Trần Hoài chạy tới, hơn nữa còn đang canh giữ ở đại sảnh tầng 1, thấy Lục Chấp, lập tức nghênh đón: "Lục tổng."
Đôi mắt Lục Chấp lạnh lẽo thấu xương, thanh âm tàn nhẫn: "Cố Bắc đâu?"
Trần Hoài biết sự việc lần này không phải nhỏ, rất nhanh đã khom người trả lời: "Ở góc bồn hoa, người của chúng ta canh chừng."
Trong mắt Lục Chấp cuồn cuộn sương đen, khiến người khác sợ hãi, hắn trầm giọng mà ra lệnh: "Phế một tay của hắn."
Vết thương trên cánh tay kia của Giản Úc, chỉ cần nghĩ tới, đều khiến cho lòng hắn khó chịu muốn mệnh.
Trần Hoài sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Vâng, Lục tổng."
Rất nhanh, Trần Hoài theo cửa hông bên cạnh khách sạn ra ngoài.
Không lâu sau, bên ngoài truyền ra một tiếng kêu to vô cùng thê lương, là tiếng kêu của Cố Bắc.
Một hồi thì im bặt, hẳn là ngất đi rồi.
Quả nhiên, Trần Hoài hồi báo: "Lục tổng, Cố Bắc ngất xỉu rồi."
Lục Chấp không chút lưu tình nào nói: "Dùng nước lạnh cho hắn tỉnh lại. Nếu lại hôn mê, thì lại tiếp tục dội nước."
Trần Hoài lập tức lĩnh mệnh, không dám cãi lời Lục Chấp chút nào.
Anh đã rất lâu không nhìn thấy Lục tổng tức giận như vậy, nói đúng ra, là căn bản chưa từng thấy qua, rốt cuộc ngày thường Lục tổng đều là một bộ không vui không buồn, dù cho muốn trừng phạt ai đó, cũng vô cùng vân đạm phong khinh*.
* Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục tổng tức giận rõ ràng như vậy, ánh mắt hung ác, sắc mặt căng chặt, như hận không thể đem Cố Bắc nghiền xương thành tro vậy.
Lúc này, đại sảnh khách sạn đã bị phong tỏa.
Tần Diễn cùng Lâm Bác Vũ phụ trách đem tất cả mọi người rời khỏi, sau đó quay trở lại đại sảnh.
Tần Diễn bước vài bước đến bên cạnh Lục Chấp, lo lắng nói: "Anh Lục, anh dâu hiện tại sao rồi?"
Thanh âm Lục Chấp phá lệ trầm: "Ngủ rồi."
Nghe được lời này, Lâm Bác Vũ có chút lo lắng, rốt cuộc hắn vẫn là bác sĩ, đối với phương diện này vẫn mẫn cảm hơn nhiều.
Theo hắn thấy, lấy thể chất của Giản Úc, lần này khẳng định sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy.
Đầu tiên là bị hạ thuốc, sau đó thể lực bị tiêu hao quá mức, lại ngâm nước lạnh lâu như vậy, dù là người bình thường thể chất tốt cũng bị lăn lộn khổ sở một phen, huống chi là một người dễ bị bệnh như Giản Úc.
Chuyện này thật sự là chuyện lớn rồi.
Rất nhanh, chuyện này đã truyền tới tai Lục Thiệu Hoa cùng Triệu Mộ Nhã.
Nửa giờ sau, hai người chạy tới khách sạn.
Sắc mặt Triệu Mộ Nhã khó coi, vừa vào đại sảnh khách sạn đã mở miệng chất vấn Lục Chấp: "Anh của cậu đâu? Cậu đem anh cậu làm gì rồi?"
Trong mắt Lục Chấp đầy ý lạnh: "Lo lắng cái gì, còn chưa có chết đâu."
Triệu Mộ Nhã vừa nghe lời này, nháy mắt bạo phát, một gương mặt mỹ lệ cũng vặn vẹo mấy phần: "Cậu nói lời này là có ý tứ gì? Cậu rốt cuộc làm gì rồi?"
Lúc này, Tần Diễn đứng một bên nhìn không được nữa, bất mãn nói: "Không phải nói chứ, dì Triệu, vừa tới liền hỏi con trai của dì như thế nào. Sao dì không hỏi xem hắn làm gì với anh dâu rồi, hắn là tên khốn dám hạ dược anh dâu đấy, quả thật mẹ nó giống như mấy đứa tâm thần vậy!!"
Triệu Mộ Nhã nháy mắt nhìn về phía hắn: "Con cháu Tần gia không có giáo dưỡng như vậy sao? Chuyện của nhà chúng tôi liên quan gì đến cậu mà xen miệng vào?"
Tần Diễn không phục, còn muốn nói gì đó, kết quả bị Lâm Bác Vũ kéo qua một bên, chỉ có thể từ bỏ.
Triệu Mộ Nhã lại lần nữa nhìn về phía Lục Chấp, vô tình nói: "Tôi hỏi lại lần nữa, anh của cậu đâu?"
Đúng lúc này, bên ngoài cửa hông lại truyền đến một trận kêu thê lương của Cố Bắc.
Tức khắc Triệu Mộ Nhã vô cùng lo lắng mà từ cửa hông đi qua.
Lúc này, Lục Thiệu Hoa trước sau vẫn chưa nói một lời cuối cùng cũng đi tới, nói với Lục Chấp: "Con cũng đừng có làm quá mức."
Lục Chấp lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Ông tính cầu tình cho Cố Bắc?"
Tất nhiên là Lục Thiệu Hoa không có khả năng sẽ cầu tình cho Cố Bắc, dù cho hắn có hồ đồ như thế nào, nhưng khẳng định vẫn sẽ đứng về phía con trai ruột của mình, hắn xụ mặt nói: "Mặc kệ thế nào, ngoài mặt vẫn nên làm cho thỏa đáng mới được."
Thanh âm Lục Chấp lạnh thấu xương: "Việc hôm nay sẽ không bỏ qua."
Lục Thiệu Hoa há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, coi như bản thân không biết chuyện này.
Triệu Mộ Nhã lao ra nhìn thấy thảm trạng của Cố Bắc, hốc mắt lập tức đỏ lên, bà chạy ngược lại lần nữa vào trong đại sảnh, chỉ vào Lục Chấp nói: "Lục Chấp, nhanh chóng kêu người đưa anh trai cậu vào bệnh viện!"
Bà biết rõ, nếu Lục Chấp không chấp thuận, hôm nay bà không thể mang Cố Bắc đi được.
Lục Chấp căn bản không thèm để ý lời nói của bà, mà lạnh lùng nói: "Vừa vặn các người đều ở đây, tôi tuyên bố luôn, từ hôm nay trở đi, Cố Bắc không bao giờ được bước chân vào Lục gia nửa bước."
Triệu Mộ Nhã không dám tin, nói: "Cậu muốn đuổi anh trai cậu ra khỏi Lục gia? Ai cho cậu cái quyền đó hả?"
Lục Chấp cười lạnh một tiếng: "Người nào không phục, có thể phản đối thử xem."
Triệu Mộ Nhã lập tức đưa mắt về phía Lục Thiệu Hoa, kết quả người này làm bộ lơ đãng mà tránh đi tầm mắt của bà.
Triệu Mộ Nhã lập tức gấp lên, hình tượng phu nhân hào môn ngày xưa rách nát không ít, bà trừng mắt nhìn Lục Thiệu Hoa: "Lúc kết hôn, ông đã đáp ứng tôi như thế nào? Ông nói sẽ đem Cố Bắc như con trai ruột mà đối đãi!"
Lục Thiệu Hoa không nói một lời.
Triệu Mộ Nhã chỉ có thể lại một lần nữa đưa mắt dời về phía Lục Chấp: "Chuyện này tôi không đồng ý!"
Lục Chấp không chút dao động nào: "Bà không đồng ý có hữu dụng không?"
Triệu Mộ Nhã thiếu chút nữa không thở nổi: "Lục Chấp, cậu......."
Lục Chấp mắt lạnh nhìn chằm chằm bà: "Không chỉ có như vậy, vì đề phòng bà còn trộm tiếp tế cho Cố Bắc, tài sản trên danh nghĩ của bà, cũng sẽ tạm thời do tôi bảo quản."
Nói là bảo quản, kỳ thật chính là biến tướng tịch thu.
Triệu Mộ Nhã trăm triệu lần không thể tưởng tượng được Lục Chấp sẽ máu lạnh như vậy, nhất thời bi phẫn đan xen mà hét: "Lục Chấp, cậu chẳng lẽ đã quên rằng tôi là mẹ cậu sao?"
Lục Chấp như nghe thấy một chuyện cười vậy, nhếch miệng: "Thật là một vấn đề hay. Vậy bà có nhớ tôi là con trai của bà không?"
Vấn đề này vừa ra.
Triệu Mộ Nhã ngây người trong chớp mắt, bà cũng không có đủ tự tin để trả lời Lục Chấp, bởi vì từ trước đến nay bà không hề quan tâm đến đứa con thứ hai này.
Từ lúc Lục Chấp sinh ra đến nay, bà chưa từng để Lục Chấp vào mắt, trước nay đều xem Lục Chấp như là một sự sỉ nhục của bản thân.
Triệu Mộ Nhã mở miệng rất nhiều lần, cuối cùng thay đổi đề tài: "Cố Bắc là anh trai của cậu, cậu phải nhường nó một chút!"
Tần Diễn vốn dĩ vẫn luôn bị Lâm Bác Vũ lôi kéo, nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được nữa, vọt lại đây: "Tôi đệt! Bà nói chuyện có thể chừa lại chút liêm sỉ được không hả? Ông đây thật sự là không nghe nổi nữa rồi! Hai người đều là con trai của bà, bà có thể đừng bất công như vậy được không? Hơn nữa, Cố Bắc hoàn toàn là một tên khốn, ngay cả một đầu ngón tay của anh Lục chúng tôi còn không xứng để so! Tôi vẫn luôn không hiểu rốt cuộc bà làm mẹ như thế nào, không cần một đứa con trai ưu tú, lại đi cưng chiều một tên rác rưởi thành bảo bối!"
Tần Diễn vừa nói ra lời, thiếu chút nữa làm Triệu Mộ Nhã tức đến hôn mê bất tỉnh: "Cậu, cậu........"
Tần Diễn tiếp tục nói: "Tôi cái gì mà tôi hả? Bà có rảnh thì tự thanh tỉnh đầu óc của mình đi, nếu không phải do bà, tuổi thơ của anh Lục sao có thể cô độc như vậy được chứ? Lúc ấy hắn luôn một lòng muốn làm cho người mẹ như bà vui vẻ, cố tình bà lại như bị mù nhìn không thấy! Mắt của bà có phải bị tật hay không hả?......"
Lúc này, Lục Thiệu Hoa không thể không đứng ra nói: "Tần Diễn, cậu nói chuyện chú ý một chút."
Tần Diễn đầy mặt tức giận: "Tôi chú ý cái rắm á! Đều làm ba mẹ như nhau, ba mẹ như các người, so với ba mẹ của tôi kém một trăm lần! Ba mẹ tôi sẽ không bao giờ ngó lơ con cái của mình, càng sẽ không bất công!!"
Nghe đến đó, Lục Thiệu Hoa tức khắc cũng có chút hổ thẹn, liếc nhìn Lục Chấp một cái.
Lục Chấp không muốn để ý đến trận khôi hài này nữa.
Nên xử lý cũng đã xử lý tốt rồi, hắn lưu lại chỗ này cũng không có ích gì.
Hắn một lòng chỉ nhớ tới Giản Úc đang ở trên tầng, vì thế mặt không biểu tình mà xoay người, đi về phía thang máy, đem những hỗn loạn sau lưng vứt bỏ lại.
Hắn đi vào thang máy, một đường đi tới tầng 5, sau đó bước ra khỏi thang máy.
Người đàn ông đứng trước cửa phòng thấy hắn đi tới, lập tức khom lưng hô: "Lục tổng."
"Ừ."
Lục Chấp nhìn thẳng, đẩy cửa phòng đi vào.
Sau khi vào phòng, hắn đi nhanh tới mép giường, xem xét tình huống của Giản Úc.
Giản Úc vẫn ngủ như cũ, đầu của cậu chôn sâu vào gối đầu trắng tinh, lông mi dài ở dưới mi mắt tạo ra hai cái bóng mờ.
Sắc mặt cậu tái nhợt, môi ngày thường hồng nhuận hiện tại lại có chút khô khốc, cả người thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Lục Chấp lẳng lặng đứng nhìn cậu vài giây, nghĩ có nên đánh thức cậu dậy hay không, để cậu trước tiên ăn gì đó, hoặc uống miếng nước.
Trong phòng kéo kín rèm, có chút tối tăm.
Lục Chấp ngồi xuống mép giường, vươn ngón tay thon dài, mở đèn đầu giường lên.
Nhưng mà, cũng chính vì hắn tới gần Giản Úc một ít như vậy, mới nhận ra không thích hợp.
Ngày thường lúc Giản Úc ngủ, hô hấp rất nhẹ nhàng, biểu tình điềm đạm.
Nhưng lúc này, hô hấp của cậu có chút nặng, mày cũng hơi nhíu lại, như có chút không thoải mái.
Phản ứng đầu tiên của Lục Chấp là duỗi tay thử độ ấm trên trán của cậu.
Giây tiếp theo, thần sắc của hắn nháy mắt thay đổi.
Giản Úc phát sốt.
Động tác Lục Chấp nhanh chóng, một phen kéo chăn trên người Giản Úc ra, muốn đem người bế lên.
Ngay sau đó, hắn ngừng lại một chút.
Hiện tại Giản Úc chỉ mặc một cái áo dài tắm, khả năng sẽ cảm thấy lạnh.
Lục Chấp không chút nào do dự, lập tức cởi tây trang của mình, khoác lên người Giản Úc, lúc này mới đem người ôm lên.
Lúc Giản Úc bị bế lên, cậu lờ mờ tỉnh lại.
Cậu nâng mí mắt tựa ngàn cân của mình lên, mở mắt ra, quan sát tình huống xung quanh.
Cậu phát hiện Lục Chấp đang ôm cậu, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Cậu muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng đau quá, tiếng đầu tiên vậy mà không thể phát ra âm thanh được, cậu ngừng một chút, lại lần nữa muốn lên tiếng, lần này rốt cuộc thành công, chỉ là thanh âm có chút nghẹn ngào: "Lục tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?"
Lục Chấp vừa đi đến thang máy, vừa rũ mắt nhìn cậu một cái: "Tỉnh rồi sao? Cậu phát sốt, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Cơn buồn ngủ của Giản Úc biến mất, lúc này mới phát giác được cả người mình đều mơ mơ hồ hồ, đầu cũng rất đau, cổ họng cũng đau.
Cậu không có sức lực để nói nữa, vì thế chỉ có thể uể oải mà rúc vào lòng của Lục Chấp.
Lục Chấp mang theo Giản Úc xuống lầu.
Trong đại sảnh.
Lục Thiệu Hoa bọn họ đã rời đi.
Chỉ có Tần Diễn còn đứng ở kia mà tức giận bất bình mắng: "Tôi còn chưa có nói xong đâu? Bọn họ vậy mà đi rồi!"
Lâm Bác Vũ ở một bên mà khuyên nhủ: "Được rồi, cậu cũng nói ít đi vài câu đi, Cậu vừa nói những lời khó nghe như vậy, không sợ dì Triệu tới nhà cậu cáo trạng sao?"
Tần Diễn một bộ dạng trời không sợ đất không sợ: "Tôi nói đều là sự thật, bà ta cáo trạng thì làm sao? Mẹ của tôi cũng không phải không hiểu lý lẽ giống như bà ta vậy, còn nữa......."
Tần Diễn còn chưa nói xong, liền thấy Lục Chấp đang ôm Giản Úc từ trong thang máy đi ra, hắn nháy mắt quên luôn lời mình định nói, vài bước đã đi tới bên cạnh bọn họ: "Anh Lục, anh mang anh dâu đi đâu vậy? Hai người phải về nhà sao?"
Thần sắc Lục Chấp ngưng trọng: "Giản Úc phát sốt rồi, tôi phải đưa cậu ấy đi bệnh viện."
"Phát sốt?!" Tần Diễn một bên dậm chân, một bên nói: "Để em lái xe tới!"
Lâm Bác Vũ không nghĩ sự tình mình lo lắng vẫn xảy ra, cũng nhanh chóng đi theo.
Đoàn người hỏa tốc chạy tới bệnh viện.
Trong phòng bệnh.
Lục Chấp thật cẩn thận mà đặt Giản Úc lên giường bệnh, sau đó hỏi cậu: "Có chỗ nào đặc biệt không thoải mái hay không?"
Giản Úc cảm giác đầu mình vẫn còn choáng váng, căng cứng, suy nghĩ đều có chút mơ hồ, cậu máy móc gật gật đầu: "Có chút."
Thân thể cậu mềm như bông, có cảm giác phiêu phiêu như đang bay, lại có chút nặng như sắt, thật sự là hỗn loạn, không rõ ràng.
Cậu uể oải mà rũ mắt, trong đôi mắt cũng không còn ánh sáng như xưa.
Thần sắc Lục Chấp càng ngày càng trầm, xoay người sang chỗ khác, đang muốn hỏi bác sĩ làm gì mà còn chưa đến.
Lúc này, Lâm Bác Vũ gọi tới một bác sĩ đang trực ban.
Bác sĩ đi vài bước tới giường bệnh, bắt đầu xem xét tình huống của Giản Úc.
Cuối cùng đưa ra kết luận: "Là nhiễm lạnh dẫn dến cảm mạo phát sốt, trước truyền một bình thuốc xem hiệu quả đã."
Rất nhanh, bác sĩ đi ra ngoài, sau đó có một y tá mang theo chai thuốc vào phòng bệnh.
Y tá bắt đầu chuẩn bị giúp Giản Úc truyền dịch.
Giản Úc mơ mơ hồ hồ, tùy ý để y tá lấy tay của chính mình, sau đó ghim kim lên.
Trước kia Lục Chấp nhìn đến trường hợp như thế này, trong lòng cũng không có dao động quá nhiều, nhưng giờ khắc này, hắn lại cảm giác như bản thân cũng đang chịu giống vậy.
Giản Úc khẳng định sẽ rất đau nhỉ?
Tay Giản Úc nhỏ gầy như vậy, yếu ớt như vậy, sao có thể chịu nổi ba ngày hai bận ghim kim truyền dịch chứ?
Mỗi một lần trên đó lưu lại một lỗ kim, chính là một lần gian nan chịu tra tấn.
Y tá ghim kim và treo bình thuốc xong cũng đi ra ngoài.
Lục Chấp nói với Lâm Bác Vũ và Tần Diễn: "Các cậu cũng đi ra ngoài đi, nơi này có một mình tôi là được rồi."
Tần Diễn lưu luyến không rời mà nhìn vài lần, sau đó mới đi theo Lâm Bác Vũ ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh nhất thời cũng chỉ còn lại hai người.
Giản Úc nằm ở trên giường, che miệng lại, ho hai tiếng.
Cậu không dám ho quá sức, lo lắng sẽ dẫn phát ra bệnh hen suyễn, cho nên mỗi lần ho đều mang theo áp lực.
Trong lòng Lục Chấp căng thẳng, đi qua, ngồi ở mép giường, sau đó nhỏ giọng hỏi cậu: "Muốn uống chút nước hay không?"
Giản Úc vô lực mà lắc lắc đầu.
Thoạt nhìn cậu đặc biệt không có tinh thần, Lục Chấp liền không hỏi thêm cái gì nữa, chỉ là yên lặng ngồi bên cạnh cậu.
Trong phòng bệnh nhất thời an tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài trời mưa, còn có gió, giọt mưa va vào cửa sổ, lưu lại nhiều vệt nước.
Lục Chấp nhìn thoáng qua cửa sổ, sau đó thả nhẹ động tác, chỉnh chăn lại cho Giản Úc.
Lông mi Giản Úc rung nhẹ một chút, muốn nói cái gì, nhưng cổ họng quá đau, nói chuyện liền sẽ rất khó chịu.
Lục Chấp trấn an cậu: "Không muốn nói thì đừng nói, nếu cậu muốn ngủ thì ngủ một giấc. Có tôi ở đây rồi."
Giản Úc nhẹ nhàng mà chớp chớp mắt.
Có lẽ trong phòng bệnh quá mức an tĩnh, cũng có lẽ vì câu "Có tôi ở đây rồi" của Lục Chấp mang lại sức mạnh bình ổn tâm tình.
Chậm rãi, Giản Úc lại một lần nữa ngủ rồi.
Sau khi Giản Úc ngủ, trong phòng bệnh càng thêm yên tĩnh.
Lục Chấp ngước mắt nhìn vào bình truyền dịch, nhìn từng giọt từng giọt nước thuốc chảy vào trong mạch máu trên mu bàn tay của Giản Úc, sau đó truyền đến các nơi trong thân thể cậu.
Ngày mưa, nước thuốc cũng sẽ trở nên lạnh lẽo.
Giản Úc sợ lạnh như vậy, có thể cảm thấy nước thuốc chảy vào thân thể của mình cũng thật lạnh không?
Giây tiếp theo, Lục Chấp duỗi tay, nhẹ nhàng cầm lên ồng truyền dịch.
Nhiệt độ cơ thể của hắn vốn đã cao, như vậy, nước thuốc đi qua lòng bàn tay hắn cũng sẽ trở nên ấm áp hơn, sau đó mới chậm rãi chảy vào trong thân thể của Giản Úc.......
Gần một giờ sau, chai nước thuốc cũng gần được truyền xong.
Lục Chấp ấn chuông trên đầu giường.
Rất nhanh, có y tá vặn then chốt cửa, chuẩn bị mở cửa tiến vào.
Lục Chấp buông lỏng ống truyền dịch, đứng dậy đi qua một bên.
Y tá tiến vào, nhìn thoáng qua bình thuốc đang treo, nói: "Bây giờ tôi sẽ rút kim."
Động tác này của cô, làm Giản Úc trên giường tỉnh lại, mở bừng mắt.
Lục Chấp trước tiên hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Giản Úc nhấp miệng một chút: "Vẫn có chút không thoải mái."
Những lần cảm mạo trước, cũng là tới nơi này truyền dịch, chỉ cần truyền xong, đều sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.
Nhưng lần này, cậu bệnh quá mức lợi hại, một bình dịch truyền xong, không chỉ không tốt hơn, ngược lại đầu óc càng thêm mê man, động một chút là váng đầu mắt hoa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
3. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Y tá thu thập xong, đứng dậy nói: "Tôi lập tức gọi bác sĩ vào."
Chỉ chốc lát sau, Lâm Bác Vũ đã đổi một áo blouse trắng đi đến, đêm nay tới lượt hắn trực ban, cho nên vừa nãy vẫn luôn ở trong văn phòng.
Hắn xem xét tình huống Giản Úc một chút, sau đó nói: "Dựa theo bệnh trạng trước mắt, thì rất khó để trong thời gian ngắn tốt lên được, cho nên vẫn sẽ cho thuốc uống, sau đó về nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Lục Chấp gật đầu: "Vậy cậu đi lấy thuốc đi."
Cuối cùng Lục Chấp mang theo Giản Úc về biệt thự.
Lúc hắn ôm Giản Úc vào nhà, dì Trương hoảng sợ, vội vàng tiến đến quan tâm hỏi: "Giản tiên sinh làm sao vậy?"
Lục Chấp trầm giọng nói: "Bị cảm rồi, dì đi nấu cho cậu ấy một tí cháo, bên trong bỏ nhiều nguyên liệu bổ sung dinh dưỡng một chút."
Dì Trương lập tức gật đầu: "Được được được, tôi đi liền đây."
Lục Chấp ôm Giản Úc đi lên phòng ngủ lầu hai, sau đó tay chân nhẹ nhàng mà đặt cậu lên giường.
Giản Úc được đặt lên giường, lại ho khan vài tiếng.
Về tới nơi quen thuộc, cậu đem bản thân bọc thành một cục, cuộn tròn trong ổ chăn.
Sau đó lại một trận ho khan.
" Khụ khụ khụ......."
Lục Chấp nhanh chóng mà ngồi xuống mép giường, ở trên lưng cậu vỗ vỗ: "Đợi lát nữa ăn chút gì đó, sau đó uống thuốc trị cảm."
Giản Úc thật vất vả mới ngừng ho được.
Lông mi cậu ướt dầm dề một mảnh, thở hổn hển nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, tôi khát nước, có thể lấy giúp tôi một ly nước không?"
Lục Chấp nhìn Giản Úc yếu ớt, gật đầu: "Được."
Loại thời điểm này, đừng nói là lấy dùm cậu một ly nước, cho dù Giản Úc đưa ra một ít yêu cầu khó có thể thực hiện được, chỉ sợ hắn cũng sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Không bao lâu sau, dì Trường đã làm xong một chén cháo gạo hạt kê, bên trong còn cho một ít táo đỏ, cẩu kỷ v v, nguyên liệu rất phong phú.
Lục Chấp nhận chén cháo, sau đó đi vào phòng.
Đầu tiên hắn để chén cháo lên tủ đầu giường, sau đó nâng Giản Úc ngồi dậy, lót cho cậu một cái gối sau lưng, lúc này mới một lần nữa cầm chén cháo lên.
Hắn dùng muỗng quấy một chút, sau đó múc một muỗng, đưa đến bên miệng Giản Úc, giọng nói nhu hòa: "Đến, ăn một chút đi."
Tuy rằng đầu Giản Úc có chút mơ mơ hồ hồ, nhưng cậu vẫn thấy được động tác của Lục Chấp, ngây người chớp mắt một cái.
Cậu nhanh chóng nói: "Lục tiên sinh, tôi tự mình ăn là được rồi."
Nói xong, cậu lấy tay từ trong chăn ra, muốn nhận chén.
Lục Chấp nói: "Tự cậu có thể chứ?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Có thể. Không phải vừa rồi tôi cũng tự mình uống nước sao?"
Lục Chấp cẩn thận mà đánh giá cậu một cái, xác định cậu có thể bưng chén được, sau đó mới đưa chén cho cậu: "Coi chừng nóng."
Giản Úc nhận chén, có chút chậm rì rì mà chớp chớp mắt, sau đó nhìn thoáng qua Lục Chấp.
Không hiểu sao cậu cảm thấy lần này cậu bị bệnh, Lục Chấp trở nên dịu dàng hơn rất nhiều?
Giản Úc thu hồi ánh mắt, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng mà uống một chút.
Cậu vừa uống cháo, vừa dùng đầu óc không quá thanh tỉnh mà tự hỏi.
Hiện tại Lục Chấp dịu dàng như vậy, có phải nên nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu với hắn không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Giản Úc nâng mắt lên, lại lần nữa nhìn về phía Lục Chấp, chậm rãi mở miệng: "Lục tiên sinh, hiện tại tôi bị bệnh rồi, hơn nữa còn rất khó chịu......."
Nói tới đây, cậu đúng lúc mà ngừng lại, chờ phản ứng của Lục Chấp.
Ánh mắt Lục Chấp quả nhiên sâu hơn không ít: "Ừm?"
Giản Úc chậm rãi bổ sung lời kế tiếp: "Cho nên mấy ngày nay, tôi có thể không cần uống thuốc bổ hay không? Thuốc kia thật sự đắng lắm."
Nói xong, cậu nhìn Lục Chấp không chớp mắt.
Cậu vốn dĩ có một bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn, hiện tại lại bị bệnh, càng đáng thương vô cùng.
Lục Chấp nhìn Giản Úc, nhíu mày, sau đó không chút lưu tình nào mà trả lời: "Không được."
Giản Úc vẫn không buông tha nói: "Nhưng mà hiện tại tôi bị bệnh mà."
Lục Chấp nhàn nhạt nói: 'Chính là bởi vì bị bệnh, cho nên càng phải uống thuốc bổ."
Giản Úc: "......"
Được rồi.
Quả nhiên dịu dàng gì đó, đều là ảo giác cả.
Cậu rũ mắt, rầu rĩ không vui mà uống cháo, cảm giác hình như đầu càng đau hơn hồi nãy một ít.
Editor có lời muốn nói:
Vậy mà anh bảo dù cho Giản Úc đưa ra yêu cầu khó cỡ nào cũng đồng ý hết. Anh lừa người dễ sợ