CHƯƠNG 241: A THẤT, NGƯƠI CHÍNH LÀ NGƯƠI
Editor: Luna Huang
Lần đầu tiên Cố Khuynh Thành cảm thấy bản thân thực sự rất đáng thương.
Nàng cho rằng sống lại một đời kỳ thực từ vừa mới bắt đầu là người lạ bày sẵn, nhìn nàng từng bước rơi vào tay giặc, cuối cùng vô pháp tự kềm chế, cũng may nàng không có dễ dàng bị lừa như vậy.
Đến nơi này, Cố Khuynh Thành không phải không thừa nhận, may là tất cả huấn luyện kiếp trước giúp nàng hành động không thua nhóm người cổ nhân có thể xoay Càn Khôn này.
“Tu La Tà đế luôn mồm muốn giết ta, hiện tại ta ngay trước mặt ngươi, thế nào còn chưa động thủ?” Cố Khuynh Thành dựa vào ở một bên, nhẹ nhàng mà quét Tu La một mắt.
“Ngươi gọi bổn đế đến nơi đây để làm chi!” Tu La Tà đế thấy Mộ Quân Tà cũng ở tại chỗ, liền biết tám phần mười lộ, hắn lại không thể chủ động chịu thua!
Cố Khuynh Thành xuy cười một tiếng, không có nhìn Tu La, mà là quay đất trống nhẹ giọng gọi một câu: “Lôi long, tân tân khổ khổ đem Tu La Tà đế đến, cũng đi ra gặp một lần đi.”
Nói rơi, thân ảnh cục xúc bất an của lôi long xuất hiện ở trong trấn yêu tháp.
Tu La Tà đế vừa nhìn thấy lôi long giận không chỗ phát tiết: “Chết tiệt lôi long, quay đầu lại bổn đế rút gân rồng của ngươi!” Tuy nói, thực lực của lôi long không bằng hắn, nhưng lôi long chưởng quản lôi pháp chi kiếp, quen biết thủ vệ giả của hai vị diện lén lút nương lực lượng của thủ vệ giả mang hắn đến Linh Huyễn đại lục, thực sự là tức chết hắn!
Ghê tởm hơn chính là hắn không phải là Mộ Quân Tà, không có thực lực cao như vậy, đánh không lại thủ vệ giả hai vị diện, chỉ có thể lão lão thật thật xuất hiện ở đây, lại bị Cố Khuynh Thành lấy Tử Vong quyền trượng dẫn tới trấn yêu tháp.
Trấn yêu tháp tên là trấn yêu, người tiến vào, nếu như không phải là chủ khế ước cũng sẽ bị suy yếu thực lực, hiện nay thực lực của hắn chỉ có phân nửa trước, tuy rằng không hãi sợ người trên mảnh đại lục này nhưng không thể không hãi sợ lực lượng của trấn yêu tháp.
Xem xét một mắt, Mộ Quân Tà như trước vân đạm phong khinh, Tu La Tà đế càng tức giận, dựa vào cái gì đều là người của thượng vị diện, hắn và người này còn kém nhiều như vậy? Thực lực chết tiệt,, khi dễ người như vậy!
Tu La một bên hối hận, một bên lấy dư quang quan sát đến biến hóa của Cố Khuynh Thành, thế nhưng Cố Khuynh Thành diện vô biểu tình, thần sắc đạm nhiên, so với Mộ Quân Tà còn phải bình tĩnh hơn, đây càng để hắn tức giận, thế nhưng lại không thể nói cái gì, dù sao Mộ Quân Tà bây giờ có thể sống hay không, vận mệnh nắm giữ ở tay người ta, hắn không thể không cúi đầu.
“Được rồi, nếu tất cả mọi người tới, liền nói một chút xme kế hoạch của các ngươi đến cùng là cái gì.” Cố Khuynh Thành tựa ở bích hoạ, nhàn nhạt mở miệng. Tuy nói nàng có suy đoán, có kết luận, nhưng vẫn là muốn nghe chính mồm Mộ Quân Tà nói.
Chỉ cần hắn nói, hắn hối hận vì đã làm như vậy, xác định thủ tiêu kế hoạch, nàng sẽ chọn tha thứ cho hắn, bởi vì có chút ái tình cùng nhịp tim, không bị lý trí khống chế, cho dù hiểu rõ hết tất cả, cho dù biết những thứ này cũng có thể là giả, thế nhưng nhân tâm không cách nào khống chế.
Vọng Thư Uyển
“Bổn tôn không có gì đáng nói.” Mộ Quân Tà lạnh lùng nói.
Tu La thấy thế, nhíu mày, hắn biết chuyện này không giấu nỗi nữa, lựa chọn ăn ngay nói thật: “Quả thực. Từ vừa mới bắt đầu, ngươi chính là chúng ta từ cái thế giới kia mang đến, càng về sau quen biết với những người khác, mỗi một bước cũng là chúng ta an bài, vì để có được chi thần của Phượng U, giúp hắn giải phong ấn. Ngươi cũng phải biết, thời gian của hắn không nhiều lắm, nếu không nắm chặt, chỉ sợ rơi vào kết quả giống Phượng U mấy vạn năm trước.”
Hồn… Phi… Phách… Tán!
A, đây chính là bọn họ giải thích cho nghịch thiên đại cục sao? Không có chút biểu hiện nhận sai nào, chỉ là một mặt nói để cho nàng giúp Mộ Quân Tà, giống như là chuyện đương nhiên. Buồn cười, trên đời này đâu có nhiều chuyện đương nhiên như vậy?
Cố Khuynh Thành a Cố Khuynh Thành, xuất ra quyết đoán kiếp trước của ngươi, diễn cùng bọn chúng lâu như vậy, chu toàn lâu như vậy, vì sao nhất định phải ở thời khắc mấu chốt chịu thua?
Cho dù chết thì sao, tại sao phải đi làm thế thân của Ma thần gì đó, vì sao…
Cố Khuynh Thành chán nản tựa ở trên vách tường, nhắm mắt, trong lòng lan tràn một trận lãnh ý trùy tâm thực cốt, từ nơi buồng tim lan tràn đến tứ chi bách hài, nhếch môi muốn nói điều gì lại phát hiện mình cái gì cũng nói không nên lời.
Có lẽ là bầu không khí giữa ba người quá mức quỷ dị, Đường Bao có chút sợ, mại tiểu chân ngắn chạy đến bên người Cố Khuynh Thành, hai mắt tròn vo nhìn Mộ Quân Tà cùng Tu La một chút, thanh âm nhu nhu mang theo chút nức nở: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bọn họ là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhìn qua, thật là đáng sợ…”
“Không có gì, Đường Bao đừng sợ.” Cố Khuynh Thành khàn khàn nói, xoa xoa đầu nhỏ của Đường Bao, quay lôi long nói: “Lôi long, ngươi mang theo Đường Bao ra ngoài trạch tử vui đùa một chút, ta chưa cho về các ngươi không được về.”
“Được.” Lôi long rất lo lắng Cố Khuynh Thành, phải biết rằng Cố Khuynh Thành bây giờ giống như là người bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, nhìn qua nhất phó tùy thời muốn té xỉu, thế nhưng lôi long khế ước với Cố Khuynh Thành xong, cũng biết nàng nói một không haim không thể làm gì khác hơn là ôm Đường Bao đi ra ngoài,
Thẳng đến hai người ra trạch tử, Cố Khuynh Thành mới thu hồi đường nhìn, Đường Bao ngủ say vạn năm, tâm trí quá mức đơn thuần, cho dù Phượng U là lão chủ nhân của hắn, nàng cũng không muốn hắn bị thương.
“Các ngươi, còn có cái gì để nói?”
“Cố… Không, nên gọi ngươi Phượng U.” Tu La Tà đế dừng một chút, dự định nói tiếp, lại nghe được thanh âm lạnh như băng của Cố Khuynh Thành truyền đến: “Ta là Cố Khuynh Thành, trước kia là vậy bây giờ cũng vậy, về phần Phượng U các ngươi nói, ta không biết, ta cũng sẽ không phải nàng.”
Lời này không thừa nhận thân phận của mình, không dự định cứu Mộ Quân Tà?
Tu La Tà đế cau mày, thanh âm không khỏi phóng lạnh: “Cho dù ngươi không nguyện, ngươi cũng là Phượng U, mục đích ngươi tới chỗ này chính là vì giải phong ấn của Quân Tà, bằng không ngươi đã sớm chết rồi!”
“Tu La Tà đế thật là quyết đoán!” Cố Khuynh Thành xuy lãnh cười: “Ngươi chớ quên, nơi này là trấn yêu tháp, mà ta là chủ nhân của trấn yêu tháp. Có lẽ, ta không có cách nào với Mộ Quân Tà, nhưng ở bên trong này, muốn mạng của ngươi, vẫn là một cái nhấc tay.”
Như là thần khí như trấn yêu tháp chỉ nghe lệnh chủ nhân, trong trấn yêu tháp, Cố Khuynh Thành chính là vương giả nhân đức không nhường ai, muốn ai sống thì sống, muốn cho ai chết liền chết, Mộ Quân Tà lại không trong số này, trước không nói hắn hôm nay chỉ là linh hồn ngưng kết thành thực thể đi ra ngoài, tùy thời cũng có thể chạy trốn, dù cho hắn không trốn lấy thực lực Ma tôn đường đường của hắn, chính là Phượng U còn sống cũng chỉ có thể lấy toàn lực phong ấn hắn mà thôi, huống chi nàng một linh vương thực lực nho nhỏ.
vongthuuyen.com
Tu La Tà đế cũng biết đạo lý này, tức giận đến một câu nói cũng không nói được, hoàn toàn mất hết lệ khí lúc muốn giết Cố Khuynh Thành, không có biện pháp ai bảo Mộ Quân Tà ở chỗ này đây? Người bên ngoài thấy không rõ, hắn thấy rất rõ ràng, trong lòng là Mộ Quân Tà có Cố Khuynh Thành, hơn nữa cảm tình không giống với Phượng U, hắn đối với Cố Khuynh Thành, vui vẻ nhiều hơn, thậm chí có thể nói là yêu.
Thế nhưng, người yêu nhau, lại không thể tùy ý yêu nhau, bởi vì bố cục đã lâu này, muốn thu tay lại, cũng không còn kịp rồi.
Nhìn về phía Mộ Quân Tà, muốn hắn nói chút gì, nhưng hoàn toàn không có ý lên tiếng, Tu La Tà đế không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Hảo, bổn đế liền gọi ngươi Cố Khuynh Thành. Cố Khuynh Thành, tuy nói đúng là chúng ta bày cục, nhưng Quân Tà hắn là…”
“Tu La, đủ rồi.” Mộ Quân Tà nhướng mày, lạnh lùng cắt đứt lời của Tu La: “Ngươi, đi ra ngoài.”
“Được, ta đi ra ngoài, ngươi ở nơi này bị nàng khi dễ chết đi!” Tu La lắc lắc tay áo, tức giận trừng Cố Khuynh Thành một mắt, xoay người liền muốn lắc mình ra trấn yêu tháp.
“Chờ một chút.” Cố Khuynh Thành bỗng nhiên lên tiếng, gọi lại Tu La: “Ngươi yên tâm, vô luận như thế nào, thời hạn ba năm của ta ngươi vẫn có hiệu quả như trước. Ba năm sau, ta sẽ đếb Hắc Ám Chi Sâm của Trung Châu…”
Tu La nghe được Cố Khuynh Thành vẫn muốn đến Trung Châu, trong lòng vui vẻ, ai biết vừa xoay người lại, lại nghe được Cố Khuynh Thành nói tiếp: “Ta đến đó mang Đế Thương Minh chân chính về.” Nói cho cùng, Đế Thương Minh là bởi vì nàng mới bị liên lụy, nàng không có cách nào để người bên ngoài không duyên cớ vì nàng nhận lấy cái chết.
“Cố Khuynh Thành, ngươi có tâm hay không!” Tu La rống giận một tiếng, chỉ vào Mộ Quân Tà nói: “Ở tử vong chi vực, nếu không phải gia hỏa này, lấy trong tim. . .”
“Đi ra ngoài!” Mộ Quân Tà lần thứ hai cắt đứt lời của Tu La, trong giọng nói sinh ra mấy phần lãnh ý, Tu La tức giận đến liếc mắt, “Tốt, rất tốt! Ta đi ra ngoài, được chưa!” Nói liền lắc mình đi ra trấn yêu tháp.
“A Thất…” Giọng nói Mộ Quân Tà khàn khàn, đáy mắt nghiền nát ra một vết thương, “Nếu là ngươi tức giận, bổn tôn không có gì để nói, chuyện này là bổn tôn không hối hận.” Chẳng bao lâu sau, hắn sớm hối hận, lại không có đường quay đầu nào để đi.
A, đây là trả lời của Mộ Quân Tà, đây là trả lời của đường đường Ma tôn!
Dù cho biết rõ là sai, cũng không có muốn giải thích, dù cho biết rõ như vậy sẽ rất đả thương người, nhưng vẫn là không muốn cúi đầu, Mộ Quân Tà tôn nghiêm của ngươi quan trọng như vậy?
Cố Khuynh Thành đột nhiên muốn cười lại cười không nổi, viền mắt khô khốc căng lên, tựa hồ có vật gì muốn xông ra khỏi viền mắt, “Mộ Quân Tà, ngươi thật ác độc.” Tình nguyện một đao đâm vào trong lòng của nàng, cũng không nguyện nói một lời dễ nghe, ngươi làm tất cả không hối hận ta đây lại toán cái gì?
“A Thất…” Mộ Quân Tà hình như đánh mất năng lực nói chuyện, thấp thấp mở miệng lại chỉ biết gọi tên của nàng.
“Mộ Quân Tà, ngươi biết không, nhất khắc như vậy ta thực sự rất hận ngươi.” Thế nhưng hận nữa lại không phải không thừa nhận, tình yêu trong lòng nàng sâu hơn hận.
“Nếu ngươi hận liền hận đi.” Tổng so với không thương không hận tốt hơn nhiều.
Nghe vậy, tâm thần của Cố Khuynh Thành loạn, dưới chân vừa trợt suýt nữa ngã sấp xuống, “Ha hả…” Mộ Quân Tà a, ta thực sự thật hận ngươi…
Cố Khuynh Thành lướt qua Mộ Quân Tà, đình ở phía sau hắn, tay nhỏ bé đặt lên, cảm thụ được trái tim co rút lại đau đớn, muốn rồi lại không đi được, thẳng đến thanh âm của Mộ Quân Tà từ phía sau truyền đến: “A Thất, với bổn tôn mà nói, ngươi chính là ngươi.” Không bao giờ là Phượng U.
Nửa câu sau, Mộ Quân Tà không có nói ra.
Nước mắt rốt cục chảy xuống, Cố Khuynh Thành quay đầu, nhìn bóng lưng của Mộ Quân Tà, mặc cho nước mắt vô thanh vô tức trút xuống.
Danh Sách Chương: