Bên kia bàn ăn, Lục Chấp lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ở vị trí của hắn, vô luận là trường hợp nào cũng đều đã gặp qua, căn bản sẽ không để ý một chút xấu hổ trước mắt này.
Hắn liếc nhìn Giản Úc ở phía đối diện một cái.
Sau đó liền phát hiện Giản Úc không dám ngẩng đầu lên, vẫn luôn cầm dao nĩa mà cắt cắt, giống như hận không thể đem toàn bộ cái dĩa ăn luôn vào bụng.
Lục Chấp không nhịn được nhếch khóe miệng.
Người này không phải bình thường lá gan rất lớn sao? Ngay cả lần đó cùng nhau về Lục gia, cũng không hề dao động chút nào, vậy mà hiện tại lại thiếu chút nữa đỏ cả lỗ tai.
Một giờ sau, hai người kết thúc bữa cơm.
Người phục vụ cầm phiếu thu tiền tiến vào: "Của hai vị hết tổng cộng là 1500 đồng, xin hỏi muốn quẹt thẻ hay là dùng tiền mặt trả ạ?"
Giản Úc: "!!"
Một bữa ăn của bọn họ vậy mà tới 1500 đồng luôm sao?
Sớm biết thế, vẫn nên đi ăn lẩu 120 đồng thì hơn.
Trước mắt Giản Úc vẫn là một nhân sĩ bần cùng, hiện tại liền phải lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy, tim cậu đau như dao cắt.
Nhưng mà cậu đã nói là phải mời khách, tự nhiên không thể đổi ý được, vì thế khổ sở mà lấy ra di động, sau đó chuẩn bị tính tiền.
Nhưng mà giây tiếp theo, Lục Chấp lấy ra một cái thẻ đen, đưa qua.
Giản Úc sửng sốt, vội vàng nói: "Đợi đã, không phải đã nói là tôi mời khách sao?"
Lục Chấp mang them nhàn nhạt ý cười: "Trước tiên cho cậu nợ."
Giản Úc nghe vậy, trộm mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần sau vẫn nên mời Lục Chấp ăn lẩu đi, cái khác không nói, nhưng giá cả tiện nghi a, dù sao cũng không vượt quá 200 đồng.
Chỉ là, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, hơi hơi mở to mắt nhìn về phía Lục Chấp: "Nợ này, sẽ không tính lãi đấy chứ?"
Lần trước mua kẹo hồ lô, Lục Chấp còn muốn đòi thu lãi, tuy rằng cuối cùng cũng không có đòi tiền của cậu thật.......
Lục Chấp nhìn đôi mắt trong sáng bên trong tràn đầy thấp thỏm của Giản Úc, ý cười càng thêm rõ ràng hơn, vốn dĩ khuôn mặt anh tuấn lại càng thêm rung động lòng người: "Đương nhiên phải tính rồi, còn phải lấy theo giá cao nhất trên thị trường nữa."
Giản Úc: "!!"
Gian thương!
Vậy cậu dứt khoát quỵt luôn, dù sao cũng chỉ còn mười tháng nữa là cậu liền rời đi rồi, đến lúc đó trốn thật xa, để xem làm sao Lục Chấp tìm được cậu.
Chọc Giản Úc đủ rồi, lúc này Lục Chấp mới thong thả ung dung mà đứng lên, nói với cậu: "Đi thôi, về nhà."
Lúc này, người phục vụ vẫn luôn đứng bên cạnh nghe hai vị khách "Tán tỉnh" nhau, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, tích cực đẩy mạnh tiêu thụ nói: "Xin hai vị chờ một lát, nhà hàng chúng tôi bên ngoài trừ bỏ cung cấp phục vụ ăn cơm, còn cung cấp cả phục vụ nghỉ ngơi, trên lầu chính là phòng tình nhân."
Nói xong, cô liền đưa ra cái thẻ phòng, đưa tới giữa bọn họ.
Tuy rằng chỉ là một tấm thẻ không lớn bằng một bàn tay, nhưng cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng.
Giản Úc: "......."
Lục Chấp: "........"
Cho dù tâm tình của bọn họ có tốt cỡ nào, giờ phút này cũng hơi khựng lại vài giây.
Giản Úc phục hồi lại tinh thần, liên tục xua tay: "Chúng tôi không cần."
Người phục vụ tự nhiên là không chịu dễ dàng bỏ lỡ một lần giao dịch như vậy, nhanh chóng mà nói về chỗ tốt của phòng ngủ: "Phòng ngủ tình nhân của chúng tôi chất lượng rất tốt, bên trong có đầy đủ mọi thiết bị hết, tỷ như bồn tắm rộng rãi cho hai người, giường đôi rất lớn đẹp mắt, còn có......."
Còn chưa đợi cô giới thiệu xong, giây tiếp theo, Giản Úc đã một phen kéo Lục Chấp qua, sau đó mang hắn chạy nhanh ra ngoài nhà hàng.
Lục Chấp nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Giản Úc, tùy cậu lôi kéo chính mình đi ra ngoài.
Người phục vụ ở đằng sau đuổi theo vài bước, sau đó liền dừng lại.
Cô có nghĩ trăm lần cũng không ra, rõ ràng hai vị khách hồi nãy nhìn rất ân ái a, bầu không khí giữa hai người vừa nhìn liền thấy rất ngọt ngào, vì sao vừa không muốn tham gia hoạt động, cũng không muốn đi phòng ngủ tình nhân, hơn nữa hình như bộ dáng còn rất kháng cự nữa?
Rốt cuộc rời khỏi nhà hàng, Giản Úc thở ra một hơi rất lớn.
Đêm này đúng là nhận được mười phần giáo huấn, đó chính là về sau lúc muốn vào nhà hàng nào, ngàn vạn lần phải xem đó là loại hình nhà hàng nào mới được, bằng không chờ đón bạn sẽ là một trường hợp vui vẻ mà khó xử như này.
Chờ cậu đã bình tĩnh lại rồi, mới phát giác hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Cậu nhìn qua bên cạnh.
Thì ra chính mình còn đang nắm tay của Lục Chấp á!
Cậu cả kinh, vội vàng buông ra.
Chẳng qua bởi vì nắm đã lâu, nên bên trên còn lưu lại hơi ấm của Lục Chấp.
Giản Úc không khỏi nghĩ, nhiệt độ cơ thể của Lục Chấp thật cao, giống như một máy sưởi ấm hình người vậy.
Đối với người sợ lạnh như cậu, mùa đông chỉ cần tới gần Lục Chấp thì thật sự rất thoải mái.
Lục Chấp lơ đãng nắm tay lại một cái, ngay sau đó lại thả ra bỏ vào túi áo khoác, dò hỏi: "Hiện tại trở về sao?"
Giản Úc gật đầu: "Được ạ."
Nhưng mà giây tiếp theo, tầm mắt của cậu nhìn chằm chằm vào một chỗ bất động, giống như nhìn thấy đồ vật yêu thích, đôi mắt sáng lên.
Lục Chấp theo tầm mắt của cậu mà nhìn qua, sau đó liền thấy một cửa hàng bán thỏ.
Giản Úc nhìn chằm chằm những con thỏ tuyết trắng đó đến xuất thần.
Lúc này, Lục Chấp bên cạnh lên tiếng: "Nếu thích thì mua đi."
Giản Úc ngẩn ra, khó hiểu mà quay đầu nhìn hắn: "Có thể chứ?"
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Giản Úc chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà, không phải anh sợ thỏ sao?"
Lần trước ở trại nuôi ngựa, Tần Diễn có nói qua, Lục Chấp khi còn nhỏ đã từng bị thỏ cắn chảy máu, cho nên đối với thỏ có bóng ma.
Này đại khái coi như là số ít lịch sử đen trong cuộc đời của Lục Chấp đi.
Giản Úc nhớ tới Tần Diễn lúc ấy miêu tả hình ảnh sinh động như thật, liền có chút không nhịn được muốn cười.
Lục Chấp: "......."
Hắn nhíu mày một chút: "Ai nói là tôi sợ thỏ chứ?"
Giản Úc giải thích: "Ở trại nuôi ngựa lần trước, Tần Diễn nói a, không phải lúc đó anh cũng ở đó sao?"
Lục Chấp nhìn Giản Úc đang cố gắng không cười ra tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ là không thích thỏ mà thôi.
Rốt cuộc khi còn nhỏ đã từng bị cắn qua, nghĩ thích thì thật sự không thích nổi, đây cũng là nhân chi thường tình.
Giản Úc mặt mày vẫn là cong cong, thật vất vả mới khắc chế không cười, lúc này mới nói: "Thôi, vẫn là không nên mua."
Dù sao cậu mua về biệt thự để chăm sóc, nếu như ảnh hưởng đến Lục Chấp thì làm sao bây giờ?
"Không có việc gì, muốn mua liền mua."
Nói xong, Lục Chấp đã đi trước một bước về phía cửa hàng bán thỏ.
Thấy thế, đôi mắt Giản Úc sáng ngời, cũng nhanh chóng đi qua.
Đã nói đến nước này rồi, cậu sẽ mua hai con mang về nhà.
Giản Úc bước chân vui sướng, hai ba bước liền đến trước cửa hàng bán thỏ.
Cậu ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát từng cái lồng sắt có con thỏ.
Nhìn nhìn, tự đáy lòng mà cảm thán: "Thật là đáng yêu quá đi."
Những con thỏ này có trắng có đen, tất cả đều là lông xù xù, hai lỗ tai dài dựng thẳng, trong miệng còn đang nhai nhai cái gì đó.
Lục Chấp đứng ở một bên, từ trên cao nhìn xuống Giản Úc.
Lúc này trên trời lại rớt xuống bông tuyết, đậu lên những sợi tóc đen mềm của Giản Úc, cùng với một vòng lông tơ trên mũ lông vũ.
Cậu liền ngồi xổm như vậy trên nền tuyết, một đôi mắt chiếu rọi, trong suốt sáng ngời, cả người đều là thần thái sáng láng.
Lục Chấp không khỏi nghĩ, lúc này Giản Úc nhìn rất giống con thỏ.
Chủ tiệm thấy có sinh ý, liền nhiệt tình nói: "Mua hai con đi, tôi giảm giá cho cậu."
"Cảm ơn." Giản Úc chỉ vào hai con thỏ trong đó, "Tôi muốn con thỏ màu trắng này, cùng con màu xám này."
" Không thành vấn đề, tôi lập tức bắt cho cậu."
Lập tức liền bán được hai con, chủ tiệm đầy mặt đều là vui mừng đi lấy lồng sắt.
Giản Úc từ trên mặt đất đứng dậy, con ngươi sáng lấp lánh mà nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi vừa mới chọn hai con thỏ kia có phải rất đáng yêu hay không?"
Nói xong, cậu mới ý thức được, bản thân nhất thời kích động nên nói sai rồi.
Lục Chấp làm sao có thể cảm thấy một con thỏ đáng yêu chứ?
Ngoài dự đoán chính là, Lục Chấp vậy mà trả lời lại, gằn từng chữ nói: "Ừ, rất đáng yêu."
Nói xong, tầm mắt của hắn dừng lại trên người Giản Úc vài giây rồi mới rời đi.
Giản Úc ngẩn ra.
Lục Chấp cư nhiên cũng cảm thấy con thỏ đáng yêu á?
Hắn không phải là không thích thỏ sao?
Chẳng qua rất nhanh, cậu cũng không có thời gian để tự hỏi nữa.
Chủ tiệm đã lấy lồng tới, nhanh nhẹn mà đem hai con thỏ bỏ vào bên trong, sau đó đưa cho Giản Úc.
Giản Úc thanh toán tiền, rồi ôm hai con thỏ thuộc về mình, nhìn chằm chằm chúng nó, trên mặt đều viết hai chữ vui vẻ.
Lục Chấp chờ cậu thưởng thức đủ rồi, lúc này mới nói: "Đi thôi."
Thời điểm hai người trở về đến biệt thự, xa xa liền thấy được một đôi vợ chồng trung niên đang gây sự ở cổng khu biệt thự, thoạt nhìn như muốn xông vào.
Nhưng mà, khu biệt thự này tấc đất tác vàng, công tác bảo an cũng cực kỳ chuyên nghiệp, khẳng định không thể cho hai người vừa nhìn liền biết không đứng đắn gì kia đi vào khu biệt thự được.
Trong đó có một bảo an thấy xe của Lục Chấp trở về, lập tức chạy chậm lại đây: "Lục tổng."
Lục Chấp dừng xe, hạ cửa sổ xuống: "Làm sao vậy?"
Bản an xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Giản Úc đang ngồi ở ghế phụ một cái, đúng sự thật nói: "Là như này, đôi vợ chồng ở cửa kia nói có việc muốn tìm Giản tiên sinh, vẫn luôn ăn vạ ở cửa khu biệt thự, đuổi như thế nào cũng không chịu đi."
Vốn dĩ Giản Úc đang nhìn chằm chằm vào lồng thỏ, nghe bảo an nhắc đến mình, có chút kinh ngạc mà ngước mắt nhìn qua.
Sau đó liền thấy được ba mẹ Giản.
Giản Úc: "......."
Từ sau lần gặp mặt trước, vì phòng ngừa hai người này đến quấy rầy mình, cậu dứt khoát cho hai người vào sổ đen luôn.
Không nghĩ tới dù không gọi được, cư nhiên trực tiếp tìm đến khu biệt thự luôn.
Nếu bọn họ đã tìm tới cửa rồi, trốn tránh cũng không được. Giản Úc quay đầu nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi đi xử lý một chút, anh về nhà trước đi, chút nữa tôi tự mình về sau."
Dù sao cũng đã tới cửa khu biệt thự rồi, đi bộ về tới nhà cũng chỉ mất mười phút thôi.
Lục Chấp nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng.
Nhưng sau khi Giản Úc xuống xe, hắn lại không có lập tức lái xe rời đi.
Giản Úc xuống xe đi tới trước mặt ba mẹ Giản, lạnh nhạt nói: "Các người tìm tôi có việc gì?"
Mẹ Giản đang cùng bảo an cãi cọ, nghe được thanh âm, liền quay đầu, lập tức mắng Giản Úc: "Được nha Giản Úc, cư nhiên còn có mặt mũi mà xuất hiện? Mày đem số điện thoại của tao với ba mày vào sổ đen phải không?"
Giản Úc nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, làm sao?"
Ba Giản nghe vậy, vô cùng tức giận, ngay lập tức nắm chặt tay.
Nếu không phải cách đó không xa còn có vài bảo an đứng như hổ rình mồi, hắn khẳng định sẽ đấm một quyền lên người của Giản Úc.
Dù thoạt nhìn Giản Úc có hơi ốm yếu, bị gió lạnh thổi sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng là cậu đối với sự táo bạo của ba mẹ Giản lại không có một chút sợ hãi nào cả: "Các người rốt cuộc tìm tôi làm cái gì, không nói thì tôi liền đi."
Hai người này làm gì mà cứ không dứt mãi, cậu còn phải về nhà an bài cho hai con thỏ một nơi ấm áp đâu.
Mẹ Giản chỉ tay vào mặt Giản Úc, ác thanh ác khí nói: "Lần trước không phải đã nói với mày rồi sao? Tao với ba mày gần đây nghèo đến không còn gì để ăn cả, đứa con trai như mày cũng nên làm tròn hiếu đạo đi chứ."
Giản Úc cười lạnh nói: "Tôi không phải cũng đã nói rồi sao? Tôi không có tiền."
Cho dù có, cũng không cho.
Ba Giản nháy mắt bước lại gần sát Giản Úc, hùng hổ: "Giản Úc, mày là thằng chó đẻ, mày có phải thiếu đánh hay không?"
Nếu như là nguyên chủ gặp phải tình huống như vậy, khẳng định đã sớm bị dọa đến hoang mang lo sợ rồi, sau đó lập tức sẽ làm theo yêu cầu của ba mẹ Giản.
Đáng tiếc, hiện tại đứng ở chỗ này là Giản Úc, trong mắt của cậu chỉ tràn đầy không thèm để ý, liền như vậy nhìn ba Giản nói: "Ông thật ra liền nhắc nhở tôi, để xem ngày nào đó liền đi khởi tố đi, liền nói ông ngày thường thích bạo lực gia đình với tôi, tôi muốn giải trừ quan hệ ba con với ông."
Ba Giản nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
Hắn cũng không hiểu có thể giải trừ cái loại quan hệ này hay không, không rõ lắm có phải Giản Úc đang dọa bọn họ hay không.
Chỉ là, vạn nhất thật sự giải trừ được, vậy bọn họ không phải liền mất hoàn toàn một chỗ để đòi tiền hay sao.
Mẹ Giản thấy thế, vội vàng ngăn ba Giản ra phía sau, sau đó thả nhẹ giọng nói với Giản Úc: "Ba con tính tình chính là như vậy, con đừng cùng ông ấy so đo làm gì? Chỉ là, tiểu Úc a, mẹ và ba con lần này thật sự cùng đường rồi, bằng không chúng ta cũng sẽ không tới cầu xin con như vậy."
Giản Úc đứng ở đó, vẫn không nói chuyện.
Mẹ Giản còn tưởng đã nói động được cậu, làm bộ làm tịch mà lau nước mắt, sau đó tiếp tục nói: "Chúng ta thiếu nợ người khác 300 vạn, đối phương nói, chỉ cho chúng ta chuẩn bị trong vòng một tuần. Nếu không gom đủ, liền sẽ chặt đứt một bàn tay của chúng ta."
Giản Úc vốn dĩ muốn ngủ gật luôn rồi, nghe được đến câu cuối rốt cuộc lên tinh thần.
Chỉ thấy cậu chậm rãi nói: "Còn có loại chuyện tốt như vậy?"
Ba Giản, mẹ Giản: "??"
" Giản Úc, cái thằng chó này, hôm nay ông đây đánh chết mày!!!"
Ba Giản rốt cuộc không nhịn được nữa, một quyền liền đánh lên mặt của Giản Úc.
Ngay từ đầu Giản Úc theo bản năng muốn tránh, nhưng sau đó lại không né nữa.
Được rồi, không chừng chịu một quyền này, có thể giải trừ quan hệ với ba mẹ Giản luôn?
Nếu được, thì cũng coi như có lời rồi.
Nhưng mà đau đớn như trong tưởng tượng cũng không có tới.
Giản Úc ngẩn ra, quay đầu lại, sau đó phát hiện không biết Lục Chấp đã xuống xe tới đây từ bao giờ.
Chỉ thấy Lục Chấp dễ như trở bàn tay mà chặn lại nắm đấm của ba Giản, thần sắc lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ba Giản theo bản năng muốn phản kháng, sau đó bị Lục Chấp một chân đá bay qua một bên.
Mẹ Giản thấy chồng bị đánh, vội vàng chạy qua, đem người đỡ dậy.
" Đánh người rồi, đánh người rồi!!!"
Bà kêu trời khóc đất, tính ăn vạ Lục Chấp một bút.
Lúc này, mấy cái bảo an chạy tới, khom người đối với Lục Chấp nói: "Lục tổng."
Mẹ Giản ngừng la hét.
Lục tổng?
Chẳng lẽ đây chính là Lục Chấp.
Bà có chút hoảng sợ mà liếc mắt cẩn thận đánh giá Lục Chấp.
Lục Chấp lạnh lùng mà đứng ở đó, trên mặt âm lãnh, một mảnh mưa gió bão bùng tràn đầy hơi thở chết chóc.
Mẹ Giản lập tức cả thở cũng không dám thở nữa.
Thì ra đây chính là Lục Chấp.
Vợ chồng bọn họ chưa từng gặp qua chân chính Lục Chấp, trước đây bàn bạc về hợp đồng kết hôn, Lục Chấp chưa từng ra mặt lần nào, đều do Trần Hoài thay mặt truyền đạt.
Chẳng qua dù không có chính mặt gặp qua Lục Chấp, nhưng thanh danh Lục Chấp bọn họ cũng từng nghe qua, cũng có nhìn thấy ảnh chụp của Lục Chấp qua các bài báo kinh tế tài chính đưa tin.
Lục Chấp hiện tại chính là người cầm quyền của toàn bộ tập đoàn Lục thị, quyền thế ngập trời, nói một không hai, sao có thể là người mà bọn họ chọc đến được?
Lúc này, trong một mãnh tĩnh lặng như vậy, Lục Chấp chậm rãi mở miệng, thanh âm đáng sợ giống như ác ma đến từ địa ngục: "Nếu các người lại dám đến tìm Giản Úc gây phiền toái, tôi không ngại hiện tại liền chặt luôn tay của các người đâu."
Nói xong, hắn hướng về phía bảo an ra hiệu.
Mấy cái bảo an lĩnh mệnh, kéo ba mẹ Giản ra một góc khuất.
Ba mẹ Giản nháy mắt sợ đến mức tè ra quần, vội vàng quỳ xuống đất xin tha: "Chúng tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa!"
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Xác định không dám nữa?"
Ba mẹ Giản lúc này nào dám phản bác tiếng nào, liên tục bảo đảm: "Xác định, xác định! Chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt Giản Úc nữa!!!"
Lục Chấp ý bảo các bảo an buông hai người kia ra, sau đó không thèm liếc mắt nhìn bọn họ nữa, ngược lại nhìn về phía Giản Úc: "Chúng ta trở về?"
Giản Úc gật đầu: "Vâng."
Vốn dĩ cậu cũng không muốn dây dưa nhiều với ba mẹ Giản, hiện tại Lục Chấp ra tay giải quyết việc này, không thể tốt hơn được.
Hai người một lần nữa trở lại xe.
Lục Chấp khởi động xe, hướng về phía biệt thự bên kia.
Lúc này, Giản Úc mới nói: "Lục tiên sinh, vừa rồi cảm ơn anh."
Nói thật, cậu cũng không nghĩ tới Lục Chấp sẽ ra tay giúp mình, cậu còn tưởng rằng Lục Chấp đã đi rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo, Lục Chấp lại đột nhiên hỏi: "Người kia vừa rồi muốn đánh cậu, vì cái gì lại không né?"
Trong giọng nói này hình như có chút trách cứ? Hay là mặt khác cảm xúc?
Giản Úc có chút ngây ngẩn cả người, nghĩ nghĩ, đúng sự thật trả lời: "Tôi chỉ nghĩ, nếu hôm nay bị bọn họ đánh, chờ về sau có tố cáo bọn họ, tôi cũng là người có lợi hơn."
Lục Chấp nhíu nhíu mày: "Lần sau không được như vậy nữa."
Thân thể Giản Úc gầy yếu như vậy, ngày thường một trận gió nhẹ cũng có thể thổi ngã được, làm sao có thể chịu được một quyền như vậy?
Tự dưng bị giáo huấn một hồi, Giản Úc cũng không dám tranh luận, ngoan ngoãn mà trả lời: "Vâng."
Dù sao mặc kệ thế nào, cậu biết Lục Chấp quan tâm như vậy là xuất phất từ góc độ của cậu, mới có thể nói ra những lời như thế.
Lúc này, Lục Chấp lại nói: "Ba mẹ cậu trước kia thường xuyên đánh cậu sao?"
Giản Úc không biết nguyên chủ trước kia có bị đánh hay không, nhưng chính cậu thì đã bị đánh rồi.
Ở thế giới trước, vị mẹ nuôi kia của cậu vì không tìm được cảm hứng, lâu lâu cảm xúc sẽ bị mất khống chế, sau đó liền cần phải có cái gì đó để phát tiết.
Giản Úc tự nhiên liền trở thành cái kẻ xui xẻo đó ---------
Có lúc là đang ăn cơm, đột nhiên bàn ăn bị lật ngược, cũng có khả năng khi đánh đàn bị sai nhịp nào đó, sau đó bà sẽ dùng roi mây đánh cậu một trận, hoặc là bị nhốt vào tầng hầm ẩm ướt, sau đó cả ngày không được ăn cơm uống nước........
Quá nhiều, nhiều đến nổi chỉ tùy tiện nghĩ tới, những ký ức kia liền chen chúc mà đến, nhất nhất mà xuất hiện trước mặt cậu.
Lúc Giản Úc nhớ lại, cậu tựa người vào ghế ngồi, rũ mắt, thấy không rõ được cảm xúc nơi đáy mắt.
Lục Chấp liếc nhìn Giản Úc một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Sau một lúc lâu, Giản Úc nâng mắt lên, cười một chút, trả lời lại vấn đề vừa nãy: "Còn tốt, không có bị đánh."
Những sự tình kia đều là của đời trước rồi, cậu nếu còn canh cánh trong lòng, khó chịu vẫn chính là bản thân thôi.
Còn không bằng ở một năm kế tiếp này, phải hưởng thụ sinh hoạt thật tốt, không uổng công cậu xuyên qua đây.
Cậu thậm chí cảm thấy chuyện xuyên thư này, là do ông trời thấy đời trước cậu quá đáng thương, sau đó bồi thường lại cho cậu.
Rốt cuộc trong khoảng thời gian này, cậu sống thật sự rất vui sướng, gặp được rất nhiều người tốt, trong đó bao gồm cả Lục Chấp.