, buồn rầu nói: “Tình, ta hiện tại có chút mâu thuẫn.”
Trác Tình hiểu rõ cười, “Trong lòng đã muốn có hắn lại không bỏ xuống được cuộc sống trước đây?”
Nghiêng đầu nhìn về phía Trác Tình yên ổn bình tĩnh, Cố Vân ngạc nhiên nói: “Ngươi lúc ấy gả cho Lâu Tịch Nhan cũng nghĩ như thế nào? Ngươi thật sự bỏ được?” Nàng thừa nhận, nàng thích Túc Lăng, thích hắn bá đạo mà ẩn chứa ôn nhu, thích ưng mâu thâm tình nhưng là nàng tựa hồ luôn không thể quên được cuộc sống hiện đại.
“Vân, kỳ thật vấn đề này thực dễ dàng nghĩ thông suốt. Ngươi làm đặc công nhiều năm như vậy tùy thời đều có khả năng chết. Như vậy có phải bởi vì thế mà ngươi sẽ không lo lắng yêu một người, nhận một người hay không? Tình huống hiện tại cũng cùng loại, bởi vì có thể trở về, ngươi sẽ không toàn tâm toàn ý đi yêu Túc Lăng? Không cần lo nhiều, dụng tâm đi yêu, đợi đến thời điểm ngươi thật sự cần lựa chọn thì mới nên đi lo vấn đề này. Kỳ thật lựa chọn là một chuyện dễ dàng, liền nhìn ngươi càng yêu người nào mà thôi.”
Yêu người nào? Cố Vân cúi đầu, thật lâu không nói sau tự giễu cười nói: “Loại sự tình này quả nhiên cũng là ngươi nhìn thấu triệt.”
Trác Tình lắc đầu, trả lời: “Là ngươi không dùng tâm đối đãi.”
Cố Vân sửng sốt, nàng không dùng tâm đối đãi Túc Lăng sao? Tựa hồ là tiềm thức của nàng luôn nói ình là phải đi về, cho dù thừa nhận thích hắn cũng không dám đem tâm đặt ở trên người hắn. Có lẽ Tình đúng, dụng tâm đi yêu sẽ có kết quả.
Thật vất vả suy nghĩ, Cố Vân đang muốn nói với Trác Tình nàng hiểu được nên làm như thế nào thì một thân ảnh cao lớn hấp tấp từ bên ngoài vọt vào, hí mắt nhìn lại, Cố Vân nhận ra là Hàn Thúc.
Hàn Thúc cơ hồ là chạy, một người của tướng phủ vốn nên dẫn đường hiện tại cũng là đuổi theo hắn, lo lắng viết rành mạch trên mặt. Cố Vân thất kinh, tướng quân phủ đã xảy ra chuyện?
Cố Vân đứng dậy lớn tiếng gọi: “Hàn Thúc.”
Hàn Thúc thấy nàng, chào hỏi: “Tướng quân ở đâu?”
“Còn tại đại sảnh uống rượu, chuyện gì mà vội vàng như vậy?”
Hàn Thúc vội vàng xao động trả lời: “Hải tặc hoành hành cư nhiên lên bờ công chiếm năm thôn trang vùng duyên hải, đến chỗ nào cũng thiêu sát đánh cướp, xác chết khắp nơi, tàn ngược. Túc Vũ giao phong bức bọn họ về Đông hải, ở trên biển cũng không địch nổi hải tặc, chiến thuyền bị đánh chìm