Chỉ đơn giản vì một lý do. . Kiếm Hiệp Hay
Sư cô đối với hai người yêu thương nhiều hơn.
Không phải vì sự thiếu công bằng mà là hai người rất lễ phép, biết vâng lời, hay giúp đỡ các sư cô làm việc. Các bạn nhỏ không hiểu chuyện nên luôn ganh tị, hai anh em cũng không nói ra cử vậy ngày ngày bị ức hiếp.
Gia Hào nắm tay Uyển Nhi đi ra một góc sân, kéo tay áo cô bé lên vết thương bị trầy xước đang rỉ máu. Câu thổi nhẹ lên vết thương nhằm giảm cơn đau cho em gải, giọng nói yêu thương thốt lên. "Em còn bị thương chỗ nào nữa không? Là anh hai không tốt, không bảo vệ được em
Ảnh mắt ngây thơ, trong sáng của Uyển Nhi nhìn anh trai của mình. Nghe câu nói của Gia Hào, mắt cô long lanh chứa hơi nước. “Tại sao mọi người lại ghét chúng ta vậy anh hai?"
Gia Hào thở dài, đứng lên ngồi xuống cạnh cô, cậu dang tay ôm lấy cô vào lòng. “Anh cũng không biết, cùng có số phân giống nhau nhưng cách mà họ đối xử với chúng ta thật tế
Bàn tay nhỏ nhắn của Uyên Nhi ôm lấy eo Gia Hào, miệng nhỏ nghẹn ngào nói: “Có phải em là cô bé không tốt nên mới bị người ta ghét phải không anh?" của cậu, tuy mới chỉ mười tuổi nhưng Gia Hào lại rất hiểu chuyện. Cậu luôn là tấm gương tốt cho em gái, dạy dỗ em nên người sau này nhất định phải trở thành một người thật tốt. “Không có, Uyển Nhi của anh hai luôn là đứa bé ngoan ngoãn, tại họ không thích chúng ta thôi." “Em nghĩ thử xem, có ai trên đời không bị người ta ghét đầu. Chỉ là không nhiều thì ít thôi, không ai hoàn hảo luôn được mọi người thích hết " “Người ta có ghét bỏ Uyền Nhi như thế nào thì đổi với anh hai, em luôn là cô em gái mà anh yêu thương nhất.
Cậu đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên mặt em gái, hành động tỉ mỉ, nhẹ nhàng như sở làm tổn thương đến cô.
Gia Hào đặt tay lên tóc cô vuốt nhẹ. "Sau này nghe lời anh phải sống thật tốt có biết không? Đừng làm người xấu vì như thế không phải là đứa trẻ ngoan."
Uyển Nhi xoay người, trên mặt không còn thái độ buồn bã nữa mà tươi cười nhìn Gia Hào. "Em sẽ nghe lời anh hai, trở thành một người thật tot."
Sau đó Gia Hảo đưa Uyển Nhi đi về phòng, cậu lấy thuốc trong tủ đã chuẩn bị sẵn thoa lên cho cô.
Đau rất khiến hàng lông mày cô nhíu chặt lại nhưng miệng nhất định không hé nửa lời kêu đau, cô sợ anh hai sẽ lo lắng nên cố nhịn xuống.
Gia Hào cần thận thoa một cách nhẹ nhất có thể, còn vừa thoa vừa thổi thổi giúp cô.
Bất chợt cậu ngẩng đầu lên nhìn Uyển Nhi nói. “Đau thì em cứ la lên, nhưng nhớ đừng lớn tiếng quá sẽ làm các sư cô nghe thấy." “Anh hai yên tâm, em chịu được mà."
Đến giờ ăn cơm, Gia Hào cầm lấy hai cái chén cùng hai đội đũa nắm tay Uyển Nhi đến bàn ăn.
Sư cô thấy hai người liền vui vẻ kêu vào. “Hai đứa ngồi đi, cô lấy cơm cho hai con.
Lúc hai người ngồi vào ngay ngắn rồi, bao nhiều ảnh mắt ghét bỏ đồng loạt hướng về hai người.
Uyển Nhi sợ hãi nép người lại gần anh trai, ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh. Gia Hào rất bình tĩnh võ vai trấn an em gái của mình không nói gì thêm.
Nếu người ta đã không thích mình rồi thì làm cái gì họ cũng không thích.
Cơm nước xong xuôi, các bạn nhỏ sẽ được sư cô cho xem hoạt hình ba mươi phút. Điều này khiến Uyển Nhi rất là thích, cô ăn thật nhanh rồi hối thúc anh hai dua minh di.
Vì Gia Hào và Uyển Nhi là hai người ăn nhanh nhất nên được xem trước, đám trẻ nhỏ ăn sau nên lên trễ. Thấy hai an hem cười khoái chỉ nhìn lên phía màn hình mà khó chịu. Một đứa con trai đi đến đã mạnh vào chân Uyển Nhi. “Tránh sang một bên cho tụi tao xem." *Aaaa*
Sức lực của con trai lúc nào cũng mạnh nên chân của
Uyển Nhi cứ vậy mà đỏ một mảng, cô đau đớn ôm lấy chân của mình. Gia Hào gấp gáp kéo ống quần lên thấy đã dẫn chuyển sang bầm tím.
Cậu nổi giận đứng lên đẩy cậu nó ra, còn không khách khi cảnh cáo, “Muốn gì cứ nói với tôi, cầm mấy người đụng vào em gái của tôi."
Sau câu nói của cậu, tụi nhỏ đứng xung quanh ôm bụng cười nghiêng ngày. bạn tao hay không?"
Trong đám có một bé lên tiếng chế giễu Gia Hào, câu nghiến răng trừng mắt nhìn họ
Không muốn đội có thêm nữa, Gia Hào củi người đỡ lấy Uyển Nhi lên vai công cô đi ra ngoài.
Uyển Nhi vì không được xem hoạt hình nên cứ khóc miết, Gia Hào vừa xem vết thương trên chân cho cô vừa dỗ dành. “Uyển Nhi ngoan, sau này anh hai đi làm kiếm tiền sẽ mua tivi cho em xem có được không?" “Bây giờ em nói cho anh hai biết chân em còn đau hay không đã
Nhìn anh trai lo lắng cho mình như vậy, vì mình mà đứng lên nói chuyện với đám người đó, cô liến in lăng không nhảo nữa, “Em không còn đau, chỉ bầm một chút thôi qua mấy ngày sẽ khỏi." “Anh hai đừng có lo lắng cho Uyển Nhi
Gia Hào thở dài, vén mấy cong tóc rơi trên trán cô một cách gọn gàng.
Cô em gái này của cậu chịu nhiều ấm ức từ nhỏ, nếu không phải vì gia đình mắc nợ không có tiền trả cũng không chạy trốn bỏ lại hai anh em bọn họ.
Uyển Nhi lớn lên không thấy được mặt ba mẹ, con bé chịu nhiều thiệt thòi nên người anh này lúc nào cũng muốn bù đắp cho cô. Uyển Nhi đưa tay chạm nhẹ lên má Gia Hảo, miệng nở nụ cười ngọt ngào. “Sau này lớn lên, Uyển Nhi sẽ đi làm đề nuôi lại anh hai không cho người khác bắt nạt anh của em nữa."
Câu nói ngày thơ của cô thành công chọc cười cậu, Gia Hào bất đắc dĩ xoa đầu có rồi ngồi xuống bên cạnh. “Uyển Nhi nói cho anh hai nghe, sau này em muốn làm gì?"
Thời thơ bé ai chả mộng mơ, Uyển Nhi cũng không ngoại lệ. Cô muốn mình giàu, muốn không bị người ta xem thường, muốn mọi người khen ngợi, thích thủ tung hô cô. "Em thích làm diễn viên như thế sẽ được nhiều người theo dõi và yêu thích." “Làm diễn viên rất khó, em có chắc bàn thân mình thực hiện được không?"
Uyển Nhi nằm chặt tay đưa về phía trước, ánh mắt sáng rỡ cùng lời nói kiên định. "Nhật định em sẽ làm được." “Uyển Nhi cổ lên
Gia Hào nhìn cô lắc đầu, biết em gái mình thích nên cậu cũng chấp nhận theo. Miễn cô vui thì cái gì anh cũng đều ủng hộ.
Một lát sau, Uyển Nhi nghiêng đầu nhìn anh trai của mình, ánh mắt mong đợi hỏi: “Thế còn anh hai “Sau này anh Hai sẽ làm gì?"
Gia Hào nhìn về phía trước, mắt đào qua lại suy nghĩ. "Anh sao? Anh nghĩ mình làm kinh doanh. Như vậy sẽ có nhiều tiền, cho Uyển Nhi có được cuộc sống tốt hơn bây giờ." “Em có muốn không?" "Hoan hô anh hai, anh là người tốt với em nhất."
Cô vui mừng ôm lấy cổ cậu cười tít cả mắt.
Danh Sách Chương: