Quả nhiên là Túc Lăng, còn có nàng cũng đến đây, Mục Thương buông kính viễn vọng, sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn ám trầm nói: “Toàn tốc đi hướng trái.”
Vô Cực sửng sốt vội la lên: “Thủ lĩnh! Người muốn bên nào?” Hải tặc cùng bọn họ không oán không cừu, Túc gia quân bọn họ tránh không kịp, sao lại nhảy vào vũng nước đục này chứ ?
Mục Thương đứng ở mũi thuyền, trên mặt lạnh lùng nhìn không ra ý nghĩ của nàng nhưng đôi mắt sáng ngời cũng là thật sâu dừng ở chiến thuyền Túc gia.
Tộc nhân giương buồm, thuyền lớn hướng tới chiến trường. Ngôn Ca thật sự không hiểu ý đồ của thủ lĩnh, vội la lên: “Thủ lĩnh, Túc gia quân hại chũng ta đủ thảm, vì sao lại giúp bọn họ?” Ngôn Ca nói xong còn hung hăng trừng Mộ Dịch chạy tới bên người Mục Thương, đều là do tên yêu nghiệt này, từ hắn dính thượng bọn họ sau, thủ lĩnh liền trở nên rất kỳ dị .
Vô Cực dùng sức vỗ bả vai Ngôn Ca, thấp giọng nói: “Thủ lĩnh làm như vậy tự nhiên có ý của người. Nhanh bảo tộc nhân chuẩn bị đá lấy lửa!” Muốn đi cứu người một hồi ác chiến là không thiếu được, bọn họ không có đại pháo, hy vọng đá lấy lửa trên thuyền cũng đủ ứng phó hải tặc.
Cứ việc trong lòng có một trăm lần không muốn nhưng là mệnh lệnh của thủ lĩnh ai cũng không thể cãi lời. Ngôn Ca một bên hướng trong khoang thuyền đi một bên than thở nói: “Hoàng kim thật vất vả xong, hiện tại tội gì chui đầu vô lưới! Nói sau hỏa lực của hải tặc mạnh như vậy, đừng cứu không được lại đem chính mình cũng xả vào!”
Ngôn Ca oán giận Mục Thương nghe được rất rõ ràng, nàng nhìn chăm chú mắt vẫn kiên định như trước, chính là tay không tự giác xoa con rắn nhỏ ở cổ tay. Đây là hành động nàng đang tự hỏi hoặc là phiền táo bất an mới có. Mộ Dịch chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, thần sắc âm lãnh trên mặt đã tán đi trầm giọng nói: “Hải tặc giỏi về vây công, muốn cứu Túc gia quân tốt nhất là từ phía sau, như vậy ngươi không bị nguy hiểm khi hai mặt thụ địch lại có thể quấy rầy thế công của hải tặc vì Túc gia quân tranh thủ cơ hội phá vây.”
Nam nhân y phục đỏ tóc đen, cho dù là tùy ý đứng ở đầu thuyền cũng đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm cho người ta muốn bỏ qua cũng không thể. Trong lồng ngực không hiểu dâng lên tức giận, Mục Thương lạnh giọng nói: “Ta không cần ngươi tới dạy ta làm như thế nào!”
Mày kiếm vi chọn, Mộ Dịch cười nói: “Hảo, thủ lĩnh đại nhân, ta đây bàng quan!”
Mục Thương ngoài miệng tuy rằng nói không cần Mộ Dịch nhiều chuyện, nhưng là hạ lệnh vẫn là dựa theo hắn nói đi làm. Mộ Dịch tà nghễ khuôn mặt vĩnh viễn lạnh lùng, bạc thần giơ lên một chút mềm nhẹ độ cong, nữ nhân này không được tự nhiên lại quật cường thật sự là đáng yêu.
Mục Thương lạnh lùng quay người đi, không nhìn nam nhân ở đầu thuyền cười đến yêu dã mị hoặc. Nàng chán ghét loại nam nhân giống lưu manh này, thực chán ghét!
Đạn pháo ở chung quanh chiến thuyền nổ mạnh, nước biển rầm rầm tràn lên sàn tàu, thuyền loạng choạng kịch liệt, người trên thuyền ngay cả đứng đều thực khó khăn, Túc Lăng kêu to với Lãnh Tiêu: “Bảo vệ nàng!”
“Rõ!” Lãnh Tiêu tới bên người Cố Vân, cầm lấy dây thừng buộc vào rào chắn đưa cho nàng cầm lấy, Cố Vân mới miễn cưỡng đứng thẳng, trong lòng âm thầm tò mò, trên chiến thuyền Túc quân bắn một đạn pháo cần vài phút, vì sao thế công của hải tặc lại giống như không có dừng lại, pháo của bọn họ vì sao có thể nhanh như vậy?
Lúc này lại một quả đạn pháo đánh trúng đuôi thuyền, đuôi thuyền nháy mắt cháy đen, ngọn lửa dọc theo rào chắn hướng trung ương lan tràn, mùi thuốc súng cùng khói sau nổ mạnh tràn ngập toàn bộ thuyền.
Đuôi thuyền bị pháo oanh hỏng một khối lớn, hỏa lực của hải tặc cơ bản đều tập trung tại đây chiếc thuyền này. Kiều Lân Phong vội la lên: “Tín hiệu! Hạ lệnh chuyển hoán trận hình, xếp dọc thành hàng!”
“Không được!” Kiều Lân Phong lời còn chưa dứt, Túc Lăng kêu lên: “Ngang, phía tây phá vây!”
Một cái là trú tướng quân, một cái là toàn quân thống soái, người giữ cờ nhất thời không biết muốn nghe ai, Túc Lăng cả giận nói: “Đây là quân lệnh!”
Tướng sĩ đó sợ run, nhanh chóng dựa theo lời Túc Lăng hạ lệnh.
Kiều Lân Phong nhìn về phía Túc Lăng, khuyên nhủ: “Tướng quân, an nguy của ngài mới là quan trọng nhất!”
Túc Lăng chuyên chú nhìn thuyền hải tặc căn bản không để ý tới Kiều Lân Phong.
Cố Vân giữ chặt lại Kiều Lân Phong đang muốn đi khuyên bảo: “Kiều tướng quân, xếp dọc thành hàng thoạt nhìn là bảo hộ Túc Lăng kì thực bằng không. Ba chiến thuyền xếp hàng dọc, bốn mươi tám pháo đài, chỉ có mười sáu cái hướng địch nhân, hỏa lực như vậy sao có thể là đối thủ của hải tặc! Môi hở răng lạnh, đến lúc đó hai chiến thuyền đều bị đánh trầm, chỉ còn chiến thuyền này một mình chiến đấu đồng dạng không có đường sống.”
Kiều Lân Phong nhìn thoáng qua thuyền hải tặc đang vây quanh bọn họ, lại nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt không hề sợ hãi, ngay cả nàng còn không sợ, lão tử cũng bất cứ giá nào! Kiều Lân Phong hướng tới pháo binh hét lớn một tiếng: “Phía tây phá vây, toàn lực ứng chiến! ’
“Rõ!”
Hàn Thúc, Kiều Lân Phong đều đi hỗ trợ giương buồm, Cố Vân vẫn đứng ở nhìn phương thức đội thuyền hải tặc tiến lên, bọn họ không ngừng biến hóa trận hình. Cố Vân bừng tỉnh đại ngộ, lửa đạn của bọn họ không dừng cũng không phải thời gian nạp đạn mới nhanh hơn mà là bọn họ lần lượt thay đổi công kích, che dấu phối hợp tốt! Khó trách bọn hắn thói quen quần công! Cố Vân nhìn chằm chằm thuyền tiền phương lớn tiếng kêu lên: “Lãnh Tiêu, cho ta khối than cùng giấy.”
“Rõ.” Từ phát hiện than so với bút lông phương tiện sau, Lãnh Tiêu luôn mang theo trên người một bọc nhỏ than cùng giấy, cho tay vào trong ngực tìm kiếm trong chốc lát, Lãnh Tiêu đem than đưa cho Cố Vân, mở giấy ra lại phát hiện căn bản không có nơi nào có thể để giấy, Lãnh Tiêu tay để ở đầu gối, cúi người lớn tiếng nói: “Viết ở trên lưng ta.”
“Được!” Cố Vân cũng không dong dài, đem giấy đặt ở trên lưng Lãnh Tiêu, ở đầu thuyền đang lắc lư không thôi gian nan vẽ quy luật của thuyền hải tặc