Bạch Trung đi rồi, Cố Khuynh Thành cũng lấy tỷ thí ngày mai làm lý do, trở lại tiểu viện của mình.
Chỉ là, vừa đi đến cửa tiểu viện, nàng cùng một người đột nhiên đi ra ngoài, đụng thẳng.
Cả người Cố Khuynh Thành lảo đảo về sau một cái, may là Tương Tú tay mắt lanh lẹ, đỡ nàng, mới tránh cho nàng chật vật ngã sấp xuống.
Tê… Đau quá!
Xoa mũi bị đụng đến đau nhức của mình, Cố Khuynh Thành cau mày, nhìn về phía người đột nhiên đi ra ngoài, khi nhìn rõ người kia là ai, nàng lập tức oán giận nói: “Minh Trường Phong, ngươi gấp gáp đi ra ngoài như vậy, là vội vã đầu thai, hay vội vã đi gặp tiểu tình nhân a!”
Dựa vào! Không sai, người đột nhiên đi ra ngoài, chính là Minh Trường Phong nhiều ngày không gặp, ‘ Hảo biểu ca’ của nàng.
“Ai u, tiểu biểu muội của ta a, ngươi cùng ta nói đùa! Ta chính có chuyện tìm ngươi!” Minh Trường Phong ỷ vào người cao mã đại, tuy rằng cùng Cố Khuynh Thành chạm vào nhau một chút, nhưng hắn nhưng hắn lại một chút việc cũng không có, như trước dáng dấp nóng nảy.
“Chuyện gì?” Cố Khuynh Thành đứng thẳng, đẩy Tương Tú ra, xoa xoa mũi, úng thanh úng khí hỏi.
“Tin tức của Huyên nhi đến, nói là đã tìm được độc dược rồi, đang trên đường trở về, ta lo lắng nàng xảy ra ngoài ý muốn, đang nghĩ ngợi đi đón nàng. Liền tới cùng ngươi nói một tiếng, thời gian tỷ thí ngày mai, ta có thể về không kịp, chính ngươi vạn sự cẩn thận một chút, nghìn vạn lần chớ xảy ra chuyện không may.” Minh Trường Phong vội vàng giải thích hai câu.
“Ân, ta đã biết, ngươi đi đi. Đón nàng về, trực tiếp tới tìm ta, chớ gây thêm rắc rối.” Cố Khuynh Thành giản đơn thông báo hai câu, liền khoát tay áo.
Minh Trường Phong vốn là sốt ruột, thấy Cố Khuynh Thành cũng không nói gì khác, lúc này gật đầu, xông ra ngoài.
Nhìn bóng lưng vội vả của Minh Trường Phong, Cố Khuynh Thành có chút không nói gì, đôi mắt đẹp đôi mi thanh tú, không khỏi ninh cùng một chỗ. Thầm nghĩ: Người này thật đúng là trọng sắc khinh hữu, gặp phải chuyện có liên quan đến Huyên nhi, hoàn toàn mất hết hình dạng bình thường.
Thực sự là…không nói lý.
Đúng rồi, hắn kêu Huyên nhi, lại còn không biết Huyên nhi họ gì, vậy cũng là người làm bác sĩ như nàng đối đãi người bệnh đại bại đi?
Cố Khuynh Thành lắc đầu, tạ tuyệt nâng đỡ của Tương Tú, hai người một trước một sau đi đến trong viện.
Mới vừa đi vào trong viện, sắc mặt của Cố Khuynh Thành bỗng dưng trầm xuống, mạn bất kinh tâm nói với Tương Tú: “Tương Tú, ngươi đi xem, Văn Mãn hắn đã chạy đi đâu, nửa ngày không thấy hắn. Nếu là tìm được hắn, trực tiếp mang người đến chỗ gia gia ta.”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã biết, liền đi tìm Văn Mãn thiếu gia.” Tương Tú lên tiếng, liền ngoan ngoãn ly khai.
Sau khi Tương Tú rời đi, Cố Khuynh Thành giống như nhàn đình tín bộ cuống lên trong tiểu viện, đi tới trong góc trồng cây trúc, tiện tay hái lá trúc nắm ở trong tay thưởng thức.
Bỗng nhiên, một trận gió nhẹ lướt qua.
Ánh mắt của Cố Khuynh Thành trầm xuống, quay phía trên gậy trúc, rất nhanh trừ động cơ quan ám tiễn trên cổ tay, tên lóe hàn quang, lập tức bắn ra, bắn thẳng đến phía trên gậy trúc, trong một mảnh lá trúc rậm rạp kia.
Loảng xoảng!
Tên xẹt qua một tảng lá trúc lớn, cuối cùng rơi vào trong đất bùn.
Dư quang liếc về một chút máu tanh trên đầu mũi tên, mâu quang của Cố Khuynh Thành càng thêm sâu thẳm, lạnh lùng nói: “Đã bị phát hiện, lẽ nào các hạ còn không chuẩn bị đi ra?”
Khi nói chuyện, ngón tay của Cố Khuynh Thành, vẫn thủ sẵn trên cơ quan ám tiễn, chuẩn bị tùy thời xuất kích.
Có thể tránh dược một mũi tên bỗng nhiên phát động này của nàng, có thể thấy được người trốn phía trên lá trúc, thực lực không tầm thường, đây không khỏi để cho nàng đề phòng.
Lúc thoại âm của Cố Khuynh Thành rơi xuống, người ẩn thân trong lá trúc, rốt cục rơi xuống.
Không có gì bất ngờ xảy ra, người này cũng là một nam tử mặc hắc y, chỉ bất quá trang phục của hắc y nhân này, so với hắc y nhân trước bị nàng bắt được ở nghiệp đoàn luyện khí sư kia, nhìn qua quái dị hơn nhiều.
Chỉ thấy người này tuy rằng ăn mặc một bộ hắc y, nhưng toàn bộ bộ mặt đều bị vải đen che lại, chỉ lộ ra hai con mắt, ngay cả tóc, cũng bị vải đen che kín, hơn nữa hắn mặc không phải là hắc y thông thường, trước ngực của hắc y, còn thêu một mảnh hỏa diễm văn màu u lam.
U lam hỏa diễm.
Hắn là người của Ám Dạ thần điện?
Con ngươi của Cố Khuynh Thành mạnh co rút lại, trong trí nhớ nguyên chủ, phàm là người của Ám Dạ thần điện, ngực tất mang theo tiêu chí u lam sắc hỏa diễm, người này ăn mặc cùng trang phục, như người của Ám Dạ thần điện, lẽ nào hắn là Mộ Quân Tà phái tới?
“Thất tiểu thư, thuộc hạ là chủ thượng phái truyền tin tới cho ngươi, mong rằng thất tiểu thư thủ hạ lưu tình.” Hắc y nhân ôm bả vai bị vẽ ra vết thương, nói với Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành lúc này mới thu hồi ám tiễn trên tay, lạnh lùng câu thần cười: “Ngừng, chủ thượng nhà ngươi bảo ngươi đến truyền tin gì cho ta?”
“Chủ thượng nói, toàn bộ trong lưu âm thạch, thất tiểu thư lấy linh lực rót vào lưu âm thạch, liền có thể nghe được lời của chủ thượng. Nhiệm vụ của thuộc hạ hoàn thành, cáo từ.” Hắc y nhân trực tiếp đem lưu âm thạch đưa cho Cố Khuynh Thành, nói đơn giản xong, liền biến mất ở trong sân,
Cố Khuynh Thành cầm tảng đá ước chừng cái trứng gà, trình lục sắc, thần sắc không hiểu.
Mộ Quân Tà ly khai cũng đã mấy ngày, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hắn cư nhiên ly khai lâu như vậy? Chẳng lẽ nói, Tu La Tà đế vừa tìm được hắn?
Cố Khuynh Thành khổ tư một lúc lâu, vẫn như cũ không nghĩ ra, đơn giản không nghĩ tiếp nữa. Thực lực của Mộ Quân Tà, coi như là ngày càng tinh tiến, lấy thực lực hôm nay của hắn, dù cho vô pháp chống lại Tu La Tà đế, bảo mệnh vẫn là dư sức có thừa.
Cố Khuynh Thành không nghĩ tiếp nữa, lúc này đem linh lực quán thâu lưu âm thạch.
Lưu âm thạch nho nhỏ chậm rãi bay tới giữa không trung, dáng dấp của Mộ Quân Tà, lập tức xuất hiện ở trước mắt Cố Khuynh Thành.
Nếu như không chú ý nước gợn văn ba động, Cố Khuynh Thành thực sự sẽ cảm thấy, Mộ Quân Tà này cũng không phải là tranh vẽ, mà là chân nhân.
Ngay khi khuôn mặt tuấn tú của Mộ Quân Tà, triệt để xuất hiện ở trước mặt Cố Khuynh Thành, khàn khàn trầm thấp đặc hữu thuộc về hắn, lâu dài thuần hậu, cũng vang vọng bên tai Cố Khuynh Thành.
“Ngày mai tỷ thí bắt đầu, ta nhất định trở về. A thất, chờ ta..” Ngắn một câu nói, trong nháy mắt đã nói xong, tranh vẽ cũng theo đó tiêu tán, lưu âm thạch lần thứ hai trở lại trong tay nàng.
(Luna: Bó tay, nói làm gì cho mệt mai xuất hiện bất ngờ có phải tốt hơn không.)
Lòng của Cố Khuynh Thành, bỗng nhiên rất không tư vị.
Mấy ngày này bản thân bận rộn tu luyện, bận rộn luyện đan, cả ngày bận rộn sứt đầu mẻ trán, không có thời gian suy nghĩ Mộ Quân Tà, nhưng bây giờ nghe Mộ Quân Tà nói lời này, trái lại trong lòng rất khó chịu.
“Mộ Quân Tà, ngươi chính là đơn thuần cho ta ngột ngạt!” Cố Khuynh Thành quay lưu âm thạch, cố ý hung tợn nói, cũng không Mộ Quân Tà có thể nghe được hay không.
Thu lưu âm thạch xong, Cố Khuynh Thành xoay người vào phòng nhỏ của mình.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vốn định nghỉ ngơi một hồi Cố Khuynh Thành nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình dạng của Mộ Quân Tà cùng Đế Thương Minh, kỳ quái hơn nữa, hai gương mặt hoàn toàn bất đồng, lại hoàn toàn trùng hợp trong đầu của nàng!
Cố Khuynh Thành giật mình một cái, rồi đột nhiên xoay người ngồi dậy.
Hai người kia, từ khí chất, dung mạo đến phương thức nói chuyện tính tình, thấy thế nào, cũng không như một người a, nàng làm sao sẽ đột nhiên cảm thấy hai người này rất giống?
Thế nhưng, nàng lại tin tưởng trực giác của mình sẽ không sai, nếu như ngay cả bên ngoài cũng không thể tin tưởng, duy nhất có thể tin tưởng chính là trực giác.
(Luna: Không lẽ lúc đầu ta nghĩ đúng, hai người là một, hay là song sinh?)
Sống hai thế, Cố Khuynh Thành tự tin trực giác của mình, không có một lần sai được.
Bất quá, nàng quả thực cũng không có biện pháp giải thích, dù sao Mộ Quân Tà cùng Đế Thương Minh không chỉ một lần đồng thời xuất hiện ở trước mặt nàng, thậm chí còn đánh nhau.
Nhớ tới tràng cảnh đêm hôm đó, Mộ Quân Tà mang Thương Long lệnh cho nàng, xuất môn đụng phải Đế Thương Minh, Cố Khuynh Thành càng phát giác trực giác của mình nhất định xuất hiện lệch lạc.
Hai người kia hoàn toàn không giống nhau, tại sao có thể là một người?
Nhất định là trực giác của nàng xảy ra vấn đề, nhất định là như vậy!
Hảo một phen tâm lý kiến thiết, Cố Khuynh Thành từ từ tin giả thiết của mình làm ra, hỗn loạn ngủ mất.
Ngay lúc Cố Khuynh Thành nghỉ ngơi, Tương Tú đã tìm được Cố Văn Mãn, dựa theo phân phó của Cố Khuynh Thành, mang theo Cố Văn Mãn, đi tìm Cố Duyên Đình.
Do vì phân gia đi lên, Cố Duyên Đình cùng Cố Minh Hạo cùng với những người khác, toàn bộ đơn độc ở tại trong viện.
Cố Văn Mãn cùng Tương Tú đi vào viện, Cố Duyên Đình cùng Cố Nghi Phong đang đánh cờ, vừa thấy tôn tử mình đã lâu không gặp, Cố Nghi Phong tự nhiên lập tức đứng lên, không có nghĩ cách phải tiếp tục chơi cờ, lôi kéo tay của Cố Văn Mãn, tổ tôn hai người tổ tôn hai người ôn chuyện.
Mà Cố Duyên Đình thấy nhân gia tổ tôn gặp nhau, cũng không tiện ở lại, lúc này lôi Cố Minh Hạo, cầm ngư cụ, đi ra ngoài câu cá.
Đêm đó Cố Văn Mãn liền cùng Cố Nghi Phong, tổ tôn hai người cùng một giường ngủ, nói cả đêm.
Ngày mai, sáng sớm, Cố Khuynh Thành đã thức dậy, thay đổi một thân luyện công phục tay áo hẹp lan tử la sắc, bới cao tóc, buộc thành đuôi ngựa, rửa mặt một phen, liền cùng Xuân Oánh Tương Tú đi, chạy tới luyện võ trường.
Ngày hôm nay vốn là đấu loại, dựa theo trình tự lên sân khấu Cố Khuynh Thành lấy, nên ngày thứ ba cùng người phía sau, cùng nhau tham gia đấu loại, nhưng nàng đới với thực lực tử đệ của bổn gia, liền sớm đến xem, quan sát thực lực của mọi người một chút.
Cố Khuynh Thành đi tới luyện võ trường, luyện võ trường đã rất nhiều người, bao quát Cố Nhân Nghị cùng các đại trưởng lão, cũng đã thật sớm đi tới luyện võ trường, mà trên lôi đài trung ương, xếp thành một hàng, đứng đầy người ngày hôm nay cần tham gia tranh tài.
Ngày đầu tiên đấu loại cùng phía sau dự nhiệt bất đồng, có vẻ phá lệ long trọng, ba trăm người trước, phải lần lượt điểm danh, dựa theo trình tự lên sân khấu, tiến hành xa luân chiến. (Luna: Là một đám người loạn đánh, ai trụ được thì thắng)
Đây cũng chính là, vì sao Hoa Khổng Tước Cố Như Ý, đoạt số của nàng xong, dương dương đắc ý.
Thứ hai đếm ngược từng người lên sân khấu, tuy nói áp lực lớn, nhưng phần thắng người lên sân khấu trước, có thể nói là lớn không ít. Ai cũng không muốn là người đầu tiên ra trận, người lấy được mấy số đầu, cũng sẽ âm thầm thở dài, bản thân là người thứ nhất đào thải ra khỏi cục.
Bởi vì, mặc kệ thực lực người thứ nhất ra trận cao bao nhiêu, cũng chuyện không nỗi luân phiên oanh tạc của xa luân chiến. Nên, không ai nguyện ý ra trận trước.
“Tiểu thư, ngươi xem người thứ nhất đứng ở bên trái, chính là người đầu tiên ra trận, hắn là chúng ta lợi hại nhất bổn gia là chúng ta! Ngay cả các trưởng lão cổ hủ không thay đổi này, đều nói hắn có tài năng tiếp quản gia chủ vị.” Tương Tú ở bên tai Cố Khuynh Thành, nhỏ giọng giới thiệu.
Theo ánh mắt của nàng, Cố Khuynh Thành thấy được một nam tử khoảng chừng hai mươi, mặc luyện công phục hắc sắc.
Tóc của nam tử toàn bộ buộc trên đỉnh, cả người có vẻ tinh khí thần mười phần, Cố Khuynh Thành quan sát một phen, hãy còn gật đầu, nhỏ giọng dò hỏi: “Tương Tú, hắn là ai?”
“Hắn chính là đại thiếu gia đích hệ của bổn gia. Cố Thiếu An. Tiểu thư, ngươi cư nhiên không biết?” Tương Tú biểu thị bị kinh hách, Cố Thiếu An cũng là nhân vật phong vân của Cố gia, toàn bộ Cố gia, lên tới lão ẩu quét rác tám mươi tuổi, xuống đến ấu hài vừa biết nói, không ai không biết Cố Thiếu An.
Đánh chết nàng, đều không nghĩ tới Cố Khuynh Thành thậm chí ngay cả Cố Thiếu An cũng không nhận ra.
Đem kinh ngạc của Tương Tú nhìn ở trong mắt, Cố Khuynh Thành buông lỏng tay.
Không có biện pháp, chuyện này thực sự không thể trách nàng, từ khi tới bổn gia, nàng không phải là đang tu luyện chính là luyện đan, nào có thời gian nhận rõ mỗi người trong Cố gia.
Thấy Cố Khuynh Thành nhất phó dáng vẻ vô tội, Tương Tú đem lời vừa tới miệng, nuốt trở vào, tiếp tục chức trách giải thích của mình: “Tiểu thư, bất quá, lần này đại thiếu gia là chủ động làm người đầu tiên xuất chiến, hơn nữa ngày hôm nay cùng đại thiếu gia đối chiến, chính là Thiếu Dương thiếu gia của phân gia.”
Cố Thiếu Dương đối chiến thiên tài Cố gia?
Không phải chứ, cái hố như thế?
Khóe miệng của Cố Khuynh Thành mạnh rút, vừa nhìn trên lôi đài, quả nhiên thấy được đứng ở bên người Cố Thiếu An, Cố Thiếu Dương mặt không thay đổi.
Nhiều ngày không gặp, Cố Thiếu Dương ra vẻ cao hơn không ít, bất quá thân cao của hắn, đứng ở trước mặt Cố Thiếu An hân hân cao, vẫn là lùn nửa cái đầu.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Cố Khuynh Thành, Cố Thiếu Dương hướng nàng nhìn lại, khi nhìn đến nàng, trong mắt lóe lên thần sắc kích động, hận không thể lập tức chạy xuống, chạy đến bên người Cố Khuynh Thành.
Lúc đầu, hắn từ trong Vãng Sinh Sơn Mạch trở về, biết được thân nương của mình đã khỏi hẳn, vốn có muốn đi cảm tạ Cố Khuynh Thành, thực hiện lời hứa truy tùy của mình với nàng, nhưng lại nghe nói Cố Khuynh Thành đã ly khai.
Thật vất vả hắn quấn quít lấy Cố Duyên Đình, đi tới bổn gia, nhưng Cố Khuynh Thành vẫn đang bế quan, rất để hắn phiền muộn.
Cố Khuynh Thành nhìn thấu tình tự của Cố Thiếu Dương, hơi hướng hắn vẫy tay, trong không tiếng động nặn ra vài từ: “An tâm tỷ thí.”