31-12 mặt trời đã lên cao, khu South Bridge, giáo đường Harvest.
Emlyn White mặc áo bào giáo sĩ, đứng ở trong phòng bếp, khi thì bỏ thảo dược khác nhau vào trong cái nồi lớn, đồng thời khuấy lên nhất định.
Chờ toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị trước bỏ vào hết, cậu ta lại kiên nhẫn chờ đợi mười phút, sau đó mới dùng muỗng sắt múc chất lỏng đen như mực bên trong, phân biệt chứa vào trong bình thủy tinh cùng ly thủy tinh ở bên cạnh.
48, 49, 50. . . Emlyn nhìn chằm chằm vào nồi sắt, đếm số lượng bình thuốc đã được điều chế.
Xác nhận rõ số lượng, cậu bưng lên cái khay lớn, mang những chiếc bình đựng chất lỏng màu xanh đen đưa đến đại sảnh.
Mặt đất đại sảnh, ghế cầu nguyện đã bị dỡ xuống hơn phân nửa, trên đất trải một đám chăn rách nát, bên trong nằm những người bị nhiễm ôn dịch hoặc ngủ say chưa tỉnh hoặc đau đớn rên rỉ.
Emlyn hợp tác cùng Utravsky thần phụ, đều tự bưng một phần thuốc, từ hai phía bắt đầu phân phát.
Xếp ở vị trí đầu tiên là một người nam trung niên sắc mặt vàng như nến, ông ta vội chống đỡ lên, tiếp nhận thuốc, ừng ực uống cạn.
Trả lại cái bình, ông ta cảm kích nói với Emlyn:
"White thần phụ, thật sự là rất cảm tạ cậu, tôi cảm giác mình đã đỡ hơn nhiều, lại có chút sức lực!"
Emlyn nhếch môi lên, đầy vẻ khinh thường trả lời:
"Cái này chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ bé, cũng không cần cảm tạ, các người thật sự là rất không có kiến thức."
Nói xong, cậu ta đẩy tốc độ phát thuốc nhanh hơn.
Qua mười phút, cậu trở lại bên thánh đàn Đại Địa Mẫu Thần, oán giận nói với Utravsky thần phụ:
"Ông hẳn cần tìm hai tình nguyện viên nữa!"
Utravsky thần phụ không có đáp lại, nhìn bệnh nhân, ôn hòa cười nói:
"Chừng hai ba ngày nữa, bọn họ hẳn có thể khỏi hẳn."
"Ông làm sao mà biết được?" Emlyn kinh ngạc nghiêng đầu.
Utravsky thần phụ khuôn mặt hiền hoà cúi đầu, nhìn cậu ta nói:
"Thảo dược vốn là một trong những lĩnh vực của thần, làm tín đồ của người, tuy không ở trong con đường 'Đại địa', nhưng vẫn phải hiểu được thường thức cơ bản."
Emlyn hắc một tiếng:
"Tôi đối với tôn giáo không có hứng thú, không có hiểu biết nhiều."
Tuy mình mấy tháng gần đây thường thường sao thánh điển Đại Địa Mẫu Thần. . . Cậu ở trong lòng hơi phẫn hận bồi thêm một câu, vì thế thuận miệng nói:
"Thần phụ, tôi không nghĩ ông sẽ tiếp thu người khác đức tin, trong bọn họ chỉ có hai ba người là tín đồ của thần."
Utravsky thần phụ không chút để ý cười nói:
"Bọn họ đều là sinh mệnh, sinh mệnh vô tội."
Emlyn ngây người vài giây, thở hắt ra, chuyển nói:
"Thần phụ, tôi đã tìm được biện pháp giải quyết ám chỉ tâm lý, có lẽ rất nhanh sẽ rời khỏi nơi này."
Đợi một chút, mình vì sao phải đề cập tới chuyện này? Mình thế mà bị ông ta cảm động, nếu ông ta lại nhốt mình vào tầng ngầm thì làm sao giờ? Emlyn đột nhiên khẩn trương.
Utravsky thần phụ vẻ mặt không có biến hóa gì, cúi đầu nhìn Emlyn nói:
"Thật ra cậu không cần tìm kiếm biện pháp, lại một đoạn thời gian, ám chỉ tâm lý sẽ tự nhiên giải trừ, cậu có thể tự do lựa chọn đến giáo đường hay không."
"Đợi lát một đoạn thời gian nữa, tôi đã thành tín đồ trung thành của Mẫu thần, không, Đại Địa Mẫu Thần rồi!" Emlyn thốt ra.
Utravsky thần phụ nhướng chân mày, hơi kinh ngạc nói:
"Tôi cũng không có cưỡng chế cậu thay đổi tín ngưỡng.
"Tôi lưu ám chỉ tâm lý là để cậu mỗi ngày trở lại giáo đường, hy vọng cậu có thể mượn cái này thể hội đầy đủ sinh mệnh đáng quý, vui vẻ của mùa thu hoạch."
"Tác dụng duy nhất của ám chỉ tâm lý kia là để cho tôi trở lại giáo đường?" Emlyn vẻ mặt ngây ra một chút.
Utravsky thần phụ thản nhiên gật đầu:
"Đúng vậy."
". . ." Emlyn miệng mở ra một nửa, động tác thong thả mà máy móc quay đầu nhìn về phía thánh đàn, nhìn về phía thánh huy sinh mệnh "Đại Địa Mẫu Thần", giống như trong phút chốc đã biến thành con rối vậy.
. . .
Chạng vạng 31-12, thành phố Tingen, số 2 phố Daffodil.
Benson tiến vào nhà, vừa lấy mũ xuống, cởi áo khoác, vừa ha ha cười nói:
"Anh đã mua vé xe lửa hơi nước 3-1 đi Backlund xe, ghế hạng hai."
Melissa ngồi ở trong phòng ăn, trước mặt đặt mấy tờ báo hơi lộ ra sầu lo nói:
"Benson, Backlund không khí quá kém, mấy ngày hôm trước mới bởi vì sương mù tạo thành trúng độc cùng bệnh tật, đã chết mấy vạn người. . ."
"Cái này thật sự là một chuyện làm cho người ta tiếc nuối cùng bi thống." Benson đi vào phòng ăn, thở dài nói, "Nhưng hai viện Thượng Hạ đã thông qua báo cáo của Ủy ban điều tra khí ô nhiễm, sắp có lập pháp tương ứng, quy phạm sương khói cùng nước thải đã đặt ra, nghênh đón chúng ta chính là Backlund mới, em không cần quá lo lắng."
Nói tới đây, anh ta châm chọc cười cười:
"Vừa rồi khi anh trở về từ phố Iron Cross, phát hiện không ít chủ nhà xưởng đến từ Backlund hoặc nhân viên của bọn họ ở nơi đó tuyển người, nói bởi vì sương mù cùng ôn dịch, nhà xưởng nơi đó xuất hiện tình huống thiếu người, cho nên, bọn họ nguyện ý hứa hẹn thời gian công việc cùng thù lao tối thiểu, sẽ hơn không ít so với tiêu chuẩn thông dụng hiện tại, ha ha."
"Anh cho rằng không có khả năng thực hiện?" Melissa sâu sắc hỏi lại.
"Khi càng ngày càng nhiều người ùa đến Backlund, vậy nhất định không có khả năng thực hiện, trừ khi hai viện Thượng Hạ có thể thông qua dự luật tương ứng, trực tiếp đưa ra quy định." Benson giang tay, chỉ vào bàn ăn nói, "Được rồi, chúng ta nên nghênh đón năm mới thôi."
Trên bàn ăn đặt ba bộ dao nĩa, ba cái dĩa không, cùng với ba cái ly.
Trong ba cái ly, một cái là bia, hai cái là rượu gừng.
. . .
31-12, buổi tối.
Audrey trang phục chỉnh tề đứng ở trong phòng nghỉ, chờ đợi tiệc tối năm mới bắt đầu, nhưng từ trên vẻ mặt của cô, lại không cách nào nhìn ra kích động, hưng phấn cùng vui sướng khi sắp nghênh đón lễ trưởng thành.
Trước mặt của cô đặt một tờ báo, mặt trên viết:
". . . Theo công tác thống kê bước đầu, tổng cộng có hơn 21.000 người trực tiếp chết ở trong trận sương mù kia, ôn dịch lan tràn đến tiếp sau lục tục mang đi gần 40.000 nhân, bên trong đủ cả trẻ nhỏ, thanh niên nam nữ cường tráng. . ."
Hô, Audrey nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, phụ thân bá tước Hall cùng phu nhân mẫu thân Caitlin của cô gõ cửa tiến vào, đồng thanh ca ngợi:
"Con xinh đẹp hơn cả mọi người đêm nay, bảo bối, nên đi ra ngoài rồi, vương hậu đang đợi con."
Audrey chậm rãi thở hắt ra, nở ra nụ cười tao nhã tươi đẹp, ở dưới phụ thân cùng mẫu thân làm bạn, đi ra phòng nghỉ, tiến vào đại sảnh tiệc tối.
Cô một đường đi lên đài cao phía trước nhất, ở trong từng đạo ánh mắt kinh diễm, đưa khửu tay mang bao tay trắng cho vương hậu.
Vương hậu dẫn cô, đi đến rìa đài cao, đối mặt toàn bộ tân khách.
Hơi tạm dừng, vương hậu mỉm cười nói:
"Tuy đây là một đoạn bóng tối trên lịch sử Backlund, nhưng chúng ta vẫn có một viên bảo thạch đủ để chiếu sáng cả tòa thành thị, trí tuệ của nàng, vẻ đẹp của nàng, phẩm cách của nàng, lễ nghi của nàng, đều là hoàn hảo.
"Hôm nay, tôi chính thức giới thiệu nàng với mọi người.
"Tiểu thư Audrey Hall."
Phành! Phành! Phành!
Ở ngoài cửa sổ, pháo hoa lên không, nổ ra từng mảng ánh sáng mộng huyễn.
Buổi tối cuối cùng năm 1349, Audrey chính thức trưởng thành ở trên ý nghĩa xã giao.
. . .
Trưa 3-1 năm 1350.
Ngoại ô khu đông, trong một nghĩa trang mới mở, Klein lợi dụng bói toán, tìm được phần mộ lão Kohler cùng mẹ con Liv.
Cái này cũng không phải phần mộ trên ý nghĩa chân chính, mà là ngăn tủ gửi hủ tro cốt, từng cái nối liền, từng hàng nối liền, từng tầng nối liền.
Klein đứng ở nơi đó, thấy ngăn của lão Kohler không chỉ có không có di ảnh cùng mộ chí, hơn nữa ngay cả tên cũng không có.
Tình huống cùng loại cùng không hiếm thấy, nơi này có rất nhiều tro cốt vô chủ tìm không thấy thân thuộc cùng bạn bè, bọn họ trước đó tên là gì, bộ dáng ra sao, từng trải qua thế nào, không ai biết, cũng không có ai cảm thấy hứng thú, chỉ có đánh số trên ngăn tủ là có thể phân biệt bọn họ.
Klein nhắm mắt lại, rút ra một tờ giấy ghi chép, mang nó biến thành mảnh thép, khắc ở trên cửa ngăn tủ một chữ:
"Kohler."
Tiếp theo, anh lại bổ sung mộ chí:
"Ông ta là một công nhân không tệ, ông ta từng có một vợ cùng hai con gái, ông ta đã nỗ lực vì cuộc sống."
Thu hồi cổ tay, phẩy một cái, Klein tóc đen mắt nâu khuôn mặt gầy gò để cho tờ giấy ở trong tay bốc cháy lên, giống như đang tế điện toàn bộ linh hồn nơi này.
Đối với Daisy đã mất đi mẹ cùng chị, anh không có trực tiếp ra mặt trợ giúp, mà là viết thư nặc danh cho phóng viên Mike Joseph, miêu tả chi tiết khốn cảnh của cô gái kia, miễn cho chuyện của mình liên lụy đến đối phương.
Phóng viên Mike đã gặp qua Daisy, biết chuyện của cô, cũng đã nhiệt tâm thôi động thành lập quỹ từ thiện tương ứng, cho nên, Klein tin tưởng anh ta sẽ giúp Daisy tranh thủ được càng nhiều cứu trợ, để cho cô ta có thể hoàn thành học nghiệp cơ bản, tìm được công việc ổn định đủ để nuôi sống bản thân.
Lui ra phía sau hai bước, Klein nhìn chung quanh một vòng, mang những người gặp nạn chỉ còn lại có tên cùng ảnh chụp, thậm chí ngay cả cái này cũng không có ở nơi đây thu vào đáy mắt.
Anh ngẩng đầu lên, thong thả phun ra ngụm khí trắng, xoay người rời khỏi nghĩa trang này.
***
Trên xe lửa hơi nước đến Backlund, Melissa chuyên tâm xem sách giáo khoa, Benson thì rất nhanh tán gẫu cùng hành khách xung quanh.
"Quá mắc, quá mắc, cả 10 saule, nửa bảng!" Một người nam tráng niên không đến ba mươi phát ra thở dài từ trong lòng nói, "Nếu không phải gần đây mua không được vé tàu hạng ba, tôi căn bản sẽ không bỏ tiền như vậy, cái này đã là tiền lương nửa tuần của tôi rồi!"
"Quả thật, năm mới có rất nhiều người đến Backlund." Benson phụ họa.
Người nam tráng niên nọ thu hồi vẻ mặt đau lòng, đầy cõi lòng chờ mong nói:
"Bởi vì bọn họ hứa hẹn một tuần 21 saule, hứa hẹn công việc mỗi ngày nhiều nhất không vượt qua 12 giờ, chúng tôi đã ký hợp đồng!
"Chờ tôi thuê được phòng ở, lấy được số tiền lương đầu tiên, sẽ bảo vợ của tôi cũng đến Backlund, cô ta hẳn cũng có thể tìm được công việc không tệ, cái loại một tuần có 12 hoặc 13 saule, Backlund nghe nói cực kỳ thiếu người! Đến lúc đó, a, chúng tôi cộng lại mỗi tuần có chừng 1 bảng rưỡi tiền lương, có thể thường xuyên ăn thịt!"
"Nguyện vọng của anh khẳng định có thể thực hiện, quốc vương đã ký mệnh lệnh, cho phép thi hành dự luật quy định thù lao tối thiểu cùng thời gian công tác." Benson thiệt tình thành ý chúc phúc một câu, chợt cười cười, "Nơi đó là 'Vùng đất hy vọng' mà."
Ô!
Xe lửa hơi nước mang theo vô số người chứa đầy hy vọng đến Backlund, lúc này sắc trời còn sáng, sương mù giữa không trung cũng loãng đi không ít, đèn khí ga treo ở phía trên sân ga cũng chưa được thắp sáng.
Benson rất kinh nghiệm che chở em gái cùng ví tiền, cầm theo vali, theo đám đông, đi ra nhà ga.
Bỗng nhiên, bọn họ đồng thời cảm giác có một ánh mắt đảo qua.
Theo dấu nhìn lại, Benson cùng Melissa thấy một người nam trẻ tuổi tóc đen chỉnh tề, đôi mắt màu nâu sậm.
Người nam nọ mang mắt kính viền vàng đè mũ dạ, ánh mắt lướt qua bọn họ, hướng về phương xa.
Benson cùng Melissa cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía những cây cột đang phun ra sương khói ở trong thành phố, chờ mong kiến thức giao thông trong lòng đất Backlund.
Klein cầm theo vali, mặt không chút thay đổi thân thể thẳng tắp băng qua bên cạnh họ, nghênh đón lượng lớn người ùa vào "Vùng đất hy vọng", nghênh đón đám người trong thấp thỏm chất chứa kỳ vọng tốt đẹp, tiến vào nhà ga xuất phát.
Đây là thời đại tồi tệ nhất, đây là thời đại tốt nhất.
Hết quyển 2