CHƯƠNG 206: TƯ CÁCH, BỔN TÔN LẠI CÓ
Editor: Luna Huang
Trấn yêu tháp, lại xưng tỏa yêu tháp, tương truyền vạn năm trước, Thần Ma đại chiến do Ma thần cầm, mặc dù tên là trấn yêu, nhưng lúc Ma thần tiêu vong, trấn yêu tháp liền biến thành địa phương phong ấn bảo vật.
Tục truyền, trấn yêu tháp có tất cả chín tầng, mỗi một từng phong ấn một kiện thần khí thượng cổ, mỗi một món lấy ra, đều có khả năng khai thiên tích địa, có thể tưởng tượng muốn lấy chúng, lại cần đi qua một tầng lại một tầng khảo nghiệm.
Phải biết rằng, bên trong trấn yêu tháp, phong ấn không ít ma thú cùng ma linh, những ma thú cùng ma linh này, chiếm được nhắc nhở của Ma thần trước khi chết, liều mạng cũng phải bảo vệ thần khí, cho nên muốn lấy được thần khí, nhất định phải kinh qua khảo nghiệm của bọn chúng, có người nói mỗi một tầng của trấn yêu tháp, đều có chín chín một trăm lẻ một tiểu quan, đi qua quan cuối cùng, mới có thể lấy được thần khí bị phong ấn của tầng đó.
Cố Khuynh Thành lẳng lặng nghe tổ tiên giải thích, thường thường lại đổi khẩu khí, lại tiếp tục nghe, thẳng đến tổ tiên mang toàn bộ hiểu biết của hắn về trấn yêu tháp toàn bộ nói hết cho nàng.
Nghe xong những thứ này, Cố Khuynh Thành nghĩ tới đầu tiên chính là, Đoạn Thiên tháp trong học viện Thanh Minh.
Cấu tạo trong Đoạn Thiên tháp, cùng trấn yêu tháp có hiệu quả như nhau, mỗi một từng đều có bảo bối, chỉ bất quá ma thú trong Đoạn Thiên tháp là được thuần hóa, bắt bỏ vào Đoạn Thiên tháp, sẽ không hạ tử thủ với học sinh, nhưng trấn yêu tháp bất đồng, vì bảo hộ thần khí, ma thú cùng ma linh bên trong trấn yêu tháp sẽ đem hết toàn lực đối phó người đến đây đoạt bảo, nhất nhất giết chết, tuyệt không nương tay.
Nhìn như vậy, Đoạn Thiên tháp phải là hàng nhái của trấn yêu tháp rồi?
Cố Khuynh Thành có nhiều hứng thú nhìn trấn yêu tháp, so sánh với Đoạn Thiên tháp, trấn yêu tháp càng làm cho nàng cảm thấy hứng thú, nhất là thần khí cùng ma thú ma linh bên trong, đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là một chỗ thử luyện tuyệt hảo.
Có lẽ là đoán được tâm tư của Cố Khuynh Thành, tổ tiên vội vàng nói: “Tiểu nha đầu, lấy thực lực của ngươi bây giờ, nhiều lắm tiến nhập trấn yêu tháp tầng thứ nhất, mà Đoạn Thiên tháp lại bất đồng, Đoạn Thiên tháp khảo nghiệm không chỉ có là thực lực, còn có ý chí lực. Lấy tình huống của ngươi, tiên tiến Đoạn Thiên tháp thử luyện trước, càng thỏa đáng.”
Lời của tổ tiên nhìn như rất tri kỷ, nhưng thực, nguyên nhân hắn ngăn cản Cố Khuynh Thành tiến nhập trấn yêu tháp, xa không phải điều này.
Phải biết rằng, trấn yêu tháp dù sao cũng là thần khí thượng cổ, bên trong tràn đầy lệ khí cùng ma khí, Cố Khuynh Thành hôm nay có Tử Vong quyền trượng, tử khí cùng ma khí của bản thân cũng rất nặng, một khi tiến nhập trấn yêu tháp, hắn thực sự sợ Cố Khuynh Thành sẽ khiến bên trong trấn yêu tháp phát sinh bạo loạn, đến lúc đó, tất cả có thể đã muộn!
Mặc dù Cố Khuynh Thành không biết lo lắng trong lòng tổ tiên, nhưng nghe được lời của tổ tiên, cũng bỏ đi một chút ý niệm muốn lập tức tiến nhập trấn yêu tháp trong đầu.
Quên đi, hiện tại còn không phải thời gian thảo luận, vẫn là lấy được trấn yêu tháp mới nói!
Cố Khuynh Thành bao trùm một tầng linh lực lên song chưởng, đưa về phía vách thủy tinh, muốn phá vỡ vách thủy tinh, nhưng tay nàng, vẫn chưa động đến vách thủy tinh, nó liền tự động mở!
Ngạch… Đây cũng xảy là chuyện gì?
Vọng Thư Uyển
Khóe miệng hơi co rút, Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ bĩu môi, lấy trấn yêu tháp ra.
Trấn yêu tháp vừa ly khai đài thủy tinh lập tức tản mát ra một trận ám quang lam sắc, xen lẫn ma linh khí làm cho người kinh hãi, cánh tay của Cố Khuynh Thành run lên, bị ma linh khí rét lạnh đến xương kia cóng đến khuôn mặt nhỏ nhắn xanh tím, môi biến thành tử sắc.
Cố Khuynh Thành dẫn theo một khẩu khí, bê trấn yêu tháp rất nhanh bơi lên bờ, nhưng nàng vừa lên bờ, trấn yêu tháp liền lập tức từ trong ngực nàng bay ra, dung hợp một chỗ với quang mang của trấn hồn huyết thạch, hai quang mang đại chấn, không đợi Cố Khuynh Thành thong thả lại sức, liền bao phủ Cố Khuynh Thành trong đó.
Ngô!
Cảm giác xé rách đau đớn lần thứ hai kéo tới, nguyên bản Cố Khuynh Thành bị thương, lần thứ hai phun ra một ngụm máu.
Có lẽ là bị tiên huyết kích thích, trấn hồn huyết thạch cùng trấn yêu tháp nhất tề xoay tròn, quang mang phát ra trên người chúng nó, cũng càng ngày càng mãnh liệt, dưới sự kích thích của cường quang, Cố Khuynh Thành phản xạ có điều kiện hạ, giơ tay lên che.
Nhưng vào lúc này, trấn yêu tháp bỗng nhiên phát sinh từng đợt tiếng oanh minh, nghênh hợp trấn tiếng oanh minh trầm thấp của hồn huyết thạch, hình như từng tiếng rên rĩ tê tâm liệt phế, lệnh lòng của Cố Khuynh Thành, cũng phát đau nhức.
“Tổ, tổ. . .” Tổ tiên, đây là có chuyện gì?
Cố Khuynh Thành rất muốn hỏi một chút, không phải nói khế ước sao, thế nào còn có thể đau nhức như thế? Lúc khế ước với ma thú hoặc không gian giới chỉ nàng chưa từng có cảm thụ được đau đớn kịch liệt như vậy, quả thực đau chết nàng!
Thế nhưng, đau đớn trên thân thể, để cho khớp hàm của nàng nhịn không được đụng vào nhau, làm cho nàng phải cắn răng gắng gượng, để tránh khỏi một tiếng kêu đau, từ cổ họng tràn ra.
Cố nén đau đớn trên người, Cố Khuynh Thành nỗ lực liên hệ tổ tiên, lại phát hiện, không chỉ có là túi càn khôn, ngay cả tổ tiên, nàng hiện tại cũng liên lạc không được, mà vấn đề của nàng, tự nhiên không có người trả lời.
Nga, đúng rồi, ở đây còn có một con. . . Ma thú, nhưng Cố Khuynh Thành không có trông cậy vào lôi long sẽ giúp nàng giải thích nghi hoặc.
Nên, nàng chỉ có thể cường chống.
Nhưng lôi long bị nàng chắc chắn sẽ không bang trợ, bỗng nhiên mở miệng: “Xú nữ nhân, trấn hồn huyết thạch đây là đang bang trợ ngươi, thanh lý tạp chất trong huyết mạch, cũng là đang giúp ngươi, kích thích phượng hoàng kim hỏa tiềm trong cơ thể ra.”
Phượng hoàng kim hỏa, được xưng là niết bàn kim hỏa, là khí lực rèn luyện đồ tốt nhất, chỉ bất quá Đản Đản còn chưa nở, vô pháp sử dụng phượng hoàng kim hỏa, rõ ràng tạp chất trong cơ thể Cố Khuynh Thành, chỉ có thể mặc cho phượng hoàng kim hỏa nằm vùng ở trong cơ thể, lại không có bất luận công dụng gì.
Bất quá, quá trình rèn luyện của niết bàn kim hỏa, như tên, phải dồn vào tử địa sau đó tái sinh, thống khổ trong này không cần nói cũng biết, không biết Cố Khuynh Thành có thể chống nổi hay không.
vào lúc này, lôi long lo lắng lại kích động, sợ Cố Khuynh Thành sẽ ở thất bại sẽ ở thời khắc mấu chốt!
Phải biết rằng, từ xưa đến nay, nhiều lần có phượng nỗ lực đi qua niết bàn kim hỏa, biến thành chu tước chân chính, nhưng hơn vạn kim phượng, cũng chỉ có một con có thể đi qua niết bàn kim hỏa, còn lại đều trở thành niết bàn kim hỏa, tư dưỡng niết bàn kim hỏa.
Hấp thu vô số lực lượng của kim phượng, uy lực của niết bàn kim hỏa càng hơn trước.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao, lực lượng của niết bàn kim hỏa càng ngày càng lớn mạnh, kim phượng càng ngày càng khó trở thành chu tước.
Thử nghĩ, kim phượng đã là thần thú, ở quá trình niết bàn sau cùng, cũng sẽ tiêu vong, chỉ có tỷ lệ một phần vạn, có thể nghĩ quá trình rèn luyện này, có bao nhiêu thống khổ.
Lôi long cắn răng, mắt ba ba ngóng trông Cố Khuynh Thành đi qua rèn luyện của niết bàn, nhưng hắn lại cảm thụ được, kết giới ngoài tử vong chi vực, đột nhiên kịch liệt chấn động.
Lại có người tìm đến nơi này?
Lôi long kinh hãi, thật sâu nhìn Cố Khuynh Thành đang thống khổ chống lại một mắt, xoay người đi ra cung điện.
Vừa ra tới, lôi long lần thứ hai khôi phục bản thể, chui ra thác nước, đang muốn tức giận, thấy Ngọc Vô Thương cùng Dạ Thương Lan hai người, mang theo một thân thương, đứng bên thác nước.
Lôi long nhịn không được cười lạnh nói: “Hai nhân loại ti tiện các ngươi, bổn tọa đều đã buông tha các ngươi, nhưng các ngươi dám tìm tới cửa, sẽ không sợ bổn tọa toàn bộ giết các ngươi sao?”
“Ít nói nhảm!” Dạ Thương Lan lớn tiếng cắt đứt, “Bổn vương hỏi ngươi, Cố Khuynh Thành ở đâu?”
“Bổn tọa dựa vào cái gì nói cho ngươi biết? Nhân loại đê tiện, các ngươi căn bản không xứng nói chuyện với bổn tọa, tốc tốc rời khỏi nơi này, bằng không đừng trách bổn tọa không khách khí!” Lôi long thị uy dường như phun ra một ngụm lôi điện, đánh vào trên mặt đất bên chân hai người, bổ ra một đạo khe không nhỏ.
Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương hai người không khỏi lui về sau một bước.
Thấy tình hìnhnày, Ngọc Vô Thương lạnh mặt, tư thế mười phần nói: “Lôi long, mau thả Khuynh Thành ra!”
“Hừ, thật đúng là không có sợ chết!” Lôi long hừ lạnh một tiếng, “Bổn tọa đã nói, các ngươi căn bản không xứng nói chuyện với bổn tọa, vẫn là nhân lúc bổn tọa chưa đổi ý, tốc tốc ly khai mới tốt. . .”
“Muốn chết!” Dạ Thương Lan gầm nhẹ một tiếng, móc vũ khí của mình, trảm thiên kiếm, hướng về lôi long hung hăng bổ tới.
Trảm thiên kiếm cũng là thần khí thượng cổ, lôi long vừa thấy, lập tức giơ chân: “Nhân loại ti tiện này, dám tay cầm thần khí? Ngươi đây là vũ nhục thần khí!” Dạ Thương Lan có thần khí điểm này, là lôi long không có nghĩ tới, lực lượng của hắn lúc trước, cũng chưa chắc có thể chiếm được tốt dưới trảm thiên kiếm.
Huống hồ, thực lực bây giờ của hắn thoái hóa, chỉ có một phần mười lực lượng, căn bản không đủ để liều mạng với trảm thiên kiếm.
Lôi long tự biết thực lực không đủ, chỉ phải phô trương thanh thế một phen, liền lập tức nhảy ra, nhưng Dạ Thương Lan cũng không buông tha, đuổi sát không buông. Một bên Ngọc Vô Thương, thấy một màn như vậy, cũng có chút dại ra, trảm thiên kiếm cho oai, hắn cũng là nghe qua, lại không nghĩ rằng, trảm thiên kiếm trong truyền thuyết tiêu thất mấy trăm năm có thừa cư nhiên sẽ ở trong tay Dạ Thương Lan.
Trên Linh Huyễn đại lục, sớm có đồn đãi, chủ nhân cuối cùng của trảm thiên kiếm là thần tướng Diệp Lan, nhưng Diệp Lan thuộc về Thần Ma đại lục, đám người hạ vị diện như bọn họ, nghe được truyền thuyết của Diệp Lan, ít lại càng ít.
Chỉ biết là, mấy trăm năm trước, thần tướng Diệp Lan trấn thủ thần điện Diệp Lan đột nhiên biến mất, trong lúc nhất thời chúng thần như rắn mất đầu, rối loạn hồi lâu, cũng dẫn đến Thần Ma đại lục bởi vậy rơi vào trong chiến loạn, trăm năm trước mới dẹp loạn, mà dẹp loạn hết đám người kia chính là Tu La Tà đế.
vongthuuyen.com
Bất quá, chuyện của thượng vị diện, Ngọc Vô Thương biết đến không nhiều lắm, về phần Tu La Tà đế dẹp loạn thế nào, chiếm lĩnh Chúng Thần chi đỉnh thế nào, hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, cũng không phải lúc hắn nghĩ những thứ này.
Nhìn Dạ Thương Lan đuổi theo lôi long, hai người giằng co, Ngọc Vô Thương lấy mười hai ngọc cốt phiến của mình ra, cũng xông tới.
“Nhân loại ti tiện!” Dĩ nhiên lấy nhiều khi ít, thật là đáng chết!
Lôi long giận không kềm được trừng mắt Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương, trong lòng tức giận mắng, nhưng lời này hắn nói thế nào cũng nói không nên lời, bởi vì vừa nói ra, chẳng khác nào nói rõ thực lực bây giờ của hắn không đủ, nên hắn không thể nói, đánh chết cũng không có thể nói!
“Giao Cố Khuynh Thành ra, bổn vương tha chết cho ngươi!” Rốt cuộc là nhìn quen tràng diện, Dạ Thương Lan sớm phát giác dị dạng của lôi long, từ lúc lôi long chỉ tránh bất chiến, Dạ Thương Lan liền nghĩ, lôi long nhất định là xảy ra trạng huống gì, bằng không lấy thái độ lớn lối như thế của lôi long, tất nhiên sẽ không chỉ tránh bất chiến.
Lôi long buồn bực, nhìn hai nhân loại một trái một phải công kích hắn, tức giận mắng: “Nhân loại ti tiện, bổn tọa nhất định phải hóa bọn ngươi thành tro tàn!” Cho dù hiện tại không thể, đợi hắn khôi phục thực lực, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua hai nhân loại kia.
“Lôi long, chúng ta cũng muốn làm địch của ngươi, chỉ cần ngươi giao Khuynh Thành ra, chúng ta liền không làm khó ngươi.” Dạ Thương Lan đóng vai ác, Ngọc Vô Thương tự nhiên đóng vai thiện, khuyên bảo.
“Mơ tưởng!” Xú nữ nhân kia, hiện tại chính là đến thời khắc mấu chốt khế ước với trấn hồn huyết thạch, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ xuất hiện bất kỳ gì!
Nếu không, chết không chỉ có là một mình Cố Khuynh Thành, còn có hắn!
Lôi long tức giận hừ lạnh, mở miệng rộng, một ngụm lôi điện phun phún ra ngoài, thẳng tắp đánh đến chỗ Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương.
Hai người thấy thế, cấp cấp lui lại, sắc mặt lôi long vui vẻ, thấy được cơ hội, lập tức lấy cự vĩ quét ngang.
Một kiếm của Dạ Thương Lan bổ đến lôi điện trước mắt, lại không kịp bổ đến cự vĩ quét ngang, ngạnh sinh sinh bị lôi long đánh lén thành công, Ngọc Vô Thương sắc mặt kinh hãi, cũng chưa phản ứng kịp, song song bị lôi long quét ra giữa không trung.
“Bổn tọa đã nói rồi, các ngươi không có tư cách đàm điều kiện với bổn tọa, bởi vì các ngươi không xứng!” Lôi long cười ha ha một tiếng, không cảm thấy đánh lén mất mặt, nếu là trước hắn còn sẽ cảm thấy thẹn, nhưng bây giờ không có gì so với tự do của hắn quan trọng, dù cho ném hết mặt mũi, hắn cũng muốn Cố Khuynh Thành thành công khế ước với trấn hồn huyết thạch!
“Bọn họ không có tư cách, bổn tôn lại có?”
Danh Sách Chương: