Mục lục
Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Luna Huang

Khi hai tiểu thú thấy Cố Khuynh Thành, lần thứ hai chấn kinh rồi.

Lúc này, trên má phải của Cố Khuynh Thành, không có hồng ban hãi nhân, ngũ quan xinh xắn hiện ra.

Da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, phẩm chất lông mi thoả đáng, tăng thêm vài phần anh khí cho nàng, một đôi mắt nhìn quanh lưu chuyển, tựa hồ có nhu tình nói không hết, mũi cao thẳng khéo léo, phối hợp thật môi mỏng đỏ mọng.

Chu sa trên táng, giống như mạn đà la nở rộ đến mức tận cùng, lộ ra mê người, khí tức nguy hiểm, kẻ khác không khỏi hãm sâu trong đó.

Tuyệt thế vô song như vậy, dung mạo, nam nhân thấy lập tức mất hồn, nữ nhân thấy đố kị không ngớt, cùng hình dạng xấu xí khiến kẻ khác buồn nôn trước kia, quả thực tưởng như hai người.

"Tỷ tỷ..."

"Chủ nhân, rất đẹp." Tiểu Bạch cùng Tử Đồng một trước một sau chạy đến bên người Cố Khuynh Thành, bây giờ Cố Khuynh Thành, càng phù hợp thẩm mỹ của hồ tộc nó, nhìn cũng thưởng tâm duyệt mục.

Cố Khuynh Thành xoa xoa đầu của hai tiểu thú, cười nói: "Được rồi, chúng ta bây giờ còn có chuyện rất trọng yếu cần làm, đi thôi."

Giải độc tố cùng phong ấn, kế tiếp chính là đề thăng thực lực, bởi thực lực nguyên chủ nguyên chủ, là bị phong ấn, nên sau khi giải trừ một bộ phận phong ấn, Cố Khuynh Thành căn cứ phương thức trong trí nhớ, hấp thu linh lực giữa thiên địa, kích thích ra thực lực.

Tròn ba ngày, Cố Khuynh Thành đều ở đây kích phát thực lực, mà xa ở thừa tướng phủ Đông Ly quốc, lúc này một mảnh gà bay chó sủa, tất cả gia bộc đều bị Cố Duyên Đình phái ra đi tìm Cố Khuynh Thành.

Nhưng Cố Duyên Đình thế nào cũng không nghĩ ra, Cố Khuynh Thành sẽ một mình tiến nhập Vãng Sinh Sơn Mạch, nên hắn đây là ngừng lại bạch mang hoạt, đồ lao vô công.

Hai tiểu thú nhận chỉ lệnh của Cố Khuynh Thành, ỷ vào bản lĩnh cao cường, thay Cố Khuynh Thành hộ pháp, không cho bất luận ma thú nào quấy rối tu luyện của Cố Khuynh Thành.

Ngay thời gian Tiểu Bạch hít khẩu khí ba một ngàn ba trăm bảy mươi tám, trên người của Cố Khuynh Thành, bỗng nhiên phụt ra một quang mang chói mắt, sợ đến Tử Đồng đang cắn trái cây trong miệng, lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất.

Nhìn thấy tràng cảnh như vậy, Tiểu Bạch cùng Tử Đồng nhất tề ghé vào tại chỗ, không dám gây ra một chút xíu động tĩnh.

Bởi vì chúng nó biết, đây là quang mang tấn cấp, vào lúc này, tấn cấp của người hoặc ma thú, cũng không thể bị một chút quấy rầy, bằng không nhẹ thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nặng thì gân mạch toàn thân gãy, biến thành phế vật.

Chỉ bất quá, lần này quang mang Cố Khuynh Thành tấn cấp vọng lại, giằng co tròn hai ngày hai đêm, Tử Đồng từ lúc mới bắt đầu vẻ mặt thường, đến cuối cùng vẻ mặt kinh ngạc không lấn át được, mà Tiểu Bạch tựa hồ đoán được cục diện như vậy, hoàn toàn không có bị dọa

Thấy Tiểu Bạch bình tĩnh tự nhiên, Tử Đồng cảm giác mình cảm giác mình cũng không có thể quá yếu, cố nén thu hồi ánh mắt kinh ngạc, thấp thỏm đợi Cố Khuynh Thành hoàn thành tấn cấp.

Lại qua gần nửa ngày, quang mang tấn cấp trên người Cố Khuynh Thành rốt cục tán đi, mà ở dưới một khẩu khí Tử Đồng đang định tùng hạ, đã thấy linh lực phân tử đủ mọi màu sắc, đều trào hướng Cố Khuynh Thành.

Thấy một màn như vậy, Tử Đồng ở trong gió lăng loạn.

Này... Nhiều linh lực phân tử khác hệ bất đồng như vậy, chẳng lẽ nói Cố Khuynh Thành là thiên tài toàn hệ?

Nhưng nó căn bản chưa thấy qua có người là thiên tài toàn hệ, ở giữa nhân loại, nó biết, một người có thể có được ha ba loại khác hệ, đã là tồn tại cường đại.

Nhưng Cố Khuynh Thành thiên tài toàn hệ, chân chính tồn tại nghịch thiên!

Quá trình hấp thu linh lực cũng không có liên tục duy trì bao lâu, không sai biệt lắm sau một ngày, Cố Khuynh Thành cảm nhận được bão hòa, vì vậy đình chỉ hấp thu linh lực.

Khi Cố Khuynh Thành xuất hiện lần nữa trước mắt Tử Đồng, Tử Đồng suýt nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình.

Nhìn Nguyệt Nha bảy cái lục sắc lòe lòe chiếu sáng trên ngực Cố Khuynh Thành, Tử Đồng khó có thể tin lẩm bẩm nói: "Thất... Thất tinh... Đại linh... Linh sĩ..."

Nghe vậy, Cố Khuynh Thành cũng nhìn về phía tiêu chí ở ngực, vi vi túc mi một chút, nàng tuy rằng không còn là phế vật, nhưng thất tinh đại linh sĩ căn bản không đủ nhìn a!

Bất quá, đối phó Cố Minh Nguyệt tam tinh đại linh sĩ, nàng thất tinh đại linh sĩ này dư dả rồi. Hơn nữa, nàng không đơn thuần là phe của linh sư, còn là linh sư toàn hệ, bằng vào điểm này, liền có thể kết luận tốc độ nàng sau này tấn chức sẽ không chậm.

Thấy Cố Khuynh Thành một cái chớp mắt tức thệ không hài lòng lắm, Tử Đồng quả thực sắp gặp trở ngại.

A a a! Ai gặp qua một phế vật, vượt qua tròn bốn đẳng cấp, từ không hề có thực lực, biến hóa nhanh chóng trở thành đại linh sĩ?

Tốc độ tăng lên như vậy, phút phút giây giây giết một đóng người tự xưng là thiên tài trong nháy mắt, nhưng đương sự lại còn không hài lòng?

Tử Đồng xoay người sang chỗ khác, không muốn lại nhìn Cố Khuynh Thành, người này quá nghịch thiên, quả thực không phải người!

Muốn nó vì leo đến đẳng cấp thánh thú này, hao phí trăm ngàn năm, nhưng nha đầu này, trong vòng vài ngày đạt tới thất tinh đại linh sĩ, chiếu cái tốc độ này của nàng, muốn hơn nó, căn bản là sắp tới.

Từ trước đến nay Tử Đồng mắt cao hơn đầu, lần đầu tiên nó cảm thấy sống biệt khuất như thế.

Nhưng lúc này, Cố Khuynh Thành lại không thời gian chiếu cố tiểu tâm tình của nó, mười ngày đảo mắt qua phân nửa, còn dư lại năm ngày, nàng muốn bắt chặt thời gian, chạy về Cố gia. Cũng không biết người trong nhà, hiện tại lo lắng nàng.

Hạ quyết tâm, Cố Khuynh Thành lại bắt đầu phiền muộn thân hình to lớn của Tử Đồng, nên an bài thế nào, bằng không thu hồi nó vào không gian ma thú?

Ma thú cùng nhân loại khế ước xong, giữa hai người đều có xuất hiện một không gian ma thú, dùng để làm nơi tu luyện cùng nghỉ ngơi của ma thú, người bình thường khế ước xong, cũng sẽ thu ma thú nhập không gian ma thú.

Thế nhưng, Cố Khuynh Thành cảm thấy như vậy qua hạn chế tự do của ma thú, vẫn để Tử Đồng cùng Tiểu Bạch theo nàng, trong Vãng Sinh Sơn Mạch, Tử Đồng cái dạng này cũng không đột ngột, mà khi trở về thành, nó cái dạng này, nhất định sẽ oanh động.

Có!

Cố Khuynh Thành chợt nhớ tới túi càn khôn, một địa phương tốt như vậy, linh lực sung bái không nói, không gian cũng đủ lớn, sẽ không hạn chế tự của Tử Đồng.

Như vậy vừa nghĩ, Cố Khuynh Thành liền mang theo hai ma thú, lắc mình tiến nhập trong túi càn khôn.

Vừa tiến vào túi càn khôn, Tử Đồng vui mừng chạy lung tung, vừa chạy vừa kinh hô: "Chủ nhân, đây là đâu? Linh lực còn sung túc như vậy?"

"Nơi này chính là nội bộ không gian trong túi càn khôn, có đúng hay không so với Vãng Sinh Sơn Mạch khá hơn?"

Cố Khuynh Thành bắt đầu dụ dỗ Tử Đồng, mà Tử Đồng chút nào không biết chuyện, còn ngây ngốc gật đầu: "Đúng vậy, so với Vãng Sinh Sơn Mạch đã khá nhiều."

"Vậy ngươi liền ở tại chỗ này, thế nào?" Cố Khuynh Thành hỏi dò, dù sao Tử Đồng sinh sống ở bên ngoài trăm ngàn năm, để nó sống ở chỗ này, Cố Khuynh Thành liền sợ nó không quen.

"Chủ nhân, ta biết ngươi phải về nhà, ta bộ dáng này không thích hợp xuất hiện ở trước mặt người khác, nên ta nguyện ý lưu lại." Tử Đồng từ lâu mở ra linh trí, cũng đoán được tâm tư của Cố Khuynh Thành, ngoan ngoãn đáp ứng.

Ngạch...

Tử Đồng vừa nói như vậy, Cố Khuynh Thành có vài phần không có ý tứ, lúc này Tiểu Bạch một bên, lại cùng Cố Khuynh Thành nói: "Tỷ tỷ, ngươi có thể cho Tử Đồng nghĩ thái hóa nha, như vậy chúng ta là có thể vẫn ở cùng một chỗ."

"Nghĩ thái hóa? Cái gì là nghĩ thái hóa?" Cố Khuynh Thành không hiểu vấn.

"Nghĩ thái hóa là đệ nhị trọng hóa thân của mỗi con ma thú, lúc biến thân, khổ chỉ có lớn chừng bàn tay. Bất quá, hình dạng quá....không lực uy hiếp, nên trong Vãng Sinh Sơn Mạch, ma thú hầu như cũng sẽ không nghĩ thái hóa." Tử Đồng cúi đầu, thay Tiểu Bạch giải thích.

"Vậy nếu như nghĩ thái hóa, nhân loại sẽ nhận ra thân phận của ngươi không?" Cố Khuynh Thành lo lắng nhất chính là điều này, nếu như bị những người khác biết, nàng bây giờ có được hai con ma thú, những người đó vì cướp giật ma thú, nhất định sẽ làm ra hành vi giết người cướp của.

Đến lúc đó, lấy thực lực của thất tinh đại linh sĩ, căn bản vô pháp tự bảo vệ mình.

Tử Đồng suy nghĩ một hồi, hồi đáp: "Chỉ có cao so với đẳng cấp của ta, mới có thể nhìn ra thân phận của ta, những người khác không nhìn ra."

"Như vậy a..." Cố Khuynh Thành nâng quai hàm, rơi vào trầm tư.

Thực lực của Tử Đồng, tương đương với linh thánh của nhân loại, trong Cố gia, thực lực trên linh thánh, chỉ có một mình Cố Duyên Đình, nhưng toàn bộ trong đế đô Đông Ly quốc, số lượng linh thánh cũng không ít, nàng mang theo Tử Đồng nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt mọi người, thực sự quá mạo hiểm rồi.

"Như vậy đi, ra Vãng Sinh Sơn Mạch, Tử Đồng ngươi đi vào trong túi càn khôn. Chờ đến nhà của ta, ta lại đem ngươi phóng xuất." Đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên Cố Khuynh Thành vừa nghĩ tới, ở Cố gia chỉ có một linh thánh là Cố Duyên Đình, mà nàng tin tưởng, gia gia của nàng sẽ không bán của nàng, nên cho dù bại lộ thân phận của Tử Đồng ở Cố gia, cũng là an toàn.

Nghe được Cố Khuynh Thành nói như vậy, Tử Đồng liên tục không ngừng gật đầu: "Hảo, chủ nhân." Tuy rằng trong túi càn khôn không gian tốt, nhưng nó vẫn là thích trời đất bên ngoài.

Cố Khuynh Thành gật đầu, mang theo Tiểu Bạch cùng Tử Đồng, cùng nhau ly khai túi càn khôn, dựa theo đường cũ trở về đường cũ trở về Cố gia.

Nhưng đường cũ trở về kết quả là...

Đi ngang qua đoạn đường ngắt lấy vô quả hoa thì, một tiếng của nữ tử khẽ kêu, bỗng nhiên vang lên: "Thiếu Dương ca ca, vô quả hoa của chúng ta, thế nào không thấy? Rõ ràng mấy ngày hôm trước vẫn còn vẫn còn nha..."

"Lâm An muội muội, ngươi đừng có gấp, có lẽ là chúng ta nhớ lộn địa phương, chúng ta tìm ở phụ cận một chút đi." Nhìn qua niên thiếu ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, hảo ngôn hảo ngữ khuyên giải an ủi khuyên giải an ủi nữ tử, chỉ là đầu mày khẩn túc, tiết lộ hắn lúc này sốt ruột cùng bất an.

Cố Khuynh Thành nghe được đối thoại của hai người, không khỏi dừng bước, ôm hai tiểu nghĩ thái hóa, tránh ở sau đại thụ một bên, nhìn động tĩnh của hai người này.

"Làm sao bây giờ nha! Đã không có vô quả hoa, nương không cứu được! Làm sao bây giờ nha..." Thiếu nữ được gọi Lâm An, nhìn qua cũng bất quá mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàng sắc, lúc này càng một mảnh sốt ruột, y phục ngắn nhỏ mặc trên người nàng, dường như là một người lớn, y phục tiểu hài tử, nhìn qua, rất hoạt kê.

Mà người thiếu niên kia, càng gầy trơ xương như củi, ngũ quan ao hãm, y phục trên người không thể che đậy thân thể, chỉ là miễn miễn cưỡng cưỡng che lại bộ vị quan trọng.

Nghe được tiểu cô nương nói như vậy, niên thiếu cũng là gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Lâm An, trước đừng hoảng hốt, để ta suy nghĩ lại một chút, để suy nghĩ lại một chút..."

"U, hai người nghèo kiết xác các ngươi, làm cái gì vậy?" Một đạo giọng nữ giễu cợt, từ sau lưng của hai người bọn họ truyền đến. Nghe được cái thanh âm này, hai người dường như thấy quỷ, kinh khủng không ngớt.

Cố Khuynh Thành trốn ở sau bụi cỏ, đang nghe cái thanh âm này, khóe miệng hiện ra một tiếu ý như có như không.

Chủ nhân của thanh âm này, nàng có thể nói, là quen thuộc đến tận xương tủy.

Cố Tân Từ, ngũ nữ nhi của nhị thúc nàng, hảo muội muội của Cố Minh Nguyệt, nàng có thể không quen biết sao?

Lúc này, Cố Tân Từ còn không biết chuyện của Cố Minh Nguyệt, bởi vì nàng chính mang theo vài tên thị vệ, bận rộn trong Vãng Sinh Sơn Mạch, tìm kiếm người trong lòng của mình.

Chỉ bất quá, người trong lòng còn không tìm được, trái lại để cho nàng gặp hai quỷ đáng ghét. Mà hai quỷ đáng ghét này không phải, chính là Cố Lâm An cùng Cố Thiếu Dương hai tử đệ chi thứ của Cố gia.

"Ca ca..." Cố Lâm An sợ núp ở phía sau của Cố Thiếu Dương, trong một đôi mắt to, tràn đầy vẻ sợ hãi.

" Cố Tân Từ, ngươi muốn làm gì!" Cố Thiếu Dương dường như gà mái con gà con vậy, ngăn Cố Lâm Anở phía sau, thế nhưng hai chân run rẩy, như nói hắn lúc này, cũng sợ không ngớt.

"Hừ!" Cố Tân Từ khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cố Thiếu Dương, ngươi chớ trangở trước mặt ta, cũng không nhìn mình là viên thông gì, bổn tiểu thư một ngón tay, đều có thể diệt ngươi. Ngươi còn hoành cái gì hoành?"

Nghe được lời của Cố Tân Từ dõng dạc, Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện ra trào phúng nồng nặc, người khác không nhìn ra, nhưng nàng có thể nhìn ra, Cố Tân Từ thực lực bây giờ, cũng bất quá ngũ tinh linh sĩ. Một ngũ tinh linh sĩ nho nhỏ, dám nói ra lời như vậy, xem ra gia giáo của nhị thúc nàng, quả thật nên mạnh thêm.

(Luna: Cố Minh Hạo tốt mà sao có hai nữ nhi...tội ông này ghê)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK