Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Oe!"

Đứa bé trong bụng Megos phát ra tiếng khóc nỉ non, nó cựa quậy như muốn được sinh ra, muốn giúp mẹ nó thoát khỏi hiểm cảnh.

Những sợi dây đen trơn nhẵn và lạnh giá đều rào rào rút lui hệt như bị kinh hãi, cũng lại giống như bị một thứ sức mạnh vô hình nắm chặt kéo về.

"Oe!"

Dunn và Klein cùng lúc cảm thấy choáng váng rõ rệt, yết hầu co thắt, khí quản không ngừng bị chèn ép, hô hấp lập tức trở nên khó khăn.

Chóp mũi của bọn họ, khóe mắt của bọn họ, lỗ tai của bọn họ, đều có từng giọt hồng rơi xuống, tất cả mao mạch máu trên người như bị nứt vỡ.

Nếu không nhờ việc Klein luôn nghe thấy những tiếng gào thét và lời thì thầm điên rồ trước khi tiến vào sương mù xám, nếu hiện tại trên tay Dunn không có tro cốt của Thánh Selina, thì chắc chắn cả hai người bọn họ đã ngất đi, giống như Leonard Mitchell.

Cơ thể không đầu của Megos đột nhiên quay lại, đối diện với Klein, từng mảng da thịt bị đốt tới cháy khét vỡ ra, cùng với xương cốt màu trắng vừa thánh khiết lại đầy vẻ yêu dị đập vào mắt của hắn.

Klein vừa mới nhờ vào kinh nghiệm phong phú để thoát khỏi ảnh hưởng, nay lại lập tức cảm thấy da đầu tê dại, quên đi cơn đau đớn nơi ngực phải, hắn tựa như đã thấy được đối phương điên cuồng lao tới, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội để niệm chú, rót linh tính, và ném ra bùa chú Dương Viêm.

Ngay tại thời điểm hắn muốn lăn người tránh né, cơ thể của Megos đột nhiên khựng lại, Klein nhìn thấy chiếc áo gió của Dunn.Smith tung bay, nhìn thấy đội trưởng của hắn cúi mặt, lưng gồ lên những vật thể hình sợi to lớn và đang uốn éo tựa như dưới đó đang cất giấu rắn độc, cất giấu xúc tu, cất giấu quái vật!

Dunn đang cưỡng ép sử dụng năng lực "Ác Mộng" của anh để quấy nhiễu Megos.

Ầm! Ầm! Ầm!

Megos chỉ giãy dụa một cái, những vật thể to lớn gồ lên trên lưng Dunn nổ tung ngay cùng lúc!

Máu tươi đỏ rực bắn ra, hệt như một cơn mưa to vãi ra khắp các góc xung quanh.

Khi nhìn thấy kết quả thế này, Dunn với khuôn mặt tái nhợt không hề tỏ ra buồn bã, bởi vì số máu kia đã bị những sợi dây nhỏ màu đen do tro cốt Thánh Selina chế tạo ra hút hết!

Hút hết rồi!

Những sợi dây nhỏ lạnh lẽo, trơn bóng như những xúc tu kia lập tức trở nên điên cuồng, chuyển lùi thành tiến, lại tiếp tục lao lên, quấn chặt lấy Megos, lấy cái bụng gồ cao và đang động đậy của ả.

Cơ hội!

Klein vừa căng thẳng lại vừa sung sướng, cụm từ tiếng Hermes cổ tương ứng với "Ánh Sáng" đã ấp ủ sẵn từ trong cuống họng của hắn.

"Oe! Oe! Oe!'

Tiếng trẻ con khóc lại vang lên, càng dài hơn và dồn dập hơn hẳn ban nãy!

Vô số sợi dây nhỏ màu đen gần như vô hình đột nhiên dừng lại, chúng như bị sét đánh mà không ngừng run rẩy rút lui.

Dunn nhìn cảnh tượng này, phát hiện Megos lại sắp thoát khỏi vòng vây, vẻ mặt anh thay đổi, gần như không chút do dự mà rút tay phải lại, mở năm ngón tay ra, cắm phập vào lồng ngực mình, nơi ngực trái!

Tay phải của anh nhanh chóng rút ra, năm ngón tay nhuộm kín bởi máu tươi đang nắm lấy một trái tim mang theo cảm giác về sự bình yên trong đêm đen và mộng cảnh hay đổi thay, hãy còn đang co thắt lại và giãn ra!

Đội trưởng... Klein trơ mắt nhìn Dunn Smith nhét trái tim trên bàn tay phải của anh vào trong hộp đựng tro cốt của Thánh Selina, tầm mắt hắn tức thì nhòe đi.

Ù! Ù! Ù!

Tiếng khóc hệt như âm thanh giữa cơn mộng yểm đêm khuya vang lên, vô số sợi dây nhỏ màu đen mang theo cảm giác lạnh lẽo và yên ả khác thường lại lần nữa buộc chặt, giam cầm lấy Megos thật chặt!

Cho dù có tiếng trẻ con khóc vang lên từ trong bụng Megos, những sợi dây ấy không hề buông lỏng chút nào, thậm chí nó còn khóa thứ âm thanh đáng sợ này lại trong vòng vây!

Nước mắt xen lẫn máu rơi xuống từng giọt từ trong mắt Klein, miệng hắn thốt ra một từ Hermes cổ:

"Ánh sáng!"

Ánh sáng chiếu rọi bóng tối! Ánh sáng mang đến sự ấm áp!

Số linh tính còn lại của hắn dường như được rót hết vào trong tấm vàng mỏng khắc đầy những hoa văn thần bí kia, đầu hắn nhất thời vừa trống rỗng lại vừa mê muội.

Klein cố hết chút sức lực cuối cùng ném bùa chú Viêm Dương tới Megos, người đang bị vô số sợi dây màu đen giam cầm.

Lúc này đây, những sợi dây màu đen đó không hề rút lui như trước, không tuân theo bản năng nữa, mà như là đã được điều khiển bởi ý chí.

Thình thịch! Thình thịch!

Trong hộp tro cốt của Thánh Selina, trái tim đỏ tươi của Dunn hãy còn đang không ngừng đập.

Ánh mặt trời lại chiếu xuyên qua lỗ hổng lớn trên trần nhà, xuyên qua toàn bộ ba tầng, chiếu vào công ty Bảo an Gai Đen, gần như ngưng tụ thành cột sáng thực chất.

Nó được bùa chú Viêm Dương dẫn dắt, chiếu lên Megos.

Hai phía hòa vào nhau bên trên con quái vật không đầu, nổ tung hệt như một mặt trời thật sự!

Ầm!

Trong ánh sáng trắng chói lóa, Klein nhắm mắt lại, trong đầu vẫn khắc ghi hình ảnh cuối cùng kia:

Cơ thể cháy đen mất cánh tay trái, mất đầu và mất rất nhiều da thịt của Megos lập tức tan rã, bên trong là một sự vật đáng sợ nửa hư ảo nửa chân thật không còn gì để dựa vào, không thể hoàn thành bước chuyển hóa cuối cùng, không cam lòng và phẫn nộ hóa thành hắc khí, tan rã trong ánh sáng và ngọn lửa.

Ầm ầm!

Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, nhưng đây chỉ là chút dư âm tản ra từ bùa chú Dương Viêm.

Khác với bom bình thường, sức mạnh của bùa chú này tập trung và dược kiểm soát!

Klein gắng gượng đứng vững người, vài giây sau hắn mới mở mắt ra nhìn trước mặt.

Hắn thấy những bức tường đã sụp đổ, thấy nơi Megos đứng có một vàng cháy đen, sàn nhà lại chỉ tan đi một nửa.

Hắn thấy chỗ đó có đặt một mẩu cuống rốn nhuốm máu, cuộn tròn và có dấu vết bị đốt cháy. Hắn nhìn thấy bóng hình Dunn Smith trong chiếc áo gió mỏng màu đen vẫn đứng nguyên tại chỗ, trái tim trong hộp tro cốt Thánh Selina hãy còn đang đập chầm chậm, và hắn còn thấy Leonard đang nằm im ở phía đối diện, không rõ sống chết.

Klein mệt mỏi cực độ, nhưng lòng rất vui vẻ, cảm thấy dường như hắn còn có thể sử dụng nghi thức ma pháp để cứu đội trưởng, cảm thấy Megos và đứa bé trong bụng ả đã được giải quyết hoàn toàn, không, đứa bé kia càng giống như bị cắt ngang, bị đuổi đi.

Lúc này, Dunn Smith quay sang nhìn Klein, trên khuôn mặt tái nhợt của anh nở nụ cười ôn hòa và thoải mái, giọng nói của anh vẫn trầm ấm như trước:

"Chúng ta cứu được Tingen rồi!"

Sau khi nói xong, anh tựa như được trở lại năm hai mươi tuổi, nháy mắt trái với Klein một cách không hề chín chắn, không hề đứng đắn như thế.

Biểu cảm trên mặt Klein cứng lại, thấy trái tim trong hộp tro cốt kia ngừng đập, hóa thành những đốm sáng rực rỡ rồi tan ra bốn phía. Hắn thấy cơ thể của đội trưởng đổ ra sau, đôi tay buông lỏng.

Tất cả hệt như vài bức tranh lắp ghép nên, nhưng lại làm cho người ta không cách nào ngăn cản được.

Cộp!

Hộp đựng tro cốt Thánh Selina rơi xuống đất, hệt như trái tim của Klein.

Lộc cộc! Lộc cộc! Tuy hộp này chưa được đóng nắp lại, nhưng hắc ám sâu thẳm bên trong phong tỏa miệng nó, làm cho những viên rực rỡ hệt như cát mịn không bị rơi ra hạt nào. Chiếc hộp lăn tới phía Klein.

Dunn Smith ngã xuống mặt đất nứt vỡ, đôi mắt xám sâu thẳm đã đánh mất toàn bộ sắc thái, đang nhìn thẳng vào lỗ hổng trên trần nhà nơi ánh nắng chiếu vào.

Đội trưởng! Tầm mắt Klein lại nhòe đi, hắn muốn thét lên, nhưng từ này và câu nói tiếp đó lại mắc kẹt trong cổ họng: Chúng tôi cũng luyến tiếc anh mà...

Lúc này, hộp tro cốt Thánh Selina lăn tới bên chân hắn.

Đột nhiên ngực Klein đau nhức, con ngươi co rụt lại, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.

Hắn cúi đầu xuống, kinh ngạc nhìn một bàn tay có vẻ tái nhợt xuyên qua ngực trái của hắn, trên bàn tay ấy nhuộm đầy máu tươi.

Megos vẫn chưa chết... Không, là kẻ địch mới... Là hung thủ đứng sau... Ta sắp chết rồi sao...

Suy nghĩ trong đầu Klein nhanh chóng tan rã, ánh mắt hắn gần như không còn tiêu cự, cơ thể rũ xuống, ngã sang bên cạnh.

Hô hấp của hắn dần đình chỉ, cuối cùng hắn chỉ cảm thấy bàn tay kia rút phắt ra sau, nhìn thấy một đôi giày da bóng lộn và một bàn tay trông có vẻ hơi tái nhợt thò xuống.

Bàn tay đó cầm lấy hộp tro cốt của Thánh Selina.

Tầm mắt tối sầm lại, Klein đánh mất toàn bộ tri giác.

...

Bên trong công ty Bảo an Gai Đen đã biến thành đống đổ nát hoang tàn, khắp nơi đều là vết cháy và đồ vật vỡ nát, nhưng lại không có lấy chút âm thanh nào, im ắng hệt như một ngôi mộ.

Vài phút sau, cơ thể Leonard Mitchell khẽ động đậy, rồi anh chậm rãi mở mắt ra.

Anh ta gắng gượng đứng dậy, nhìn xung quanh, thấy Dunn Smith nằm dưới đất, thấy Klein mắt trợn to, còn đọng lại vẻ sửng sốt tột độ. Nơi ngực trái của hai người đều có miệng vết thương rất rõ.

Không... Cổ họng Leonard nặn ra được một từ, anh ta thất tha thất thểu nửa đi nửa bò tới gần Dunn, tới bên cạnh thi thể của Klein.

Anh không ngừng thử, không ngừng di chuyển qua lại giữa hai người, nhưng cuối cùng chỉ có thể chấp nhận sự thực không thể nào thay đổi được.

Đôi chân Leonard mềm nhũn, anh ta ngã quỳ ngay tại chỗ, trong đôi mắt màu xanh biếc ấy ngập đầy đau đớn, từng giọt nước mắt lăn dài qua khuôn mặt, rửa sạch máu đen, mang đi tro bụi.

Anh ta nghiêng tai lắc nghe hai giây, đột nhiên gục người xuống, giận dữ gầm lên một tiếng, rồi nắm chặt tay lại, đấm thật mạnh xuống sàn.

Thụp! Thụp! Thụp!

Leonard không ngừng rơi nước mắt, không ngừng đấm xuống sàn, trong cơn đau đớn tột độ đấy mang theo cả sự thù hận sâu đậm, và tự chê trách bản thân.

Cộp cộp cộp, tiếng bước chân chạy lên tầng truyền tới, Leonard ngẩng đầu lên, nhìn thấy các thành viên của Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc vừa chạy tới trong tầm mắt mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK