Giản Úc và Lục Chấp mang theo Lạc Lạc rời khỏi cô nhi viện.
Theo thường lệ, Lục Chấp ở phía trước lái xe, còn Giản Úc và Lạc Lạc ngồi ở hàng ghế sau.
Tính tính Lạc Lạc trầm mặc hướng nội, bé đeo cặp sách nhỏ của mình, ngồi ở trên ghế, cúi đầu, cũng không dám nhìn nhiều.
Giản Úc có chút muốn làm cho Lạc Lạc tự nhiên hơn, vì thế cậu liền bắt chuyện: "Lạc Lạc, con có thích thứ gì hay không, lát nữa về nhà mới, chúng ta sẽ mua vài thứ cho con rồi về nhà nhé."
Lạc Lạc im lặng lắc đầu, lập tức ý thức được mình phải nói chuyện, vì thế bé mở miệng: "Không mua."
Giản Úc xoa xoa đầu Lạc Lạc: "Sao lại không mua? Bây giờ con mới chỉ sáu tuổi thôi, là độ tuổi nên chơi đồ chơi. Con muốn chơi cái gì, ba có thể mua cho con."
Lạc Lạc nghe được đồ chơi, trong mắt có mong chờ, nhưng vẫn không gật đầu ngay, mà cẩn thận hỏi: "Nhưng... thật sự có thể mua sao ạ?"
Giản Úc có chút đau lòng cho đứa nhỏ hiểu chuyện này, vì thế cậu trịnh trọng gật đầu: "Đương nhiên có thể rồi."
Cuối cùng Lạc Lạc cũng cười cười, lộ ra chút ngây thơ của một đứa nhỏ nên có.
Vì thế Giản Úc nói với Lục Chấp đang ngồi ở ghế lái phía trước: "Lục Chấp, chúng ta đi trung tâm thương mại một chuyến đi."
Lục Chấp gật đầu: "Ừ."
Nói xong, hắn lái xe về phía một trung tâm thương mại gần đó.
Chẳng bao lâu, một nhà ba người đã đến trung tâm thương mại.
Nơi này rất lớn, tổng cộng có bảy tám tầng, có thể nói là rực rỡ muôn màu.
Giản Úc nắm tay Lạc Lạc, bắt đầu tìm khu vực bán đồ chơi.
Lục Chấp thì lẳng lặng đi theo bên cạnh bọn họ.
Giản Úc nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã nhìn thấy nơi bán đồ chơi.
Đôi mắt cậu sáng lên, dắt Lạc Lạc đi về phía bên đó: "Đây, con chọn thứ con thích đi."
Sau khi Lạc Lạc đến cửa hàng đồ chơi, nhất thời bé cũng có chút hoa cả mắt.
Bé chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đồ chơi như vậy, có hơi ngạc nhiên mà há hốc miệng.
Chẳng qua bé cũng không giống với mấy đứa trẻ khác chọn lung tung, mà chỉ cầm một chiếc xe nhỏ lên.
Giản Úc khom lưng hỏi Lạc Lạc: "Mua cái này thôi sao?"
Lạc Lạc gật đầu một cái: "Dạ."
Bé không phải là đứa trẻ tùy hứng đua đòi, không thể muốn làm gì thì làm được.
Giản Úc cười cổ vũ nói: "Đừng khách khí như vậy, con có thể chọn thêm mấy thứ cũng được."
Giản Úc cảm thấy tính cách của Lạc Lạc quá mức dè dặt và thận trọng, không có cảm giác được chiều chuộng và yêu thương như những đứa trẻ khác.
Cho nên, cậu muốn đối tốt với Lạc Lạc hơn một chút nữa, để cho bé có thể mở lòng, có được sự vui vẻ nên có của một đứa trẻ.
Lạc Lạc cẩn thận đánh giá Giản Úc, thấy bộ dáng Giản Úc vui vẻ hiền lành, còn dùng ánh mắt cổ vũ nhìn bé, vì thế bé hơi buông lỏng, đi qua chọn đồ chơi một lần nữa.
Lần này, Lạc Lạc chọn bốn năm món, mỗi một món đều là thứ bé rất thích.
Trong quá trình Lạc Lạc chọn, Giản Úc và Lục Chấp cứ đứng cạnh nhau như vậy, nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, một gương mặt cong cong, ấm áp như gió xuân, một thần sắc nhàn nhạt, khí thế cường đại mà trầm ổn.
Lạc Lạc nhìn thoáng qua hai người ba mới của bé, đột nhiên có cảm giác rõ ràng vô cùng, đó là từ nay về sau bé thật sự có nhà rồi.
Sau khi rời khỏi khu vực đồ chơi, một nhà ba người thuận tiện đi dạo trong trung tâm, tiện đường ghé qua một cửa hàng bán đồ chiên.
Giản Úc vừa nhìn thấy cửa hàng này, liền hưng phấn lên.
Hôm qua cậu cũng mua mấy món chiên để ăn, còn chưa ăn đã nghiền, hôm nay vừa vặn có thể ăn thêm một chút.
Lục Chấp chú ý tới tầm mắt của cậu, lạnh nhạt nhắc nhở: "Không thể mua."
Trong mắt Giản Úc có nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"
Lục Chấp giải thích: "Hôm qua em vừa mới ăn rồi, hôm nay không thể ăn nữa, lát nữa còn phải ăn cơm."
Lục Chấp vẫn rất chú ý đến sức khỏe của Giản Úc, mọi phương diện đều rất chú ý.
Thực phẩm chiên qua dầu, sau đó rắc đủ các loại gia vị lộn xộn lên, sẽ không tốt cho sức khỏe.
Người bình thường có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng đối với người dễ mắc bệnh như Giản Úc thì chắc chắn không tốt.
Giản Úc thấy sắp bỏ qua đồ ăn ngon, vội vàng trông mong mà thỉnh cầu Lục Chấp: "Em chỉ ăn một chút thôi."
Lục Chấp tuyệt đối không bị lay động: "Không được."
Giản Úc: "....."
Đột nhiên, cậu nảy ra được một ý tưởng, sau đó nói: "Em không muốn ăn, nhưng Lạc Lạc muốn ăn."
Nói xong, cậu vội vàng cúi đầu hỏi Lạc Lạc: "Lạc Lạc, ba mua cái đó cho con ăn được không?"
Lạc Lạc còn chưa nói gì, đã thấy Giản Úc lặng lẽ nháy mắt, vì thế gật đầu: "Dạ."
Giản Úc không ngờ Lạc Lạc lại thông minh như vậy, cậu vui vẻ nói: "Vậy để ba mua cho con!"
Đợi lát nữa Lạc Lạc ăn, cậu có thể thuận tiện ăn ké một chút nha!
Giản Úc đi tới, bắt đầu xếp hàng mua đồ ăn cho Lạc Lạc.
Cậu vừa chờ nhân viên chiên thức ăn, vừa vui vẻ nghĩ, xem ra nhận nuôi một đứa nhỏ đúng là rất có ích mà, cái khác không nói, ít nhất là có thể cọ cọ đồ ăn của bé.
Giản Úc mua xong một hộp đồ chiên, đi tới đưa cho Lạc Lạc: "Lạc Lạc, đến đây, cho con nè."
Lạc Lạc nghe lời nhận lấy.
Giản Úc đứng trước người Lạc Lạc không rời đi, thúc giục nói: "Mau thử xem có ngon không?"
Lạc Lạc dùng đũa gắp một viên bỏ vào miệng, sau đó gật đầu: "Ngon ạ."
Giản Úc chính là chờ những lời này của bé, cậu lập tức nói: "Phải không? Vậy cho ba thử...."
Cậu vừa chuẩn bị cầm đôi đũa dùng một lần khác lên gắp ăn, cổ tay đã bị bắt lấy.
Động tác của Giản Úc bị cản trở, cậu nhìn về phía Lục Chấp bên cạnh.
Lục Chấp nhíu mày: "Không phải đã nói rồi sao? Em không thể ăn."
Giản Úc đáng thương cầu xin hắn: "Lạc Lạc nói ăn rất ngon mà, em chỉ muốn nếm thử một chút hương vị thôi."
Lục Chấp còn muốn nói gì đó, Giản Úc liền cố gắng mở to đôi mắt xinh đẹp của cậu ra.
Lục Chấp: "...."
Hắn thở dài: "Chỉ có thể ăn một chút thôi."
Giản Úc vui vẻ gật đầu: "Được."
Nói xong, cậu tránh tay của Lục Chấp, cầm đũa bắt đầu gắp ăn.
Cậu ăn xong một viên liền thỏa mãn mà nheo mắt lại.
Đúng là đồ chiên không tốt lắm, nhưng ăn ngon!!
Sau khi cảm thán xong, liền gắp thêm một viên bỏ vào miệng.
Đợi đến lần thứ ba cậu vươn đũa ra, Lục Chấp lại ngăn cản cậu: "Được rồi, không thể ăn nữa."
Giản Úc vừa mới bị gợi lên sự thèm ăn, còn chưa có thỏa mãn đã bị bắt dừng lại, càng thêm thèm.
Cậu cầu xin Lục Chấp: "Anh cho em ăn thêm một chút đi."
Lục Chấp kiên quyết: "Không được."
Nếu thân thể của Giản úc lại xảy ra chuyện gì nữa, đến lúc đó phải làm sao bây giờ.
Giản Úc giãy giụa cũng không thoát được Lục Chấp, cực kỳ thèm muốn mà nhìn thức ăn trong hộp, đáng thương nói: "Nhưng em nhìn thấy lại không được ăn, sẽ cảm thấy rất khó chịu."
Lục Chấp thở dài một hơi, nắm lấy tay cậu, sau đó nói: "Anh dẫn em đi ăn cái khác."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Lạc Lạc: "Lạc Lạc, con cứ ngồi ăn ở chỗ này, chúng ta sẽ lập tức trở về."
Lạc Lạc nhỏ giọng trả lời: "Dạ."
Kế tiếp, Lục Chấp mang theo Giản Úc, đi đến một cửa hàng cách đó không xa mua mấy cái bánh gạo nếp.
Loại bánh nếp này cách làm rất đặc biệt, mỗi loại đều có hương vị khác nhau, ví dụ như bên trong có các loại nhân trái cây như dâu tây, dứa, các loại phô mai, thịt xông khói hoặc các loại nguyên liệu mặn khác.
Giản Úc có bánh gạo nếp, cuối cùng cũng bỏ đi chút ý niệm muốn ăn đồ chiên rán, dù sao bánh gạo nếp cũng rất ngon.
Sau khi ăn xong một cái vị dứa, cậu phát hiện ra hương vị này rất ngon, vì thế cậu cầm một cái, đưa cho Lục Chấp ăn: "Nào, anh cũng ăn thử xem."
Lục Chấp hơi vúi đầu cắn một miếng bánh gạo nếp vị dứa kia.
Mặt mày Giản Úc cong cong hỏi hắn: "Thế nào?"
Lục Chấp đánh giá: "Không ngon bằng bánh em làm."
Món bánh ngọt Giản Úc làm là món ngon nhất mà hắn từng được ăn.
Giản Úc không ngờ miệng Lục Chấp còn có thể ngọt ngào như vậy, không nhịn được mà cười ngã vào lòng hắn.
Sau khi đi dạo một vòng quanh trung tâm mua sắm, một nhà ba người lên xe, chạy về biệt thự.
......
Giản Úc vốn nghĩ rằng, sau khi có Lạc Lạc, cậu có thể từ đứa nhỏ này mà nhận được một ít chỗ tốt.
Ví dụ như đêm nay, Lục Chấp thay xong một bộ đồ thể thao, sau đó gọi Giản Úc cùng đi chạy bộ.
Từ khi hắn đặt ra mục tiêu muốn Giản Úc rèn luyện thân thể tốt hơn, hắn vẫn luôn chấp hành.
Chẳng qua Giản Úc chỉ muốn làm một con cá mặn, vận động đối với cậu mà nói, thật sự là rất khó kiên trì.
Trước đây cậu không có lý do gì để trốn tránh, nhưng bây giờ thì cậu có rồi.
Lúc này cậu đang ngồi trên sô pha, mắt thấy Lạc Lạc đi qua trước mặt cậu, cậu vội vàng bắt lấy Lạc Lạc, sau đó nói với Lục Chấp:: "Đêm nay không chạy, em đã nói sẽ dạy Lạc Lạc học rồi."
Lạc Lạc đột nhiên bị bắt, mờ mịt mà nhìn Giản Úc, lại nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp nhíu mày, nói với Giản Úc: "Anh có thể dạy Lạc Lạc học."
Giản Úc nghẹn ngào.
Cũng đúng, Lục Chấp là sinh viên xuất sắc của đại học Hoa Thanh, so với người không thích học tập như cậu thì lợi hại hơn nhiều.
Nhưng để cho cậu thỏa hiệp như vậy, nhất định là không được!
Giản Úc vội vàng nói: "Nhưng anh bận mà, mỗi ngày đều phải xử lý nhiều chuyện của tập đoàn như vậy. Còn em thì khác, thời gian rảnh rỗi em sẽ phụ đạo cho Lạc Lạc."
Lục Chấp dễ dàng tìm ra sơ hở trong lời nói của Giản Úc: "Vậy ban ngày em có thể dạy kèm cho Lạc Lạc, vì sao nhất định phải đợi bây giờ?"
Giản Úc há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nếu như nhất định phải luận về công phu miệng lưỡi, không có mấy người có thể so sánh được với Lục Chấp.
Lúc này, Lục Chấp lại nói với Lạc Lạc một tiếng: "Lạc Lạc, từ hôm nay bắt đầu chạy bộ."
Lạc Lạc đã tới biệt thự được một thời gian rồi, nghe Lục Chấp nói vậy, bé gật gật đầu, sau đó nhanh chóng lên lầu thay quần áo.
Lục Chấp chờ bé đi lên rồi, mới nhìn về phía Giản Úc.
Ánh mắt nhàn nhạt kia, như ẩn chưa hàm ý rất rõ ràng.
Giản Úc: "....."
Chiêu này của Lục Chấp quá tàn nhẫn.
Lạc Lạc đã đi rồi, cậu có thể không đi được sao?
Cuối cùng, Giản Úc vẫn phải lê lết lên lầu, thay một bộ đồ thể thao.
Mười phút sau, một nhà ba người ra khỏi cửa, bắt đầu chạy bộ dọc theo con đường rợp bóng cây.
Ngay từ đầu, Giản Úc không muốn chạy bộ lắm, nhưng lúc thật sự chạy lại rất nghiêm túc.
Chủ yếu là do Lục Chấp và Lạc Lạc đều ra ngoài, cậu ở nhà một mình cũng không có ý nghĩa gì.
Đi cùng với họ, trái tim sẽ hạnh phúc hơn.
Dưới ánh trăng sáng, thân ảnh của một nhà ba người cực kỳ rõ ràng, thỉnh thoảng còn truyền đến một hai tiếng cười đùa.
Cuộc sống hạnh phúc thuộc về họ, vẫn sẽ cứ tiếp tục như vậy.
- Hết -