Phía sau là người cô yêu đang đứng đấy, nếu cô dừng lại, trái tim của cô sẽ yếu đuối và anh ấy sẽ chạy đến bên cô.
Ân Khánh! Tình cảm mà em dành cho anh không phải là đã hết, mà là em khóa nó lại giữ cho riêng mình, anh cho em ích kỉ một lần nha anh. [...]
Tại quán Bar.
Chu Hạo ra sức uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Hàn Thiên và Lãnh Thần ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn chứ không dám khuyên ngăn.
Họ biết anh mỗi lần muốn chuốc cho bản thân say thì đồng nghĩa là anh đang có việc gì đó rất sầu muộn hoặc là rất tức giận. Ở đây họ không xác định được rằng anh đang gặp phải trường hợp nào, nhưng cứ im lặng trước vẫn là hơn.
Chu Hạo cáu lên thì lúc đó hai người cũng không đánh lại anh.
Một lúc sau.
Hàn Thiên rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên khi thấy Chu Hạo uống càng ngày nhiều hơn mà không nói câu nào, cậu đi qua giật lấy cái ly trên tay anh rồi quát. "Mày có chuyện gì thì nói cho tụi tao nghe đi, biết đâu tụi tao lại giúp được mày. Giờ ngồi đây uống cho nhiều vào rồi có giải quyết được gì không?"
Bàn tay đang lơ lửng trên không trung từ từ thu lại, anh ngã người ra sau, ngẩng đầu lên và nhắm chặt mắt lại.
Trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình bóng của An Hạ cô đơn rời đi lúc nãy, cảm giác tim bỗng dưng đau như thế này đây là lần đầu anh cảm nhận. Ngay cả lúc Uyển Nhi rời đi anh cũng không có buồn bực hay chua xót như thế, anh chỉ có cảm giác người của anh thì không được phép bỏ lại mình anh mà đi. “Anh sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi xin anh ở trước mặt người khác hãy tôn trọng tôi một chút, tôi cũng là con người, cũng cần sỉ diện vậy."
Câu nói mà An Hạ nói với anh lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai Chu Hạo. Trái tim anh sắt đá, chưa bao giờ anh cần phải để ý đến cảm giác của một ai. Trong thâm tâm anh luôn nghĩ, mọi điều anh nói ra thì chỉ có đúng chứ không có sai. Ở thành phố rộng lớn này anh là người có quyền nhất, anh tàn nhẫn, anh nguy hiểm, những thứ đó chả phải đã giúp anh có được vị trí như ngày hôm nay sao?
Hàn Thiên nhìn sang Lãnh Thần ra hiệu cho cậu nói theo, để gây sự chú ý của Chu Hạo. Mặc dù là người ít nói nhất trong đám, nhưng mỗi lúc cần thiết thì Lãnh Thần vẫn là không thể cứ im lặng mãi được.
Cậu ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng hỏi: “Mày và em dâu xảy ra chuyện gì sao?" "Không có"
Chu Hạo trả lời cậu một cách thẳng thừng và không để lộ một chút cảm xúc nào. Hàn Thiên bên cạnh thấy anh đã ổn định lại thì bắt đầu hỏi thăm. “Thế mày chạy đến đây uống rượu làm gì?" "Tao có cần phải trả lời câu hỏi này của mày không?"
Anh ngồi dậy đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Thiên hỏi, cậu nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện đó thì ngay lập tức nhích người qua ghế bên kia ngồi, miệng thì thầm. “Chỉ giỏi ăn hiếp bạn bè, hãy đợi đó sau này em dâu sẽ hành mày lại không trượt phát nào." "Mày có giỏi nói lớn tao nghe."
Anh nhướn nhướn cặp lông mày và nở một nụ cười nhẹ với cậu. Tuy nhìn thấy bình thường nhưng với Hàn Thiên thì cái hành động đó khiến cậu cảm thấy rùng rợn khắp người.
Lãnh Thần sờ sờ mũi đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Thiên, là đứa nói nhiều nhất đám và đồng thời là đứa nhát gan nhất đám. Chu Hạo chỉ nói một câu thôi mà mặt đã tái xanh rồi.
Chu Hạo nâng một ly rượu lên, nhìn qua hai thằng bạn của mình nói: "Hôm nay không say không về.”
Dĩ nhiên sau câu nói ấy chính là động tác cầm ly thật nhanh của Hàn Thiên và cái gật đầu của Lãnh Thần. Hai người làm sao có thể không chấp nhận yêu cầu của cái tên cảm xúc thất thường này được.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà trên bàn lẫn xung quanh chân của ba người đã đầy những vỏ chai rượu đang nằm nghiêng ngã ở đó. Chu Hạo thì đã ngã nằm trên ghế, riêng Hàn Thiên và Lãnh Thần thì mới mơ màng do Chu Hạo có uống trước khá nhiều nên là người say trước.
Điện thoại trong túi Chu Hạo reo lên, Hàn Thiên là người tỉnh táo nhất trong đám nên đi qua lấy điện thoại và nghe máy. "Em muốn gặp anh, anh đang ở đâu thế?”
Hàn Thiên mắt nheo lại nhìn trên màn hình xem ai gọi đến, cứ tưởng là em dâu An Hạ gọi nhưng thấy để tên Uyển Nhi, mặt cậu nhăn lại, giọng cáu gắt. "Chúng tôi đang đi Bar, cô gọi làm cái gì?”
Bên đây Uyển Nhi nắm chặt điện thoại lại, mặc kệ lời nói của Hàn Thiên mà ép hỏi: "Tôi muốn tìm Chu Hạo, anh đưa máy cho anh ấy ngay."
Hàn Thiên tức giận đập tay mạnh lên bàn quát. “Cô là cái thá gì mà dám lớn tiếng với tôi?"
Cô ta không thèm đôi co với cậu nữa mà chuyển sang gọi cho Tiểu A, mặc dù lúc đầu cậu không chịu khai ra, nhưng với thủ đoạn của Uyển Nhi thì cô ta rốt cuộc cũng biết được địa chỉ quán Bar mà anh đang ở.
Cô ta không chậm trễ nữa mà đi đến đó. [.]
Hàn Thiên trong lòng càng phẫn nộ hơn khi có người dám cắt ngang cuộc nói chuyện với cậu. Đó giờ chỉ có cậu mới có quyền lơ người ta chứ chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế, món nợ này nhất định cậu phải đòi cho bằng được....
Một lúc sau.
Uyển Nhi chạy đến thì đã thấy ba người nằm vật vả ở trên ghế, cô ta lướt qua người Lãnh Thần mà đi đến đỡ Chu Hạo ngồi dậy, tay vỗ nhẹ lên má anh khẽ gọi. "Chu Hạo! Anh mở mắt ra rồi về nhà với em."
Đầu óc anh quay cuồng không còn nhìn rõ được người trước mặt là ai, chỉ nghe tiếng nói nhỏ nhẹ truyền đến bên tai.
Anh cảm thấy giọng nói này quen lắm, nhưng nhất thời anh không nghĩ ra được nó được thốt ra từ ai.
Bất giác trong đầu anh hiện khuôn mặt của An Hạ, cô đang nhìn anh với thái độ chán ghét cùng thù hận.
Anh nhíu mày lại, lồng ngực cảm thấy khó chịu vì thấy cô không để ý đến mình. Miệng thỏ thẻ. “Tại sao vậy?"
Uyển Nhi đang vất vã đỡ anh đứng lên thì nghe được câu hỏi đó của anh, thân thể đứng khựng lại, đầu quay sang thấy mắt anh vẫn nhắm chặt, miệng thì lẩm bẩm nói thì thầm điều gì đó mà cô ta nghe không rõ.
Trong lòng Uyển Nhi thầm tính toán, vừa hay Chu Hạo say nên kế hoạch của cô coi như thực hiện sớm hơn dự định rồi. Chu Hạo à! Anh chỉ thuộc về mỗi mình em và em không cho bất cứ ai có thể xen vào chúng ta.
Hàn Thiên nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đứng trước mặt, nhăn mặt hỏi: "Cô định đưa cậu ta đi đâu?"
Uyển Nhi giật mình quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo sợ, nếu như Hàn Thiên còn tỉnh táo thì sẽ không cho cô mang Chu Hạo đi. Không được, hôm nay cô nhất định phải mang được anh đi, có như thế thì cô mới thuận lợi vào được Chu Gia.
Không trả lời cậu, cô ta nhanh chóng dìu anh ra xe. Hàn Thiên phía sau thấy có chuyện gì không đúng liền kêu theo nhưng do trong người đã ngà ngà say nên đầu óc đã trở nên mơ màng, sau khi kêu được hai, ba tiếng thì ngã người ra ghế mà ngủ ngon lành.
Thấy không ai đuổi theo, lúc này Uyển Nhi mới thở phào nhẹ nhõm mà lái xe rời đi.