Trở lại phòng khách, Klein cầm lấy dao rọc giấy, tùy tay mở ra con dấu, lấy ra thư Isengard Stanton gởi đến.
Vị đại thám tử nổi danh kia viết ở trong thư:
"Suy nghĩ của cậu trợ giúp rất lớn với chúng tôi, xin cho phép tôi ở trong này đưa ra lời cảm tạ trước."
"Sau khi nhận được thư cậu gởi đến, chúng tôi lập tức tổ chức người tra xét một ít khu vực trọng điểm, quả nhiên phát hiện manh mối tương ứng, không ít động vật đi hoang mà cư dân thường xuyên thấy lui tới ở phụ cận, lục tục không thấy nữa."
"Ở trong quá trình này, chúng tôi còn chú ý tới một chuyện thú vị, trong án giết người liên hoàn bốn năm trước, đúng, mục tiêu là kỹ nữ độc thân có một đứa nhỏ kia, không ít người ở xung quanh nơi phát hiện án từng nhắc tới, thiếu niên có hiềm nghi nhất kia tuy quái gở, ác độc, nhưng hắn rất có tình yêu đối với động vật lại, nhất là một con chó đen hình thể to lớn."
"Sau khi thiếu niên kia chết ở trong xã hội đen tranh đấu, người xung quanh rốt cuộc không nhìn thấy con chó kia nữa."
"Tôi rất tò mò, chủ nhân hiện tại của nó là ai, là hung thủ án giết người liên hoàn chưa được phá càng lâu trước đó sao?"
"Tất cả những chuyện này đều ở hiện trường hung thủ để lại trong án thứ 12 thu được chứng minh nhất định, đồng phát huy tác dụng mấu chốt, để cho cảnh sát bước đầu tập trung kẻ hiềm nghi, nếu tất cả thuận lợi, sau khi nghi phạm bị bắt, chúng ta có thể nhận được tuyệt đại bộ phận tiền thưởng."
"Bạn của tôi, tôi nhớ rõ cống hiến của cậu, sẽ không quên một phần của ngươi."
. . .
Isengard Stanton tựa như có chút hoài nghi mình đã biết chân tướng "Ác ma", cho nên cố ý ám chỉ một việc? Klein buông lá thư, không tiếng động nói thầm nói.
Bất quá, phong thư này cũng làm cho hắn chân chính yên tâm:
Nhóm người phi phàm chính phủ không có tìm lầm đối tượng!
Con chó lớn ác ma kia nếu không được sự trợ giúp khác, bị bắt bị đánh gục là chuyện sớm hay muộn.
Về phần Isengard Stanton suy đoán đối phương còn có chủ nhân, Klein khuyết thiếu đủ chứng cứ xác nhận, chỉ có thể nói có xác suất nhất định.
"Tóm lại, nhiệm vụ của mình dừng ở đây, kế tiếp chính là chuyện của tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt, Quả Tim Máy." Klein rút ra tờ giấy mới, cầm lấy bút máy, viết trả lời cho Isengard Stanton một phong thư tràn ngập ý tứ khiêm tốn, cùng ám chỉ ngầm với người này đừng quá để ý đến mình, xem như một vị thám tử tư chân chính bình thường mà thôi.
Lại cắt một người giấy, sau khi ra ngoài gởi thư, Klein thong thả bước đi vào điểm chờ xe ngựa công cộng, thoải mái thầm nghĩ:
"Kế tiếp là có thể chờ lấy tiền rồi. . ."
"Leipad nói sẽ liên tục xem triển lãm kỷ niệm Russell trong ba ngày, mình phải chờ thứ bảy mới đi tìm hắn, trả khoản tiền cuối cùng, hy vọng đến lúc đó đã xin được độc quyền xe đạp, ài, hiệu suất công tác của cục độc quyền Backlund tựa như cũng không cao."
Klein vừa rồi đã sắp xếp lịch trình hôm nay, ở dưới tình huống tụ hội người phi phàm không có cách nào tụ họp, mua không được vật phẩm tương ứng, hắn đột nhiên rảnh rỗi, không có việc gì làm trong thời gian ngắn.
"Buổi sáng đi câu lạc bộ Craig, luyện súng, luyện năng lực phi phàm, dùng bữa trưa ở nơi đó, tiếp theo tìm một đoàn xiếc tốt, quan sát Ma thuật sư biểu diễn, xem có thể được chút linh cảm hay không." Hắn lấy ra đồng hồ bỏ túi vỏ vàng nhìn thoáng qua, tâm tình không tệ đi lên công cộng xe ngựa.
...
Khu Hilston, câu lạc bộ Craig.
Bởi vì Klein mỗi tuần đến đây ít nhất hai lần, cho nên nhóm phục vụ đều nhớ đến hắn, không cần hắn lấy ra chứng minh hội viên cùng huy chương chòm sao bạch sương.
Lúc này là buổi sáng thứ tư, thành viên câu lạc bộ Craig đại bộ phận thuộc về giai cấp trung sản có địa vị, làm những công tác có chút thể diện, không phải thời gian chủ nhật, không phải nghỉ đông, không phải buổi trà chiều, rất khó đến đây.
Đại sảnh rộng mở sáng ngời có vẻ khá là trống trải, chỉ có khu vực sô pha bàn trà đang ngồi mấy người.
Liếc mắt đảo qua nơi đó một cái, Klein thấy một người quen, vì thế đi lên chào hỏi:
"Talim, hôm nay thời tiết tốt như vậy, anh hẳn là ở sân đua ngựa chứ."
Người quen này đúng là giáo sư cưỡi ngựa quý tộc Talim Dumont ở dưới bà Mary nhờ vả đã giới thiệu hắn gia nhập câu lạc bộ, hắn từng mang đến cho Klein một mối làm ăn, đó chính là bảo hộ phóng viên Mike Joseph “Báo Quan sát hàng ngày” đến "Golden Rose" điều tra.
Talim ngẩng đầu lên, vuốt vuốt mái tóc quăn ngắn màu nâu của mình, cười nói:
"Ô, đại thám tử tôn kính, anh gần đây đang bận rộn cái gì à? Tôi đã lâu không có thấy anh."
Đó là ông mấy ngày này không có tới câu lạc bộ. . . Klein cười ngồi xuống sô pha bên cạnh Talim:
"Đang giúp cảnh sát điều tra án giết người liên hoàn, tuy không nhất định có thể có thu hoạch, nhưng tiền thưởng cũng đủ mê người, hơn nữa, thành lập quan hệ tốt cùng cảnh sát đối với thám tử tư chúng tôi mà nói là cực kỳ quan trọng."
Đây đều là tự thổi phồng, tôi chỉ là một nhân vật không bắt mắt bị triệu tập mà thôi. . . Hắn ở trong lòng tự trêu chọc một câu.
Mấy hội viên ngồi ở khu vực sô pha phía sau bọn họ đang ở dưới một người nam nghi ngờ là nhà môi giới chứng khoán dẫn dắt, thảo luận về cổ phiếu mới nhất của Western Railway cùng đồn điền đông Byron.
Đối với trả lời của Klein, Talim không có hoài nghi gì, cười ha ha nói:
"Cái này quả nhiên là chuyện bận rộn của đại thám tử."
Sau khi hàn huyên vài câu, người này dần dần tiến nhập một loại trạng thái như có chút suy nghĩ.
Ngay ở lúc Klein tính cáo từ đi bãi bắn bia trong lòng đất, Talim đột nhiên nhìn hắn nói:
"Ngài Moriarty, tôi có thể thỉnh giáo một vấn đề không?"
"Ừm, anh có thể thu phí cố vấn."
"Cái này miễn phí, còn nữa, gọi tôi Sherlock là được rồi." Klein cười ha ha nói.
Talim nhẹ nhàng gật đầu, do dự rồi nói:
"Tôi có một người bạn, yêu trúng người không nên yêu, loại tình huống này nên xử lý như thế nào?"
Tuy tôi vẫn cho rằng, khi hỏi vấn đề cùng loại, "tôi có một người bạn" chẳng khác nào "chính tôi", nhưng màu sắc cảm xúc của Talim thuyết minh không phải bản thân hắn, hắn thực khó xử, nhưng nhìn không thấy chút đau đớn nào. . . Klein mở ra linh thị dựa ra sau, hai tay giao nhau nói:
"Thực có lỗi, tôi không phải bác sĩ tâm lý, cũng không phải chuyên gia chuyên giải quyết vấn đề tình cảm ở trên báo chí tạp chí này."
"Đề nghị duy nhất của tôi là, không nên phạm pháp."
"Ha ha, đây là nói đùa, đầu tiên, chúng ta phải biết rõ nguyên nhân 'không nên' này là từ cái gì? Giữa gia đình hai bên có quan hệ cừu hận?"
Talim nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói:
"Không, cái này không phải chuyện “Romeo và Juliet”!"
Nghe đối phương trả lời, bên tai Klein tựa như vang lên một tiếng nói nhỏ hư ảo:
Tác giả: Russell. Gustav. . . Tác giả: Russell. Gustav. . . Tác giả: Russell. Gustav. . .
Hắn gật đầu, nói tiếng xin lỗi với Shakespeare, mỉm cười nói:
"Bộ tác phẩm này của Đại đế Russell thật sự rất kinh điển, nhắc đến tình yêu không nên, tôi sẽ nghĩ đến nó."
"Như vậy, đến cùng là vì cái gì mà không nên cùng một chỗ?"
Talim im lặng vài giây rồi nói:
"Ta phải giữ bí mật, thật có lỗi, coi như tôi chưa có hỏi qu."
Giữ bí mật? Đó là một người rất có thân phận. . . Yêu đương đồng tính? Yêu đương với người có quan hệ huyết thống? Klein nhịn xuống tò mò mãnh liệt, giang tay nói:
"Tôi chỉ có thể lại cho một đề nghị, xem nhiều một chút thể loại tình cảm đang bán chạy như “Biệt thự bão tố”
“Tình yêu cùng ghen tuông” này."
Talim mấp máy môi vài cái, thở dài một tiếng rồi nói:
"Ài, cái này chỉ có thể là biện pháp cuối cùng, theo ý tôi đến, những tác phẩm này quả thực không giống như là loại có thể phát sinh ở giữa những người bình thường."
"Tôi cũng như vậy cảm thấy!" Klein tràn đầy đồng cảm phụ họa.
Sau khi cùng Talim nhìn nhau cười, hắn đứng dậy đi tới bãi bắn bia trong lòng đất luyện súng luyện năng lực phi phàm, khi sắp đến giữa trưa, mới quay về lầu một, đi đến sảnh tiệc đứng.
Hắn trước đó đã chú ý tới, hôm nay cung ứng số lượng giới hạn là, gan ngỗng rán rượu vang, phối hợp cùng có lát táo và bánh mì tẩm bơ.
Lấy xong đồ ăn, Klein bưng khay ăn, đi về phía bàn của Talim, mà giờ này khắc này, nơi đó trừ bỏ Talim, còn có một người quen khác, là bác sĩ ngoại khoa Alan Chris đã đảm bảo, giới thiệu hắn vào câu lạc bộ.
Vừa đặt xuống khay ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Klein đột nhiên phát hiện bên cạnh ghế dựa của vị bác sĩ ngoại khoa nổi danh kia có đặt một cây gậy chống.
"Alan, có chuyện gì vậy?" Hắn quan tâm hỏi một câu.
Alan vóc dáng cao gầy, diện mạo lãnh đạm, mang mắt kính viền vàng vỗ nhẹ hạ phải nói:
"Không, không có vấn đề, đây thật sự là quá xui xẻo! Tôi ngã từ thang lầu xuống, xuất hiện nứt xương tương đối nghiêm trọng, chỉ có thể bó thạch cao cố định."
"Thật sự là không đủ may mắn." Klein phụ họa thở dài một tiếng, rồi cắt miếng gan ngỗng, chấm nước sốt nhét vào trong miệng, cảm giác vừa tiếp xúc đã hòa tan làm cho hương thơm của mỡ không ngừng khuếch tán ra, kích thích vị giác.
"Ta đã không gặp may một đoạn thời gian rất dài." Alan nhấc tay đẩy gọng kính, thuận thế day day thái dương.
Hắn nhìn về phía Klein, lại nhìn về nhìn Talim, do dự hỏi:
"Ngài Moriarty, anh có, anh có. . ."
"Cái gì?" Klein ngẩng đầu hỏi.
Alan đè thấp giọng nói:
"Anh là một đại thám tử nổi danh, hẳn quen biết không ít người?"
"Cũng tạm." Klein không rõ ràng đối phương có ý gì nên đáp có lệ một câu.
Alan lại liếc mắt nhìn Talim một cái, hít vào một hơi rồi nói:
"Anh có quen với dạng người như phù thủy làng không? Không, ý của tôi là, những người có chút bản lãnh bói toán hoặc thần bí học, tôi nghĩ, tôi cảm thấy, tôi gần đay xui xẻo rất không bình thường. . ."
"Tôi biết cái này khả năng rất lớn có thể là giả, gạt người, nhưng đã tìm không ra biện pháp nào thoát khỏi xui xẻo, tôi đã thử đến giáo đường khẩn cầu, quyên tặng, tham gia thánh lễ, nhưng không có tác dụng gì."
Người có chút bản lãnh bói toán hoặc thần bí học. . . Anh giống như là đang nói đến tôi. . . Klein suy tư rồi nói:
"Alan, anh nói chi tiết một chút, anh đã gặp những chuyện gì."
Talim bên cạnh cũng gật đầu theo:
"Không cần lo lắng, tôi tuy là tín đồ của Chúa, nhưng cũng không bài xích thần bí học này."
Alan buồn rầu thở dài nói:
"Rất nhiều rất nhiều chuyện, ví dụ như, phẫu thuật xuất hiện sai lầm, đi du lịch thì xe lửa hơi nước gặp phải sự cố, về nhà lại phát hiện trộm vào, đi bệnh viện, kết quả ngã đi xuống thang lầu. . . Anh nói, sẽ có thể là có ai đang nguyền rủa tôi hay không?"
Ừm, trước đó đã nghe Alan đề cập tới chuyện tương tự. . . Klein hơi hơi nhíu mày.
Từng là một Kẻ Gác Đêm, hắn rất dễ dàng từ miêu tả như vậy liên tưởng đến một vật phong ấn:
Con rối xui xẻo!
Vật phẩm cùng loại? Hắn mở ra linh thị, nghiêm túc hỏi:
"Alan, anh cẩn thận hồi tưởng một chút, ở trước khi những chuyện xui xẻo như vậy liên tục đến, anh hoặc là người nhà của anh, ừm, người nhà của anh có gặp phải những chuyện xui xẻo như vậy không?"