Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngài Kẻ Khờ tôn kính, xin báo với 'Thế Giới', ta sẽ nhanh chóng sưu tập rể cùng chất lỏng 'Sương mù thụ nhân' cho ông ta."

Sau khi thu được "Mặt Trời" đáp lại, Klein hơi gật đầu không thể nhận ra, lẩm bẩm không tiếng động:

"Xem ra hắn coi như hài lòng đối với vũ khí."

"Cho dù không có hoàn cảnh thêm thành, 'Rìu gió lốc' cũng tương đương không tệ."

Hắn vừa rồi đã mang đặc điểm cùng hạn chế của món vũ khí phi phàm nọ dùng phương thức hiện chữ rõ ràng truyền cho "Mặt Trời", không miêu tả trực tiếp, là để không nói nhiều, duy trì hình tượng bản thân.

Làm xong tất cả cái này, Klein không dừng lại nhiều, liền quay về thế giới hiện thực, đổi quần áo, rời khỏi phố Black Palm.

. . .

Khu đông, phố Daravi, một quán rượu chật chội nhưng náo nhiệt.

Hugh Dilcha bịt mũi cùng miệng, chen vào, đối với nàng mà nói, nơi này không chỉ có tràn ngập mùi rượu cùng mồ hôi, còn rất dễ dàng đụng phải những người vóc dáng cao hơn rất nhiều so với nàng, làm cho nàng không thể không đụng vào dưới nách đối phương, mà hương vị nồng đậm nơi đó quả thực có thể hun ngất người bình thường.

Mất rất nhiều sức lực, thậm chí dùng tới năng lực "Người trọng tài", Hugh rốt cuộc chen đến vị trí quầy bar, thấy người mình muốn tìm.

Đó là thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặt gầy dài như ngựa, chân mày mọc loạn hung ác, ngũ quan lại tương đối nhu hòa.

Hắn đang uống rượu, thỉnh thoảng cao giọng đùa giỡn cùng khách xung quanh.

"Williams, tôi có việc tìm cậu." Hugh gõ gõ mặt quầy bar bằng gỗ.

Động tác thô lỗ này nhất thời đưa tới từng đạo ánh mắt tức giận, nhưng chúng nó rất nhanh ở dưới cái nhìn nghiêm khắc của "Người trọng tài", yên lặng lùi bước.

"Ô, Hugh, đã nhiều ngày không gặp cô, tôi nghĩ cũng phải một tuần rồi, không, ít nhất ba tuần, muốn một ly không? 'Một nửa một nửa' ?" Người trẻ tuổi tên là Williams kia nửa say chuếnh choáng nửa kinh ngạc nói.

"Một nửa một nửa" là một loại đồ uống men rượu lưu hành nhất ở khu đông, từ bia mạch nha cùng rượu nho tăng mạnh độ cồn điều chế mà thành, bởi vì có hai thành phần, tỉ lệ cũng tương đương, cho nên thường được gọi là "Một nửa một nửa" .

"Cậu thật sự muốn cho tôi uống rượu?" Hugh nhướng mày.

"Không, hắn không muốn!" Ông chủ đang chà lau ly rượu trong quầy bar cuống quít thay Williams trả lời.

Hắn nhớ rất rõ cô gái đối diện sau khi uống rượu sẽ có lực sát thương cỡ nào, cô ta sẽ dùng nắm tay khuyên bảo khách nơi này kiêng rượu, bao gồm cả bọn họ.

Williams nhếch khóe miệng, giang tay ra nói:

"Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?"

Hắn là một trong những người thông thạo tin tức khu đông, có liên hệ nhiều với xã hội đen.

Hugh nhíu nhíu mày nói:

"Williams, cậu không thể kiêng rượu sao? Lo mà kiếm tiền, cưới một cô gái tốt, mỗi ngày về nhà đều có nước ấm, thức ăn cùng thăm hỏi ấm áp, cậu có thể chia sẻ với cô ta những gì mà cậu nhìn thấy, cô ta nói cho cậu những gì phát sinh ở nhà, còn có những đứa nhỏ đáng yêu vây quanh cậu chơi đùa, ấm áp như vậy không tốt sao?"

Khi nàng mới tới Backlund, có thể nhanh chóng dừng chân ở khu đông, đã phần là nhờ Williams hỗ trợ, cho nên, nàng vẫn hy vọng đối phương có thể sống tốt.

"Ấm áp?" Williams cười nhạo một tiếng, "Đó là thành lập ở trên tiền tôi mang về, tôi đã sớm nhìn thấu, nếu mỗi tuần tôi có thể mang về nhà 20 saule, tôi khẳng định nhà của tôi sẽ ấm áp, là như cô miêu tả vậy, còn nếu không được, trời ạ, phụ nữ thì la hét cùng nhục mạ, đứa nhỏ khóc nháo cùng hô hét, sẽ làm cho tôi phát điên!"

"Mẹ tôi chính là một tấm gương, ông già nhà tôi mỗi lần về nhà đều đánh chửi cùng tranh cãi ầm ĩ, nếu như vậy, không bằng tôi dùng saule cùng penny trên người đổi rượu uống, ở trong này không có người quản tôi kiếm được bao nhiêu, mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, không khí cực kỳ vui vẻ, nếu muốn phụ nữ, bên ngoài có gái đứng đường đáng yêu, họ sẽ không tranh cãi ầm ĩ với tôi."

Hugh khóe miệng co rút nói:

"Cậu thật sự là một tín đồ Chúa Tể Của Gió Bão bất trị, một ngày nào đó cậu sẽ chết ở cồn cùng bệnh tật kỳ quái nào đó."

"Ít nhất tôi cũng đã hưởng thụ qua." Williams không chút quan tâm trả lời, "Tôi đã ba ngày không có mối nào, tôi sẽ không chiết khấu cho cô."

Hugh không hề khuyên bảo nữa, vuốt vuốt mái tóc ngắn màu vàng hỗn độn, đẩy tranh chân dung của Ranus do Audrey đưa cho qua:

"Giúp tôi lưu ý người này, nhanh chóng tìm hắn."

"Ở đây còn có những hình ảnh khác nhau của hắn."

Williams say khướt mở ra trang giấy, nhìn vài lần, chậc chậc nói: "Bộ dạng của hắn rất bình thường, người khu đông lại nhiều như vậy, bất cứ lúc nào cũng có người chết, có người rời đi, có người tiến vào, có người trở thành kẻ lưu lạc, rất khó tìm thấy."

"Tóm lại, cậu lưu ý giúp tôi, phát hiện có người tương tự lập tức cho tôi biết." Hugh lấy ra tờ 5 saule đưa cho đối phương, "Đây là tiền thưởng, nếu có thể tìm được người trên bức họa, tôi, ừm, lại cho cậu 10 bảng."

"10 bảng?" Williams huýt sáo một tiếng, "Hugh, cô khi nào thì hào phóng như vậy? Hay là nói người này giá trị càng nhiều hơn?"

"Treo thưởng của hắn là như thế, cung cấp manh mối 10 bảng." Hugh giả bộ quan sát hoàn cảnh trong quán rồi hồi đáp, "Cậu không được quên chuyện này, cách vài ngày tôi sẽ lại tới tìm cậu."

Nàng đã đi non nửa khu đông, ban bố nhiệm vụ tới các thủ lĩnh xã hội đen cùng những người tin tức linh thông, dự chi ra cũng mấy bảng.

Chỉ cần có một người thành công, mình có thể kiếm trở về, kiếm rất nhiều! Hugh yên lặng tự cổ vũ cho bản thân, bịt lại miệng mũi, xoay người đi ra khỏi quán rượu.

Mà lúc này, có mấy ma men khắc khẩu biến thành xung đột, trường hợp dần dần hỗn loạn.

Hugh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn qua một cái, cất cao thanh âm:

"Đình chỉ!"

Cảm giác uy nghiêm quanh quẩn ở trong tửu quán, đám ma men tựa như gặp khắc tinh, không ngừng ngồi xuống, có người thậm chí ôm đầu ngồi xuống đất.

Hô, không biết khi nào mới có thể tấn thăng "Quan trị an" . . . Hugh vừa hài lòng vừa chờ mong cảm thán một tiếng.

. . .

Buổi sáng thứ tư, Klein khu St. George xa xôi giống như ở một thành phố khác vậy, quan sát vụ đầu tư đầu tiên của mình.

Có nhắc nhờ của hắn lần trước cùng gợi ý từ bản thảo Russell, Leipad ở trên hạng mục xe tự hành tiến độ cực kỳ nhanh, đã chế tạo ra một mô hình thô ráp.

Cái đó cùng xe đạp trong ấn tượng của Klein là cực kỳ nhất trí.

Sau khi cưỡi thử, Klein lại cung cấp vài ý kiến cải tiến, tỏ vẻ cuối tuần sẽ trả bộ phận đầu tư thứ hai, đồng thời hy vọng có thể sớm ngày dẫn vào người đầu tư mới, để cho hạng mục này nhanh chóng tiến vào giai đoạn gia công.

Vấn đề duy nhất là, Leipad cho rằng mình là người phát minh, có quyền đặt tên sản phẩm.

Hắn không hài lòng đối với cách gọi "Xe tự hành" này, tính chọn dùng "Xe đạp" càng thông tục hơn.

Klein đối với cái này cũng không thèm để ý.

Vào giữa trưa, sau khi trở lại số 15 phố Minsk, hắn còn chưa kịp lấy mũ xuống, đã nghe được tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp.

Tiểu thư "Chính Nghĩa"? Nhanh như vậy đã sưu tập được tư liệu quý tộc lụi bại? Klein có chút suy nghĩ tiến vào phòng khách, đi lên lầu hai.

Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng chuông cửa, vội đi ra mở cửa, thấy là nữ hầu Julian nhà Summer cách vách.

"Ngài Moriarty, bà Summer muốn mời ngài chủ nhật này đi tham gia tiệc trưa, lúc đó sẽ có không ít hàng xóm." Nữ hầu này nói như là ngâm nga.

Klein tối hôm qua khi trở về, đã mang máy ảnh đưa cho bà Summer, trao đổi cùng đối phương vài câu, nhưng không thấy nói gì đến tiệc trưa.

Cũng đúng, trên tạp chí nói, giai cấp trung sản mời người dự tiệc sẽ không giáp mặt nói, đều sẽ thực chính thức phái người hầu hoặc là nữ hầu tới cửa mời. . . Cái này rất phù hợp với kiểu cách của bà Summer. . . Klein đầu tiên là nghi hoặc, chợt hiểu ra, đáp ứng chủ nhật sẽ đến đúng giờ.

Có cơm trưa miễn phí, ai mà không thích? Hơn nữa ông bà Summer cũng không phải là người quá khó ở chung, chỉ cần có thể không để ý đến sự khoe khoang của bọn họ. . . Klein ở trong lòng lặng yên bồi thêm một câu.

Nhìn theo nữ hầu Julian rời khỏi, hắn đóng cửa lớn lại, đi lên thang lầu, trên đường tầm mắt đảo qua phòng khách, nhà ăn cùng phòng bếp hơi có vẻ hỗn độn.

Đã mấy ngày không có làm tổng vệ sinh. . . Mình là một đàn ông độc thân, có thể duy trì loại sạch sẽ như thế này đã là rất không tệ. . . Mình có nhiều bí mật, nói không chừng còn có thể gặp phải tập kích, mời một nữ hầu ở trong nhà cũng không phải chuyện tốt, ừm. . . Không bằng chủ nhật thương lượng cùng bà Summer một chút, để cho bà ta mỗi tuần phái nữ hầu qua đây dọn dẹp hai lần, mình sẽ trả thù lao tương ứng. . . Rất nhiều khách thuê đều có cách làm tương tự. . . Klein bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm tiến vào phòng ngủ lầu hai, kéo lại bức màn.

Sau khi tiến vào phía trên sương mù xám, hắn phát hiện khẩn cầu nọ quả nhiên đến từ tiểu thư "Chính Nghĩa".

Cô gái quý tộc này đang ngồi ở trước đàn dương cầm, hai tay ấn phím đàn, nhưng không có đàn, mà là thấp giọng tụng niệm tôn danh "Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này":

". . . Tôi đã sưu tập đủ tư liệu quý tộc nghèo túng, xin cầu cử hành nghi thức hiến tế, xin ngài chuyển giao cho 'Thế Giới'."

Thật nhanh. . . không hổ là "chuyên nghiệp". . . Klein lập tức đưa ra đáp lại.

Audrey mới từ chỗ quan viên văn chương vương thất cùng chuyên gia nghiên cứu phương diện này trở về hoàn thành nghi thức hiến tế đơn giản, mang xấp bản thảo thật dày đưa vào cánh cửa lớn hư ảo kia.

"Tôi sẽ chuyển giao cho 'Thế Giới'." Klein giọng điệu lạnh nhạt cắt đứt liên hệ.

Lúc này đây, hắn không nóng lòng quay về thế giới hiện thực, mà là đọc bản thảo ngay tại chỗ, tìm thấy bộ phận đối ứng với gia tộc Pound.

Tước vị tử tước nhà Pound quả thật đến từ "Trận chiến lời thề", bọn họ đi theo những người trung thành ủng hộ vương thất, ở quân đội cùng đất phong của mình có thế lực không nhỏ.

Nhưng ba mươi hai năm trước, gia tộc này liên tục có hai người thừa kế bị bệnh nặng mà chết, lúc đó lão tử tước chỉ có thể để một đứa nhỏ ở chi phụ tiếp nhận gia tộc.

Không bao lâu sau, lão tử tước qua đời, đứa nhỏ kia bởi vì tuổi không lớn, ở dưới người hầu dụ hoặc cùng xúi giục, đổi mới quản gia, biến thành tên ăn chơi.

Chỉ bảy tám năm, hắn đã tiêu hết đại bộ phận tài sản, bị hạ xuống thành Nam tước, ngay cả căn nhà của gia tộc ở Backlund cũng bán đi.

Mấy năm sau, tước vị của hắn lại bị hạ xuống chỉ còn tòng Nam tước.

"Bị bệnh nặng mà chết? Chỉ sợ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, đều nằm lại căn phòng trong cùng của kiến trúc trong lòng đất, ở ngoài cánh cửa lớn máu chảy đầm đìa kia. . . Lão tử tước khẳng định là có ý che giấu chuyện này, không để cho vương thất, quân đội cùng giáo hội điều tra. . . Như vậy xem ra, gia tộc Pound cũng là hơn ba mươi năm trước mới ngẫu nhiên phát hiện kiến trúc kỷ đệ tứ trong lòng đất kia, có lẽ, có lẽ cửa bí mật trong tầng ngầm là do bọn họ xây. . . Nhưng, thi thể ở trong căn phòng trong cùng kia không chỉ có hai bộ. . . Ở niên đại xa xưa, đã có người đi vào, thăm dò qua?

Ừm, tìm Pound tòng Nam tước tâm sự, lấy phương thức không bại lộ thân phận. . .

Klein dừng suy nghĩ, nhìn về phía cuối thấy được nội dung cần:

"Pound tòng Nam tước, hiện thuê ở tại số 29 phố Civilas khu Queen."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK